Chương 32: I am

Chu Từ Bạch cảm thấy mình nghẹn sắp chết rồi.

Hắn muốn Cố Ký Thanh, Cố Ký Thanh cũng muốn hắn, kết quả hắn cứ một mực đòi làm chính nhân quân tử, Cố Ký Thanh còn muốn giúp đỡ hắn trở thành một chính nhân quân tử hoàn hảo.

Hôn được một nửa, nói hôn nữa mình sẽ muốn, cho nên không thể hôn thêm.

Nghiêm túc nói ra cậu làm chuyện này vì cậu động lòng, nhưng quay đầu lại nghiêm túc bày tỏ cậu muốn tôn trọng hắn, cho nên muốn tiếp tục làm bạn bè bình thường với hắn.

Chu Từ Bạch không biết mấy câu chuyện yêu tinh quyến rũ thư sinh bà kể cho hắn nghe hồi nhỏ có thật hay không, nhưng nếu câu chuyện đó đã từng tồn tại, thì chắc chắn đám thư sinh cũng bị yêu tinh quyến rũ đến chết đứng như hắn.

Vậy mà lần nào cũng thế, Cố Ký Thanh không hề có ý nghĩ này, cậu chỉ muốn thành thật biểu đạt suy nghĩ của riêng cậu, đồng thời cũng rất chân thành rất tôn trọng cảm nhận của hắn.

Mà hắn thì không dám tùy tiện nói với cậu, hắn thích cậu.

Bởi vì đêm qua Cố Ký Thanh đã nói rất rõ ràng, cậu cảm thấy một mối quan hệ tình cảm quá mệt mỏi, cậu không muốn bắt đầu một mối quan hệ yêu đương ổn định.

Chu Từ Bạch sợ tính cách tỉnh táo này nhất, chỉ lo lỡ hắn vượt qua ranh giới, hắn sẽ trực tiếp phủi tay cắt đứt bỏ đi.

Hắn cảm nhận được tâm lý và sinh lý của mình sắp nghẹn phát nổ.

Đến mức hắn không hề nghĩ nhiều đã thốt thành câu: “Cố Ký Thanh, tôi không cảm thấy bối rối, nụ hôn lúc chiều rất ổn, thậm chí tôi còn muốn tiếp tục. Kể cả những lần trước đó chúng ta ở bên nhau, so với cậu tôi còn muốn nhiều hơn nữa. Cậu phải biết, lần đầu người bị hạ thuốc là cậu, không phải tôi, cho nên tôi không chỉ muốn dừng lại ở quan hệ bạn bè bình thường với cậu”.

Cách diễn đạt vụng về, lại là câu trả lời ngoài dự đoán.

Cố Ký Thanh nhìn nam sinh đứng trước mặt, bởi vì nói ra lời mà hai tai đỏ bừng, hơi dừng lại, sau đó cậu ấm giọng hỏi: “Cho nên cậu cũng muốn, phải không?”

Chu Từ Bạch im lặng.

Câu trả lời đương nhiên là đúng.

Không ngoài dự đoán của Cố Ký Thanh.

Bởi vì nếu như một trong hai bên không tự nguyện thì phương diện đó không thể nào hòa hợp đến vậy.

Chỉ là lần này Chu Từ Bạch vội vàng giải thích chứng tỏ mấu chốt đạo đức trong lòng hắn đã bị lung lay.

Lúc đầu Cố Ký Thanh còn tiếc nuối bởi vì hắn là một cậu nhóc quá ngoan ngoãn.

Cậu rất thích cảm giác mỗi khi được Chu Từ Bạch ôm chặt vào lòng, giống như xung quanh cậu đang có một ngọn lửa bao bọc, phảng phất đánh thức những điên cuồng đã ngủ say trong lòng mà cậu đè nén quá lâu.

Đó là khoảnh khắc phóng túng không xuất hiện quá nhiều trong cuộc đời cậu cho đến hiện tại.

Cho nên cậu không định chủ động đưa ra yêu cầu, bởi vì cậu không muốn phá hỏng mối quan hệ giữa hai người họ.

Thế nhưng Chu Từ Bạch có cùng suy nghĩ với cậu, vậy cậu cảm thấy mình có thể tiến một tấc lại muốn tiến thêm một thước.

Cậu nghĩ, người tốt tính như Chu Từ Bạch sẽ không giận cậu đâu.

Cậu nhẹ giọng hỏi: “Vậy cậu có muốn xác định một mối quan hệ ổn định với tôi không?”

Quan hệ ổn định?

Chu Từ Bạch nhìn về phía Cố Ký Thanh, giống như chưa kịp hiểu ý cậu.

Cố Ký Thanh tận tâm tận lực nhẹ nhàng biểu đạt suy nghĩ của mình với nam sinh truyền thống lại ngây thơ này: “Tôi không muốn xác lập một mối quan hệ tình cảm, nhưng tôi vẫn có nhu cầu. Mấy lần quan hệ cùng cậu, tôi cảm thấy rất tốt, cũng rất thích, hơn nữa tôi nghĩ có lẽ cậu cũng cảm thấy như vậy, cho nên nếu như cậu đồng ý, thực ra chúng ta có thể xác lập mối quan hệ ổn định, thỏa mãn nhu cầu của nhau”.

“. . .”

Xác lập mối quan hệ cố định thỏa mãn nhu cầu của nhau?

Đó không phải là mối quan hệ bạn tình hả?!

Chu Từ Bạch cuối cùng cũng hiểu ra, cả vùng cổ lập tức đỏ lên, so với xấu hổ giận dữ khi nghe thấy loại quan hệ này, đầy đầu cậu lại hiện ra những hình ảnh lung tung lộn xộn khác.

Không phải, tại sao Cố Ký Thanh có thể chủ động nói đến mối quan hệ như vậy? Cậu ấy không sợ hắn chiếm tiện nghi của cậu sao? Sao có thể có thứ chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như thế được chứ?

Không đúng! Sao hắn lại có suy nghĩ xấu xa như vậy! Hắn thích Cố Ký Thanh đâu phải vì thèm muốn thân thể của cậu!

Chu Từ Bạch bị chuyện tốt bất thình lình đập thẳng vào làm đầu óc choáng váng, nhưng tiêu chuẩn đạo đức trong lòng hắn vẫn mải giãy dụa khổ sở, nhất thời đứng ngay đơ tại chỗ đỏ mặt đỏ tai.

Cố Ký Thanh không nhịn được, cúi đầu nở nụ cười.

Quả nhiên là Chu Từ Bạch.

Đáng yêu ghê.

Đáng yêu đến nỗi cậu không đành lòng trêu chọc thêm vài câu nữa, chỉ nhẹ nhàng bảo: “Nếu cậu đồng ý, trong mối quan hệ này, hai chúng ta sẽ cùng cam đoan không phát sinh quan hệ tình cảm hay là thân thể với bất cứ một người nào khác. Nếu như một trong hai có dấu hiệu thì mối quan hệ này sẽ lập tức dừng lại, cho nên cậu không cần lo lắng vấn đề về đạo đức. Cậu không đồng ý cũng không sao, chúng ta vẫn là những người bạn bình thường”.

Chu Từ Bạch còn chưa biết nói sao.

Điện thoại của Cố Ký Thanh đã reo vang.

Cậu nhận điện thoại, là cuộc gọi của Thẩm Chiếu.

“Cố Cố, bên này đã chuẩn bị xong xuôi rồi, bọn anh đang ở dưới cửa khu chung cư nhà Chu Từ Bạch, hai đứa nhanh tay nhanh chân lên, không thì chậm chút nữa là kẹt xe không kịp đến trước năm mới đâu đó”.

“Dạ, được”. Cố Ký Thanh cúp điện thoại, nói với Chu Từ Bạch: “Cậu cứ từ từ suy nghĩ đi, chúng ta thu dọn đồ đạc trước đã nhé?”

“À, được”.

Đầu óc Chu Từ Bạch đã rỗng tuếch, Cố Ký Thanh nói gì nghe đó, nhanh chóng thu dọn đồ đạc cho mình, lại lôi theo một đống đồ có thể cần dùng, dẫn theo Chúc Chúc bước ra khỏi cửa.

Chúc Chúc đi đường rất ngoan ngoãn, thắt dây an toàn cho nó rồi thì nó lập tức yên ắng, không hề gây ầm ĩ.

“Chúc Chúc nghe lời quá”. Hạ Kiều mới cãi nhau với Thẩm Chiếu, còn đang giận dỗi, cho nên trèo sang xe Chu Từ Bạch đi nhờ, thấy khung cảnh này cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Lúc mới quen tôi với Thẩm Chiếu nó dữ lắm, không cho chúng tôi lại gần Cố Cố đâu. À mà nói mới nhớ, Cố Cố, học kỳ sau mày định làm thế nào? Gửi Chúc Chúc ở bên cửa hàng của Bùi Nhất Minh mãi cũng không phải cách”.

Cố Ký Thanh thắt chặt dây an toàn, thuận miệng nói: “Học kỳ sau tao định thuê một phòng ở bên ngoài”.

Chu Từ Bạch mới đạp xuống chân ga, nghe Cố Ký Thanh nói thế lập tức phanh gấp lại, nhìn cậu hỏi: “Cậu vẫn muốn chuyển ra ngoài?”

Cố Ký Thanh khó hiểu chớp mắt: “Đương nhiên rồi, không thì phải làm sao với Chúc Chúc đây?”

“…” Mặc dù biết lý do của Cố Ký Thanh rất đầy đủ và cần thiết, nhưng Chu Từ Bạch vẫn không vui thấp giọng nói: “Không phải lúc trước cậu đã nói cậu sẽ không chuyển ra ngoài sao”.

Nghe được nỗi tủi thân trong giọng của Chu Từ Bạch, Cố Ký Thanh nhớ tới phiếu chọn món sườn xào chua ngọt muốn lúc nào có lúc đó của hắn, hơi cong môi: “Tôi không làm đơn ra khỏi ký túc xá, lúc nào nhiều tiết học thì vẫn sẽ ở trong trường, lúc nào ít tiết học thì ra ngoài chăm sóc cho Chúc Chúc”.

“À”.

Chu Từ Bạch đã khá hơn chút rồi.

Hai người họ một người ngồi ở ghế lái, một người ngồi ghế phụ lái, cậu một câu tôi một câu, cứ như đôi tình nhân nhỏ đang nũng nịu an ủi lẫn nhau, chỉ có mình Hạ Kiều ngồi ghế sau ôm Chúc Chúc trong lòng, cảm thấy mình không nên chui vào cái xe này, đáng lý ra phải chui vào gầm xe mới phải.

Chẳng qua dáng vẻ hai kẻ này đáng lẽ phải yêu nhau từ sớm rồi, mà sao trò chuyện giống hai kẻ đầu đất thế kia? Đại mỹ nhân Cố Cố nhà mình trời sinh cao quý cẩn thận thì thôi đi, nhưng Chu Từ Bạch kia thì bị làm sao vậy?

Lúc này không phải nên thẳng thắn nói, cứ để Chúc Chúc ở nhà cậu là được rồi à?!

Hạ Kiều cảm thấy quỷ cũng trông ra Chu Từ Bạch thích Cố Ký Thanh, nhưng sao người lại không biết cố gắng thế này?

Dưới tình thế cấp bách, cậu ta cảm thấy nhân danh bạn thân cậu ta nhất định phải xuất hiện góp sức, cố ý chen vào: “Cố Cố, không phải lúc trước mày bảo Bùi Nhất Minh ở khu chung cư gần trường học của mình sao? Vậy thì mày thuê nhà gần sát nhà anh ta đi?”

Cố Ký Thanh không nghĩ nhiều: “Khu chung cư bên anh ấy có một căn nhà một phòng ngủ một phòng khách đúng là rất hợp ý tao, để khi nào về tao lại tìm xem còn phòng nào tốt hơn nữa không”.

Chân ga của Chu Từ Bạch bỗng nhiên run lên một cái.

Hạ Kiều giả bộ ngây thơ tiếp tục nói: “Ầy, không thì mày dứt khoát thuê cùng với Thẩm Chiếu ấy, dù sao hiện giờ lão ấy thuê căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách lận, mày với Chúc Chúc sang cũng thừa sức ở chung”.

Cố Ký Thanh nghĩ nghĩ, cảm thấy không tiện lắm, nhưng cậu không muốn từ chối ý tốt của Hạ Kiều, thế là thấp giọng nói: “Được, tao sẽ suy nghĩ”.

Chu Từ Bạch sắp bóp nát tay lái rồi.

Hạ Kiều cực kỳ hài lòng, ném thêm một mồi lửa cuối cùng: “Chẳng qua mày ở một mình thì thuận tiện hơn, lỡ đâu ngày nào đó dắt chó đi dạo tình cờ gặp gỡ mấy anh đẹp trai, hai bên có thể phát triển một đoạn tình duyên lãng mạn!”

Cố Ký Thanh đã quen thói suốt ngày giục yêu của Hạ Kiều, nhắm mắt lại, thuận miệng đáp bừa: “Ừ, ừ, mày nói có lý”.

Hơi thở của Chu Từ Bạch tức khắc nghẹn lại giữa l*иg ngực.

Có lý, chỗ nào có lý cơ? Cố Ký Thanh động lòng với hắn cơ mà, sao quay lưng lại đã dắt chó động lòng với người khác rồi?!

Chu Từ Bạch nắm chặt tay lái, sắp nghẹn chết mất thôi.

Nhưng hắn còn đang lái xe, trên xe có kèm một Hạ Kiều, ngoài ra còn phải suy xét vấn đề an toàn của Cố Ký Thanh, Chu Từ Bạch chỉ có thể ráng nuốt mấy lời nghẹn trong cổ họng về lại bụng.

Mà Cố Ký Thanh bên cạnh đã ôm lấy gối ôm cún nhỏ của hắn đặt bên ghế, làm ổ tại chỗ, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.

Trước sau không tới một phút đồng hồ, trông rất thoải mái lười nhác, tựa như hoàn toàn không có tâm tư gì.

Hạ Kiều trợ công nửa ngày cùng Chu Từ Bạch sắp chua thành dấm Sơn Tây hiệu lão Trần: “…”

Quả thật là một con mèo không có lương tâm!

Cố Ký Thanh không biết có chuyện gì xảy ra, trước kia chỉ cần ngồi ở ghế phụ cậu nhất định sẽ giúp đỡ mở bản đồ chỉ đường cho người lái và tiếp chuyện với người ta.

Vậy mà mấy lần ngồi trong xe Chu Từ Bạch, cậu cứ ngồi lên là vô thức ngủ mất, chờ khi tỉnh lại là đã tới nơi, tựa như bản năng tự động hình thành, không phải suy nghĩ nhiều về những chuyện khác.

Cũng may Chu Từ Bạch đích thực là một người đàn ông đáng tin, bên Thẩm Chiếu có một kẻ mù đường Lộ Bình chỉ huy, không biết mở bản đồ thế nào lại thành rẽ nhầm sang đường quốc lộ khác, mãi chưa thấy đến nhà nghỉ.

Hạ Kiều xuống xe liền thở phì phò lôi điện thoại ra gọi:”Thẩm Chiếu! Anh là đồ ngốc! Sao có thể đi sai đường thế hả? Nếu anh không kịp tới nơi này trước khi năm mới sang, em sẽ giận anh đến chết luôn đó!”

Cố Ký Thanh sợ Chu Từ Bạch nghĩ rằng tính tình Hạ Kiều khó ưa, vừa đặt phòng vừa khẽ giải thích: “Bình thường Hạ Kiều đáng yêu lắm, chỉ là thích cáu giận với Thẩm Chiếu thôi”.

“Tôi thấy thỉnh thoảng cáu giận cũng đáng yêu mà”. Chu Từ Bạch cầm chìa khóa, chia hai gian phòng duy nhất trên tầng ba cho mình và Cố Ký Thanh.

Cố Ký Thanh cúi đầu điền thông tin không phát hiện ra tâm tư bé nhỏ của Chu Từ Bạch, chỉ đáp: “Ừ, tôi cũng thấy lúc Hạ Kiều cáu giận rất đáng yêu”.

“Tôi không nói Hạ Kiều”.

“?”

Cố Ký Thanh ngẩng đầu.

Chu Từ Bạch nói: “Ý tôi nói lúc cậu cáu giận chắc là rất đáng yêu”.

“…”

Cố Ký Thanh nhớ tới lần gần nhất mình cáu giận, hẳn là lần Thẩm Chiếu cùng Hạ Kiều bảo vệ cậu nên bị thương.

Khi đó cậu còn nhỏ, mới mười hai tuổi, ở bên vừa giận vừa lau nước mắt, Hạ Kiều ôm lấy cậu cùng khóc, kết quả Thẩm Chiếu ở bên lại ôm bụng cười.

Chắc là cũng đáng yêu nhỉ.

Cố Ký Thanh nghĩ nghĩ, nói: “Dù sao lần đó Thẩm Chiếu đã cười rất lâu”.

Chu Từ Bạch lập tức nâng mắt nhìn: “Cậu giận anh ấy sao?”

Cố Ký Thanh không cảm thấy có gì không đúng: “Ừ, lúc còn rất nhỏ”.

Trong chớp mắt, Chu Từ Bạch cảm thấy lòng mình vừa tổn thương vừa chua xót, Cố Ký Thanh còn chưa từng giận hắn bao giờ.

Mà Cố Ký Thanh lại còn có thể dọn sang ở với Thẩm Chiếu.

Nghĩ tới đây, Chu Từ Bạch chỉ hận không thể xách thẳng Cố Ký Thanh về nhà, khóa trái cửa, ép cậu giận mình.

Thế nhưng hắn chẳng có tư cách gì để mang Cố Ký Thanh về nhà cất giấu, để cậu ở bên cạnh một mình hắn.

Chỉ có thể rầu rĩ không vui theo sát bà chủ dẫn Chúc Chúc tới khu gửi động vật.

Lúc đầu Cố Ký Thanh định đi, nhưng Chu Từ Bạch bảo hôm nay Chúc Chúc chưa vận động, hắn muốn dẫn nó đi chơi một vòng, bên ngoài lạnh quá, không cho Cố Ký Thanh ra ngoài.

Nếu như là trước kia nhất định Cố Ký Thanh sẽ không đồng ý.

Nhưng cậu thấy Chúc Chúc vô cùng thích thú muốn Chu Từ Bạch dắt đi dạo, Cố Ký Thanh liền nghĩ hay là mình cứ lười biếng một hồi đi.

Hình như cậu đã ỷ lại vào chuyện tính cách Chu Từ Bạch quá tốt mà bắt nạt hắn mất rồi.

Nhưng thỉnh thoảng làm người xấu chắc cũng không sao đâu nhỉ.

Cố Ký Thanh nhìn Chúc Chúc ra cửa một cái đã vắt chân lên cổ chạy đông chạy tây, nào hay Chu Từ Bạch mới nắm dây xích vững vàng lại, Chúc Chúc chỉ có thể ngoan ngoãn tủi thân bị hắn thu phục, lại nghĩ tới cảnh tượng mình thường xuyên bị Chúc Chúc khỏe mạnh chạy nhanh giày vò đùa giỡn đến mức hơi chật vật, cậu khẽ nở nụ cười.

Quả nhiên, đứa trẻ nghịch ngợm vẫn cần một phụ huynh nghiêm khắc.

Trong phòng khách nhà nghỉ có một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, anh chàng ngắm hết một màn này vào trong mắt, dùng vốn tiếng Trung sứt sẹo của mình hỏi: “Hai người là người yêu?”

Cố Ký Thanh quay đầu lại, nghe vậy hơi sững sờ, sau đó cậu ấm áp trả lời: “Không phải, cậu ấy sẽ có một người yêu tốt hơn tôi”.

Nói xong, cậu lịch sự chào hỏi, về phòng của mình.

Chờ cậu tắm rửa xong ra ngoài, vừa lúc trông thấy Chu Từ Bạch dắt theo Chúc Chúc trở về từ bờ biển thông qua cánh cửa sổ thủy tinh trong suốt.

Không biết gặp phải người bán hàng rong dẻo miệng nào, trong miệng Chúc Chúc còn gặm theo một chiếc hộp nhỏ, cũng không biết trong đó có món đồ chơi gì.

Nhớ tới chuyện Chu Từ Bạch bỏ năm ngàn tệ mua cây thông Noel, Cố Ký Thanh bắt đầu tò mò hắn lại đi làm từ thiện ở đâu.

Thế là cậu tùy tiện lau qua mái tóc, khoác một chiếc áo khoác rộng rãi, bước xuống tầng.

Nhà nghỉ ấm áp kín mít, cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi lụa trắng cùng quần dài màu đen, khoác theo áo khoác, tay đút túi áo, nhàn nhã từ tầng ba đi bộ xuống.

Dáng người gầy gò cùng cần cổ trắng nõn thon dài lộ ra ngoài, mái tóc còn hơi ướt nước, con ngươi đen nhánh thấm sương mù, cộng thêm nốt ruồi son quyến rũ, trên người tỏa ra khí chất lười biếng và không để tâm, trong trẻo lại lạnh lùng.

Một mỹ nhân phương Đông lạnh lẽo bí ẩn.

Người đàn ông tóc vàng mắt xanh ngồi uống cà phê trong phòng khách, ánh mắt nhìn cậu mãi không dời.

Chờ Cố Ký Thanh xuống tới nơi rồi, người này bắt đầu lịch sự mỉm cười nói: “You take my breath away.”

Cố Ký Thanh đã quen với những lời ca ngợi phô trương của người phương Tây, nhưng cậu không định nói chuyện với người đàn ông có ý muốn quá rõ ràng này, thế là cậu dùng tiếng Trung nói: “Cảm ơn”.

Cậu hi vọng mình có thể sử dụng thái độ chứng minh cho anh chàng này thấy cậu không có mong muốn trò chuyện với anh chàng.

Nhưng người đàn ông người Anh kia hiển nhiên vẫn cố chấp hơn Cố Ký Thanh tưởng tượng.

Anh chàng dựa vào lưng ghế sofa, cởi hai cúc áo trên cùng, hai chân tao nhã vắt chéo, để lộ ra cơ ngực rắn chắc cùng dáng người ưu tú, dưới ánh đèn phòng khách càng thêm anh tuấn hơn: “Tôi thấy bạn cậu ra ngoài rồi, cậu có muốn về phòng tôi cùng uống một chén trà không?”

Người trưởng thành xa lạ cùng nhau uống một chén trà, ý tứ trong lời nói đã quá rõ ràng.

Cố Ký Thanh nói: “Xin lỗi ngài, tôi không có ý nghĩ về phương diện đó”.

“Vậy sao?” Người đàn ông người Anh kia cười đến mập mờ, anh chàng đứng lên, đến trước mặt Cố Ký Thanh, cúi đầu chỉ vào cổ anh: “Thế nhưng chỗ này của cậu có dấu vết, cậu lại không thừa nhận mình có người yêu, chẳng lẽ cậu với tôi không phải cùng một dạng người hả?”

Cố Ký Thanh nghiêng đầu nhìn về cửa sổ thủy tinh trong phòng khách.

Cậu nhớ tới chuyện ban chiều trong phòng thay đồ, Chu Từ Bạch gặm cắn như một con cún, lạnh nhạt kéo cổ áo lên, nói: “Thật đáng tiếc, chúng ta không giống nhau, tôi chỉ chọn những người làm cho trái tim tôi rung động.”

Người đàn ông người Anh kia chưa bao giờ đi săn thất bại, tự phụ nở nụ cười: “Chẳng lẽ tôi không làm cậu rung động sao?”

Trong khoảnh khắc đó Cố Ký Thanh đột nhiên ý thức được tại sao cậu lại động lòng với Chu Từ Bạch, có lẽ không phải do tướng mạo của hắn, cũng không phải do dáng người của hắn, mà vì phản ứng ngây thơ vụng về của hắn, nhưng lại chân thành nghiêm túc.

Cậu được Chu Từ Bạch trân trọng.

Mà không phải bị hắn xem thành món đồ chơi xinh đẹp.

Cố Ký Thanh tưởng tượng ra phản ứng của Chu Từ Bạch khi nhìn thấy dấu răng trên cổ mình, cúi đầu nở nụ cười, sau đó cậu ngẩng đầu lên, chuẩn bị lễ phép từ chối thẳng rằng mình không thích những người đàn ông có kinh nghiệm.

Nhưng còn chưa đợi cậu mở miệng, một món vũ khí trắng toát có tính sát thương cao, ‘gâu’ một tiếng, hung tợn đẩy ngã người đàn ông người Anh kia xuống đất, dọa cho anh chàng chật vật nằm dưới đất mắng to: “F*ck!”

Một giây tiếp theo, Chu Từ Bạch nện từng bước chân dài nhanh chóng bước đến trước mặt Cố Ký Thanh, kéo cậu ra sau lưng mình, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông kia, lạnh lùng nói: “Sao anh không tự soi gương xem, anh có cái gì đáng để cậu ấy động lòng chứ?”

Người đàn ông người Anh kia ngẩng đầu nhìn cậu nam sinh trẻ hơn anh chàng tới mười tuổi mà cao lớn hơn hẳn, cảm giác áp lực nặng nề đè xuống khiến anh chàng có chút sợ hãi.

Giống như một con sói trên núi tuyết đang bảo vệ người bạn phối ngẫu của chính mình.

Nhưng cậu trai xinh đẹp kia nói rõ hai người họ không phải người yêu, người đàn ông người Anh kia cảm thấy khó hiểu, hét to: “What’ s it to you? You are not his boyfriend!”

“I am”.

Giọng nói lạnh lùng rơi xuống, trong chớp mắt đó, người đàn ông người Anh đang tức giận thở hổn hển cùng Cố Ký Thanh đang định can ngăn Chu Từ Bạch đều sững sờ tại chỗ.

I am?

Nghĩa là sao?

Cố Ký Thanh không kịp phản ứng, Hạ Kiều nói chuyện điện thoại xong đi vào.

Cậu ta trông tình cảnh trước mắt, vừa định hỏi có chuyện gì thế, Chu Từ Bạch đã ném lại một câu: “Nhờ cậu chăm sóc cho Chúc Chúc một lát”.

Sau đó cậu nắm chặt cổ tay Cố Ký Thanh, không quay đầu lại đi thẳng ra khỏi cửa.

Cố Ký Thanh bị hắn túm cổ tay, chưa kịp hồi phục tinh thần từ sau câu ‘I am’ kia đã bị nhét vào ghế phụ.

Chu Từ Bạch thắt dây an toàn hộ cậu, đóng cửa xe, quay về ghế lái, nhấn ga.

Một đường hờn dỗi nghiêm mặt không nói câu nào.

Chiếc xe đi thẳng đến một vùng đất xa xôi.

Trong bóng đêm, sóng biển vẫn đang mãnh liệt đập vào bờ, bờ cát đọng tuyết, người qua kẻ lại chẳng mấy ai, chỉ còn đường bờ biển dài như vô hạn, không ngừng chạy về phía sau hai người họ.

Cố Ký Thanh không biết Chu Từ Bạch định dẫn cậu đến chỗ nào.

Chu Từ Bạch cũng không biết.

Hắn chỉ biết giây phút trông thấy người đàn ông kia mập mờ với Cố Ký Thanh, mà Cố Ký Thanh mỉm cười với hắn, chua xót ghen tị cùng ham muốn chiếm hữu mãnh liệt khiến hắn không thể khống chế được bản thân, muốn dẫn Cố Ký Thanh rời khỏi nơi này.

Hắn muốn ôm ấp hôn môi cùng cậu, hắn muốn quang minh chính đại dẫn cậu và Chúc Chúc tới nhà hắn ở, cậu muốn thẳng thắn nói với những người đàn ông đang ngấp nghé quanh cậu rằng, Cố Ký Thanh không thể nào có quan hệ khác với bọn họ.

Tựa như đã biến thành một con dã thú không còn lý trí, chỉ muốn ngậm món đồ mình quý giá nhất trở về, giấu vào trong sơn động sâu nhất, đáy cốc hẻo lánh nhất, làm cho trên người đối phương chỉ còn lại mùi vị của một mình mình.

Dù cho Cố Ký Thanh không thích hắn, hắn cũng muốn làm như vậy.

Hắn cho rằng mình vừa gặp đã yêu Cố Ký Thanh, sau khi biết cậu chính là nữ sinh mình từng thích thì hắn đã xác định được rằng, trên đời này không có một người nào có thể hấp dẫn hắn như Cố Ký Thanh được nữa, cho nên hắn muốn chờ đợi cậu.

Chờ cậu chậm rãi phá tan lớp vỏ băng quanh mình, chờ cậu có dũng khí thích một người khác, cũng chờ cậu chậm rãi ỷ lại vào tình yêu của hắn, cuối cùng không thể buông hắn ra.

Hắn chắc chắn mình sẽ chờ được.

Nhưng hắn quên mất người mình thích có biết bao nhiêu hấp dẫn, chỉ vô thức ngoái đầu nở nụ cười cũng đủ khiến cho đám chó dữ kia thèm thuồng.

Đột nhiên hắn không muốn làm người tốt nữa.

Hắn chỉ muốn làm một con chó dữ ích kỷ không thèm nói lý.

Dù cho Cố Ký Thanh không thích hắn, hắn cũng phải ngậm cậu kéo về ổ, sau đó lặng lẽ vụиɠ ŧяộʍ lấy một danh nghĩa thẳng thắn xua đuổi đám chó điên sói đói ngoài kia đi.

Sau đó lại lấy một tư cách nghiêm túc thẳng thắn dạy dỗ lại còn mèo nhỏ lần nào cũng trêu chọc hắn xong bỏ chạy này.

Bằng không, sớm muộn gì hắn cũng bị người ta ghẹo chết.

Cuối cùng chiếc xe đi tới một sườn đồi không còn lối đi.

Chu Từ Bạch giẫm phanh, từ ghế lái xuống, mở cửa ghế phụ, ôm eo Cố Ký Thanh xuống khỏi xe, đặt cậu vào ghế sau, cúi người hỏi: “Cố Ký Thanh, cậu nói rằng chỉ cần hai ta xác lập mối quan hệ, cậu sẽ cam đoan không phát sinh tình cảm và quan hệ thân thể với người nào nữa, là thật chứ?”

Hắn hỏi rất nghiêm túc.

Cố Ký Thanh trước giờ chưa từng trông thấy một Chu Từ Bạch như thế này.

Cậu ngồi trên ghế sau chiếc xe việt dã, nhìn Chu Từ Bạch sắp bao bọc toàn bộ cơ thể mình, cùng với bóng đêm tối đen lại trống vắng, cảm nhận được một sức mạnh cực kỳ mãnh liệt chuẩn bị đột phá lớp vỏ bọc cậu xây đắp thành biên giới bảo vệ rõ ràng cho chính mình.

Đó là hơi thở của sự nguy hiểm.

Giống như hai đêm điên cuồng nào đó, cậu biết rõ đó là nguy hiểm, nhưng lại vẫn mê muội chìm vào.

Cậu muốn thử buông thả một lần, bởi vì cậu biết cho dù thế nào, nam sinh trẻ tuổi trước mặt sẽ luôn giang vòng tay vững chắc của mình tiếp nhận tất cả mất khống chế của cậu.

Cậu nhìn vào đôi mắt hết sức nghiêm túc của Chu Từ Bạch, nói khẽ: “Thật”.

Một giây sau, cậu ngã vào nụ hôn mạnh mẽ tựa như mang theo ý nghĩa giải tỏa.

Tiếng chuông đồng hồ mười hai giờ vang vọng xa xa, sóng biển điên cuồng đập bờ, mang theo mùi vị tanh mặn. Bọn họ ở một nơi xa không ai hay biết, hòa vào nhiệt độ của nhau cùng với nụ hôn không giữ lại chút gì cả, đón chào năm mới đầu tiên thuộc về họ.

Thật lâu thật lâu sau, Chu Từ Bạch nghiêng đầu ghé vào bên tai Cố Ký Thanh, thấp giọng nói: “Cố Ký Thanh, tôi muốn chúng ta bắt đầu từ lúc này, được chứ?”