Chương 19: Người đàn ông này làm mình quá mệt mỏi

Đoán?

Cảm xúc của con gái làm sao mà đoán được cho đúng!

Thẩm Ninh tức giận nói: “Tôi lười đoán lắm… Đoán đúng thì cũng chẳng có thưởng gì.”

Lại Tiểu Mộng liếc nhìn tên bên cạnh, rồi nhỏ giọng nói: “Haiz… Tôi hỏi cậu một chuyện, cậu phải trả lời thật lòng, không được giấu diếm hay thiên vị gì đâu.”

“Sao cậu lúc nào cũng có nhiều câu hỏi thế nhỉ?” Thẩm Ninh bất đắc dĩ nói: “Ngày nào cũng hỏi… Không hỏi cái này thì hỏi cái kia.”

Hừ!

Cậu cũng dám nói tôi hỏi nhiều… Không biết là tên ngốc nào trên lớp cứ mơ mộng những điều kỳ quặc.

Lại Tiểu Mộng chu môi, giận dỗi nói: “Cậu quan tâm tôi làm gì… Dù sao tôi vẫn muốn hỏi.”

Nói xong,

Cô dừng lại một lát, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu đã ở trường này được hai năm rồi, có thấy cô gái nào là đẹp nhất không?”

Nghe câu hỏi của Lại Tiểu Mộng, Thẩm Ninh không khỏi ngẩn ra, vẻ mặt có chút phức tạp, rồi nói: “Tôi không chú ý lắm… Nhưng tôi chắc chắn rằng cô gái đẹp nhất tuyệt đối không phải là cậu!”

Đồ lừa đảo!

Miệng cứng của tên lừa đảo lớn!

Câu trả lời của Thẩm Ninh không làm Lại Tiểu Mộng cảm thấy khó chịu, ngược lại cô thấy tên đàn ông cứng đầu này thật thú vị, trong lòng rõ ràng đã khẳng định cô là cô gái đẹp nhất, nhưng vẫn cố chấp không chịu thừa nhận.

Lại Tiểu Mộng không vạch trần lời nói dối của Thẩm Ninh, vì dù có vạch trần thì cũng chẳng có tác dụng, anh ta chắc chắn sẽ chối bay chối biến, thề sống chết cũng không nhận.

“Hả?”

“Cuối tuần cậu thường làm gì?” Lại Tiểu Mộng tò mò hỏi.

“Thường thì chơi game, nếu gần đây có triển lãm truyện tranh thì có thể tôi sẽ đi dạo một chút.” Thẩm Ninh thản nhiên nói: “Còn cậu thì sao?”

“Tôi á?”

“Tôi… tôi học thêm.” Lại Tiểu Mộng thở dài, giọng đầy buồn bã, nói: “Kỳ thi đại học tháng Sáu vừa rồi tôi thi trượt… Nên phải học lại một năm, vì thế năm nay phải học chăm chỉ, năm sau thi vào trường tốt.”

Nghe Lại Tiểu Mộng nói, Thẩm Ninh lập tức hứng thú, cười hỏi: “Cậuthi bao nhiêu điểm?”

“Tôi thi…”

Đột nhiên,

Lại Tiểu Mộng run lên, nhìn anh với vẻ cảnh giác, bực bội nói: “Sao phải nói cho cậu biết?”

“Hehe… Chắc chắn là rất thấp.”

“Chắc là không qua nổi điểm sàn của trường hạng hai.” Thẩm Ninh cười tủm tỉm nói: “Chắc là thi trượt môn khoa học tự nhiên rồi đúng không? Nhưng đừng lo… Tôi đã hứa sẽ giúp cậu học bổ sung, nhất định sẽ cải thiện điểm môn khoa học của cậu… Tin tôi đi!”

Trong chốc lát,

Lại Tiểu Mộng bỗng cảm thấy xúc động, một cảm giác không thể diễn tả bằng lời trỗi dậy, nhanh chóng… Khuôn mặt xinh đẹp của cô bị nhuộm đỏ, đối mặt với tình huống bối rối này, Lại Tiểu Mộng vội quay đầu sang hướng khác, cố gắng bình tĩnh lại.

Mình… mình bị làm sao thế này?

Chỉ là giúp mình học bổ sung thôi mà… Có cần phải thế không?

Hít một hơi thật sâu, cô cố tỏ ra bình tĩnh và nói: “Vậy… vậy thì quyết định vậy nhé, nếu không cải thiện được điểm số thì… cậu… cậuphải chịu trách nhiệm đấy.”

Nói xong,

Lại Tiểu Mộng ngẩn người, hỏng rồi… Mình… mình lại nói sai rồi, cậu ta… cậu ta có hiểu lầm không?

“Không phải…”

“Tôi làm việc này miễn phí mà, cậu cũng không trả công cho tôi, sao tôi phải chịu trách nhiệm?” Thẩm Ninh bực bội nói: “Hơn nữa cậu ngốc thế… Nếu không cải thiện được hoàn toàn là do cậu, không liên quan gì đến tôi.”

Nửa câu đầu khiến Lại Tiểu Mộng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nửa câu sau lại khiến cô tức giận.

“Cậu đã hứa với tôi… Sẽ không gọi tôi là ngốc nữa.” Lại Tiểu Mộng trừng mắt nhìn Thẩm Ninh, tức tối nói: “Nói mà không giữ lời.”

“Khụ khụ…”

“Một lúc tức giận thôi.” Thẩm Ninh ngượng ngùng nhưng không mất lịch sự, nói: “Lần sau sẽ không thế nữa.”

Lại Tiểu Mộng mím môi, do dự một chút, nhẹ nhàng hỏi: “Này… Thứ Bảy cậu rảnh không?”

“Rảnh.”

“Sao thế?”

“Cái đó… tôi…”

Lại Tiểu Mộng nhỏ giọng nói như tiếng muỗi: “Buổi trưa cậu có thể ra ngoài không? Tôi mời cậu ăn cơm… coi như là… là trả ơn cậu đã giúp tôi học bổ sung.”

“Thôi đi.”

“Trời nóng thế này… Tôi lười ra ngoài.” Thẩm Ninh nhún vai, từ chối thẳng thừng.

Lại Tiểu Mộng tức đến phát điên, lần đầu tiên rủ một chàng trai ra ngoài ăn cơm, vậy mà cậu ta lại từ chối vì lý do trời quá nóng.

“Không được!”

“Cậu… cậu phải ra ngoài!” Lại Tiểu Mộng bực bội nói: “Ăn của người ta thì ngại… Để xem cậu còn dám nói tôi nữa không.”

Thẩm Ninh thở dài, miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi được rồi… Đi thì đi.”

[Hầy…]

[Phụ nữ thật là phiền phức!]

Lại Tiểu Mộng đảo mắt, sao việc đi ăn cùng mình lại giống như việc lấy nửa mạng sống của cậu ta vậy.

Hừ!

Đồ đàn ông thối!



Đêm,

Yên tĩnh.

Lại Tiểu Mộng nằm trên giường trằn trọc, trong đầu luôn nghĩ về cảnh ăn cơm cùng cậu ta hai ngày sau, lòng cô như mặt hồ tĩnh lặng bỗng dậy sóng.

Cô với tay lấy điện thoại để bên cạnh giường, mở khóa màn hình một cách thành thục, và nhắn tin cho Thẩm Ninh.

Tiểu Mộng: Cậu muốn ăn gì?

Chốc lát sau,

Đối phương trả lời.

Thẩm Ninh: Ăn gì cũng được

Thấy nội dung tin nhắn của tên đại ngốc đó, Lại Tiểu Mộng chu môi nhỏ xinh, vẻ mặt không hài lòng… Lẩm bẩm: “Cái khó nhất trên đời này chính là ăn gì cũng được.”

Tiểu Mộng: Ăn đồ Nhật cao cấp thì sao?

Thẩm Ninh: Đổi món khác đi

Tiểu Mộng: Vậy thịt nướng nhé?

Thẩm Ninh: Nhiều dầu mỡ quá…

Tiểu Mộng: Lẩu có được không?

Thẩm Ninh: Nóng quá

Lúc này, Lại Tiểu Mộng đã ở bờ vực sụp đổ, nghiến răng nghiến lợi gõ vài chữ.

Tiểu Mộng: Rốt cuộc cậu muốn ăn gì? Cái này không được, cái kia cũng không!

Không lâu sau,

Đối phương lại trả lời.

Thẩm Ninh: Ăn gì cũng được

Lập tức,

Một cơn giận vô hình tràn ngập khắp cơ thể Lại Tiểu Mộng, cô tức đến mức cả người run lên, không chút do dự gửi yêu cầu gọi điện thoại bằng giọng nói cho anh ta, rồi không ngoài dự đoán bị anh ta từ chối.

Ngay lúc này,

Đang tức điên, Lại Tiểu Mộng nhận được tin nhắn của anh ta.

Thẩm Ninh: Rất bận… Không có thời gian

Tiểu Mộng: Cậu phải nghe máy cho tôi!

Cô lại gửi yêu cầu gọi điện thoại bằng giọng nói cho anh ta.

Lần này thì không bị từ chối.

“Thẩm Ninh!”

“Tôi nói cho cậu biết… Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, bây giờ cậu phải cho tôi một câu trả lời chính xác, rốt cuộc cậu muốn ăn gì?” Lại Tiểu Mộng chùm chăn kín đầu, đè giọng xuống, tức giận nói.

“Ăn…”

Lời của Thẩm Ninh còn chưa nói xong thì đã bị Lại Tiểu Mộng cắt ngang thô bạo.

“Không được nói ăn gì cũng được!”

“…”

“Thịt nướng vậy.”

“Vậy được!”

Cạch!

Cô cúp máy ngay.

Nhìn vào màn hình điện thoại, cô thở dài sâu, lông mày đầy lo lắng.

Người đàn ông này… đúng là làm mình mệt mỏi!