Thảo Ly la lên.
- Không. Anh mới là người đặt ra nó. Anh có thể bỏ. Em xin anh tha cho em đi.
Đình chuyển hướng sang Tú.
- Lúc em bị hại có la hét, xin xỏ thế này không?
- Tôi nhớ là chỉ chọc chị ta bực rồi chị ta liền ra tay. Tôi chưa kịp nghĩ đến chuyện xin xỏ gì?
- Em không sợ sao? Không van xin thật sao?
- Tôi van xin thì cũng giống như chị ta bây giờ. Kết cục thì sao? Anh vẫn muốn làm chuyện tiếp theo với chị ta đúng không?
- Chuyện tiếp theo? - Đình bật cười - Em quả là biết dùng từ.
- Tôi không muốn miệng tôi toàn nói ra những thứ dơ bẩn.
- Em đúng là.....
- Tôi thì sao?
- Không sao. Vậy em có muốn xem chuyện tiếo theo anh làm?
- Mấy chuyện ấy hại não người khác. Tôi không muốn xem. Aaa~ Tú bỗng ngáp một cái. - Tôi buồn ngủ anh đưa tôi về nhé.
- Được thôi. Giao lại cho Lão Đại nhé.
Đình thả cổ áo Thảo Ly ra. Làm ngơ trước sự van xin khóc thét của Thảo Ly, mặc kệ làm ngơ, dắt Tú đi ra khỏi phòng. Tú cũng bước đi như thế, bỏ qua những thứ âm thanh phức tạp xung quanh: tiếng lão Đại ra lệnh, tiếng la hét củ Thảo Ly, tiếng xé áo.....
Ra khỏi căn phòng, cánh cửa khép lại, mọi thứ cũng như đã kết thúc.
Đình đưa Tú về nhà, tâm trạng Tú tốt lên hẳn, trước khi vào nhà Tú còn vô ý ôm Đình một cái rồi qua mặt bỏ đi.
Một ngày dài lại kết thúc.
____________
Kì thi đến gần, lịch kiểm tra dày đặc tra tấn Tú. Hôm nay giáo viên thông báo sẽ gửi điểm cho phụ huynh. Tú sợ đến mặt xanh mặt đỏ. Ba mẹ cô hôm giờ không hay ở nhà, chỉ còn cô giúp việc. Nếu báo điểm về thì chắc chắn cuộc sống của Tú sẽ bị quản chặt hơn. Có thể là từ một anh vệ sĩ thì thành một anh kiêm vệ sĩ cả gia sư còn chung trường nữa thì sao?
Oh My Goh. Không dám tưởng tượng.
Nhưng không chỉ bị quản chặt mà còn phải trải qua gia pháp của cha và bài ca muôn thưở không quên của mẹ.
Ôi cuộc đời toàn những niềm đau.
Giờ trưa.
Tú cùng hai người bạn thân đi ăn chỗ cũ. Không hí hôm nay thoáng đảng lạ thường, không có bất kì sự phiền hà, nguy hiểm nào kề cận. Thoải mái. Vô cùng vô cùng thoải mái.
Ra về, ba Tú - Ông Lưu Trịnh Sảng trực tiếp đến trường đón Tú là một vấn đề cực kì to tác với Tú. Ba Tú vẫn không hay xuất hiện ở những nơi công cộng thế này. Trông ông bình thường không thể nào bình thường hơn, lạnh nhạt, băng đá.
Tú thấy vậy lại càng sinh nghi. Cả quãng đường về ông không nói tiếng nào, ngồi vào bàn ăn cũng không nói chi. Tú cảm thấy im lặng như thế mới đúng là hù chết người. Cố gắng ăn chậm kéo thời gian một chút để thời gian sống kéo dài ra một chút.
Ông Lưu đặt đũa xuống lại khiến Tú giật mình. Càng rùng rợn hơn là ông để lại một câu.
- Tú ăn xong gặp ta.
Nghe như thế Tú lại nỗi hứng dọn chén bát và còn cùng mẹ rửa.
Nhưng trốn tránh một khắc thì những giờ còn lại cũng không thể trốn được. Tú chầm chậm đi lên lầu. Không dám phát ra một tiếng động dù là nhỏ nhất. Nhẹ nhàng chậm chạp đi lên. Phòng Tú phải đi ngang qua phòng làm việc của ông Lưu. Tú đến khép mép bên mép cửa he hé nhìn thấy ông Lưu đang cực kì tập trung làm việc, Tú dần dần hạ trọng tâm xuống, bò chậm chạp từ bước giống như một con mèo tìm thấy miếng ăn biết động, không dám xông đến nhanh chóng.
Từ chút nhỏ, Tú di chuyển.
- Định trốn sao?
Lời nói của ông Lưu thốt lên là Tú bất giác giật mình, cười cười khù khờ đứng dậy, phủi áo quần. Di chuyển vào trong phòng làm việc, đầu không ngưng suy nghĩ “ Cha mình có mắt ở trán hay mắt cá sao? “
- Đóng cửa lại.
- Vâng. - Tú nhẹ nhàng đóng cửa lại. Rồi chạy ùa về phía sofa hí hửng như dạo chơi chút thôi, làm bộ vớ lấy cuốn sách đọc.
Ông Lưu từ bàn làm việc tiến lại.
- Tú, ta hỏi.