Chương 3: Người con gái kì lạ nhất

Tú nghe tiếng là thấy nổi cả da gà, chán ghét không muốn ngồi đó nữa, liền đứng dậy rồi ra lệnh- Uyển, Thanh đi chỗ khác đi.

Hai người kia định đứng dậy thì Thắng lại ngồi xuống bên cạnh kéo cô ngồi xuống, còn Toàn vui vẻ đặt hai khay đồ ăn kia lại ngay ngắn trên bàn.

- Không lẽ người như em lại sợ bọn tôi sao?

Sợ sao? Tú chưa hề sợ những người như thế này, trên đời này Tú cũng chẳng sợ ai ngoài bậc thân sinh cả. Để người khác ảo tưởng là Tú sợ bọn họ thật là chuyện nực cười nhất trước đến nay. Nhưng Tú sẽ chọn im lặng, lo ăn thật nhanh đồ ăn rồi sẽ đi. Tú gắp liên tục, xúc cơm liên hồi, chỉ biết ăn thôi vậy, không cần để ý hình tượng làm gì nữa rồi.

Thắng ngồi bên cạnh nhìn từng cử chỉ của Tú mà không tin nổi vào mắt mình, anh chớp mắt liên hồi. Ôi anh không ngờ trên đời này anh lại gặp một cô gái quái dị như vậy. Vô duyên hết sức mà, nhưng anh thích (ông này cũng quái dị giống ai thôi).

Ăn thật nhanh, thật cấp tốc để không làm tâm điểm của nhiều người. Nãy giờ quá nhiều camera theo dõi Tú rồi. Nếu trong đám người ấy có Mi Trà chắc cô sẽ không được sống yên.

Phải ăn nhanh! Phải ăn nhanh! Tú vừa ăn vừa thúc dục chính mình. Muỗng cơm cuối cùng, cho vào miệng, Tú vội vàng đứng dậy. Chưa nuốt hết, Tú vẫn mở miệng nói.

- Làm phiền anh cho tôi ra.

Tú bắt đầu ngốn nghén

- Sao không ngồi xuống từ từ nhai hết nhỉ? Không sợ bị phụt ra hết sao? Sẽ mất mặt lắm đấy.

Tú nhìn Thắng. miệng thì đang vẫn nuốt từng ít.

- Tôi muốn ra. Phiền anh đứng dậy giùm.

Thắng bỗng kéo tay Tú thật mạnh khiến người Tú xô vào lòng Thắng. Thức ăn chưa nhai nuốt xong liền bị nghẹn. Tú bung ra khỏi vòng tay của Thắng, ngồi lại cái ghế bên cạnh. Mắt Tú mở to, trừng trừng như muốn tố cáo ai trước khi chết, cảm nhận lòng ngực mình như muốn '' bùng '', nổ như một trái bóng căng hơi, mặt đỏ bừng lên, vỗ vỗ ngực. Thắng tỏ vẻ lo lắng

- Em bị sao vậy?

- Nước ....nước... - Tú cố gắng nói vài tiếng

- Hả? Em nói gì?

- Nước... cho tôi xin nước!

- Hả em nói gì tôi nghe không rõ, tai tôi lãng. - Mặc dú nghe rõ mồng một ấy, mà anh ra vẻ ngơ ngáo.

- Nước!!!

- Này nước này - Di Uyển nhanh tay hơn đưa nước cho Tú. Tú nốc ngay một hơi.

- Hàà.... Tú thở phào nhẹ nhõm. Đưa mắt nhìn người bên cạnh, hắn vừa cười mỉm mỉm, vừa bắt đầu từ tốn ăn. Tú nhìn với con mắt bốc lửa, trong đầu chắc đang âm mưu gì đấy.

Bốp.... Một cái đập vào lưng cực mạnh.

Khụ khụ.... Cơm phun ra tung tóe.

- Ôi con muỗi to quá chừng này. - Tú mở to mắt ngây ngô chỉ vào tay mình.

Thắng thì ngồi ho sặc sụa.

-------------------quay lại 5s---------------

Lựa khi Thắng đang đưa cơm lên miệng, Tú đã giả vờ đánh thật mạnh vào lưng Thắng, khiến hắn bất ngờ '' phụt '' một phát văng đầy cơm ra bàn. Và bị sặc nên ho.

-------------------------------------------------

'' Cho anh đáng đời. Dám chơi đểu với tôi. '' Tú cười mãn nguyện. Tú đứng dậy, đẩy ghế Thắng tiến sát bàn một chút rồi chuồng ngay. Cả hai người kia cũng mỉm cười đứng dậy đi mất.

Còn Thắng với Toàn ngồi lại, hai người nhìn nhau, Thắng bật cười trước bộ mặt của Toàn.

- Ôi mặt tôi trở thành đồng ruộng được người ta reo hạt này - Toàn mếu máo.

- Còn không lo đi rửa đi.

Tú vừa đi vừa cười hahả. Tự khen vố này chơi quá đẹp. Cười một mình như một bệnh nhân tâm thần, còn chẳng để ý ai cũng nhìn mình bằng ánh mắt kì lạ lẫm như kiểu '' Ôi sinh vật lạ của hành tinh '' vậy.

- Này - Bổng có người choàng vai Tú, làm Tú giật mình

- Á. Hết hồn! Cậu làm quái gì ở đây, còn hù dọa tôi? Giật cả mình.

Tú vẫn tủm tỉm cười chưa dừng được.

- Cậu làm gì cười hoài thế? Dây thần kinh bị đứt à? Hay mới hít phải N2O? (học hóa chắc biết hít phải khí này là cười liên tục không dừng được)

- Đang vui. haha

- chọc người khác cậu thấy vui lắm sao?

- Do chúng cứ nhắm vào tôi làm gì? Đáng đời

- Thế cậu biết bọn chúng là ai không mà vỡn cợt vui vậy?

Tú chợt im phăng phắc. '' Bọn họ là ai nhỉ? '' ( Bà này chắc thành yêu quái rồi. Tu luyện ngàn kiếp sao mà gan quá vậy trời. Không biết ai cũng chọc được) Tú đưa mắt ngây ngô nhìn Phúc.

- Bọn họ...

- Là Dương Thắng và Trường Toàn! Ô cậu không biết thật à? - Phúc bật cười. - Thật bất ngờ!

- Dương Thắng? Trường Toàn? Ôi-mai-chuối - Mặt Tú lộ rõ vẻ ngạc nhiên tột cùng, rồi chơt im lặng. Phúc cứ nghĩ là Tú đang ân hận lắm, chợt lại nghe câu như sét đánh ngang tai

- Mà họ là ai?