Chương 2-1: Ký túc xá

Quả nhiên cũng không phải quá đẹp.

Sở dĩ hắn có phản ứng như vừa rồi là bởi vì ánh mắt của người kia và nốt ruồi đỏ ở khóe mắt rất giống với người trong lòng của hắn, thậm chí có thể nói là giống hệt nhau, cho nên hắn mới choáng váng một lúc như vậy.

Chỉ cần hắn nhận thức rõ ràng đối phương là đàn ông, còn là tên đàn ông đã nói bẻ cong mình, loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Chu Từ Bạch rất chắc chắn.

Sau đó cánh cửa được mở ra từ bên trong, Cố Ký Thanh đứng sau cánh cửa, trên người quấn một chiếc áo khoát rộng, khóe mắt hơi nhếch lên, mắt ngấn lệ.

Chu Từ Bạch: “…….”

“Bang” , hắn run tay tắt điện thoại.

Cũng may tiếng chuông điện thoại lần nữa reo lên, nhanh chóng đem lý trí của Chu Từ Bạch kéo lại.

“Không phải, Lão tứ, tao đang kể cho mày nghe về Cố Ký Thanh, có chuyện gì xảy ra khiến mày đột ngột tắt điện thoại của tao vậy?”

Giọng điệu chất vấn của Lộ Bình vẫn lớn và sâu sắc hơn bao giờ hết.

Sau khi Chu Từ Bạch thu hồi lý trí trở về, vẻ mặt của hắn rốt cuộc lấy lại bình tĩnh, nhìn người đang cực kỳ nghi ngờ Cố Ký Thanh, giọng điệu lãnh đạm : “Không có chuyện gì, chỉ là trong ký túc xá có người khác.”

“Người khác?”

Lộ Bình sửng sốt một chút.

Ký túc xá của bọn họ có bốn người, lão đại đi du học ở nước ngoài, cậu ta và Trần Kỷ đi du lịch ở bên ngoài, chỉ có Chu Từ Bạch nguyên nhân bởi vì phải ở lại luyện tập cho trận bóng rổ nên bị giữ lại, trừ cái này ra làm gì còn có người khác.

Không đúng, từ từ.

“Tao nhớ ra rồi!” Lộ Bình vỗ đầu một cái, “Tao đi, suýt chút nữa đã quên mất. Mấy ngày trước, dì quản lý có nói với tao có một học sinh chuyên toán sắp chuyển đến ký túc xá của chúng ta, nhưng lúc đó tao với Trần Kỷ đang chơi game không có chút ý, sau đó lại vội vàng chuẩn bị đi ra ngoài chơi, liền quên nói cho mày!”

Chu Từ Bạch sắc mặt lập tức tối sầm lại. Lộ Bình không biết gì về chuyện này, giọng điệu của cậu ta thậm chí còn rất phấn khích: “Cái gì? Mày đã gặp bạn cùng phòng mới của bọn mình rồi hả? Đã dọn lại đây? Là người như thế nào? Có cao không? Đẹp trai không? Có thể chơi game hay không? Tên gọi là gì?”

Vì một trong những bạn cùng phòng đã ra nước ngoài, Chung cư Tử Kinh 1 phòng 314 quanh năm suốt tháng cũng chỉ có ba người, nên Lộ Bình rất hào hứng, giọng nói to đến mức đứng cách xa ba mét cũng có thể nghe thấy.

Mà Chu Từ Bạch thì tối sầm mặt lại không nói gì.

Tuy nhiên Cố Ký Thanh, người vẫn luôn yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ lại chậm rãi mà ném ra bảy chữ: “Có thể chơi game, Cố Ký Thanh.”

“?”

Ngay cả khi qua sóng điện thoại, Cố Ký Thanh cũng có thể cảm nhận rõ ràng người bên kia đang sững sờ trong giây lát.

Yên lặng ngắn ngủi.

“Lão tứ, vừa rồi là ai đang nói chuyện a, cậu ta đang nói cái gì vậy, cái tên mà cậu ta vừa nói có phải là cái tên mà tôi nghĩ đến không? Là do tôi gặp ảo giác, hay là do tôi hiểu lầm?” Giọng nói của Lộ Bình vó chút ngớ ngẩn.

Chu Từ Bạch lãnh đạm mở miệng: “Ý tứ trên mặt chữ, tự hiểu là được”

“…….”

Im lặng kéo dài.

“Ai nha, tính hiệu ở bãi biển chỗ tôi không được tốt, tôi không nghe thấy mấy người nói chuyện, cúp máy đây, tút…..”

Âm thanh kết thúc cuộc gọi dứt khoát và rõ ràng, sau đó chính là vô số âm thanh vọng lại.

Chu Từ Bạch: “……..”

Hắn cảm thấy có thể trực tiếp chôn Lộ Bình dưới biển.

Mà Cố Ký Thanh nhìn vẻ mặt ngày càng tối sầm của Chu Từ Bạch, mới nhận ra người con trai cậu gặp trạm xe buýt trường lúc trước chính là Chu Từ Bạch, chẳng trách cậu ta lại phản ứng như vậy.

Một người kỳ thị đồng tính lại gặp phải một người cong tự nhiên, thật sự rất bất tiện.

Bất quá việc đã đến nước này, dù có cảm thấy bất tiện cũng đã quá muộn rồi.

Bản thân Cố Ký Thanh cũng không quá để ý, chủ yếu là sợ bạn cùng phòng mới hiểu lầm, vì thế cậu ngước nhìn Chu Từ Bạch, nhẹ nhàng giải thích: “Những lời tôi nói lúc ở trạm xe buýt trường lúc trước là do hoàn cảnh bắt buộc, nếu điều đó làm cậu cảm thấy không thoải mái thì cho tôi xin lỗi. Nhưng tôi thật sự không có ý như vậy a, hy vọng cậu đừng để ý.”

Lời cậu nói khách khí lại có lễ nghĩa.

Sắc mặt Chu Từ Bạch cũng không hề tốt lên.

Hệ thống quản lý ký túc xá của Đại học Thanh Đại vẫn luôn nghiêm ngặt, cho dù là xin rút hay đổi ký túc xá đều có quy định và thủ tục rõ ràng, mọt khi đã hoàn thành thủ tục thì không thể tùy tiện thay đổi chỉ vì lí do cá nhân, cho dù hắn để ý cũng vô dụng.

Cho nên muốn hắn sống cùng với một tên Gay, còn là tên Gay đã nói muốn bẻ cong chính mình, một tên Gay đã nói muốn bẻ cong chính mình mà vẫn cho rằng cậu ta rất giống nữ thần của mình, sống trong cùng một ký túc xá sớm chiều ở chúng, sinh hoạt chung với nhau đã thành sự thật không thể thay đổi.

Với sự giáo dục của gia đình và sự tu dưỡng của bản thân được hình thành từ nhỏ khiến hắn không thể nào lăn lộn tại chỗ không chịu tiếp nhận, nên hắn chỉ có thể cố nén cáu kỉnh, mặt lạnh tanh không mấy vui vẻ mà cúi đầu nhìn Cố Ký Thanh.

Cố Ký Thanh cũng nhướng mắt bình tĩnh nhìn lại hắn.

Trần trụi mà trực tiếp dằng co, giống như một lời tuyên chiến với ý nghãi không rõ ràng.

Cố Ký Thanh thậm chí đã chuẩn bị tốt tâm lý bị Chu Từ Bạch đem chính mình cùng hành lý ném xuống lầu.

Sau đó Chu Từ Bạch vươn tay đẩy cánh cửa để cửa phòng hoàn toàn mở ra, vẻ mặt không cảm xúc mà đi ngang qua cậu, lập tức đi vào phòng, dừng lại trước chiếc giường trống, giơ tay nhấc một đống vật nặng làm Cố Ký Thanh hết sức đau đầu, xoay người đi ra ngoài ban công.

Cố Ký Thanh xoay người lại, khẽ nhướng mày.

Cậu không nghĩ đối phương sẽ phản ứng như thế này.

Đường nét trên khuôn mặt Chu Từ Bạch sắc bén lại thâm trầm, lại có vẻ ngoài lạnh lùng khó gần, nhưng với khuôn mặt nghiêm nghị đó, khi hắn xoay người di chuyển đồ vật, biểu cảm không vui giữa lông mày, con ánh mắt đó là như thế nào a, thật giống như một đứa trẻ đang giận dỗi vậy.

Mà cho dù là đang giận dỗi, hắn vẫn làm những gì mà hắn cho là đúng vì bản chất cũng như sự tu dưỡng cả bản thân, vì được gia đình gia giáo nuôi dạy cho dù có nóng nảy thì vẫn là một đứa bé ngoan.

Thực ngoan.

Không thể tưởng tượng được cách đây không lâu chính mình còn hình dung đối phương chính là một kẻ hung hảng đỉnh cao, nhưng bây giờ lại hình dung thành một đứa trẻ thực ngoan, Cố Ký Thanh hơi câu môi dưới.

Sau đó cậu quay người lại định đóng cửa, lại tình cờ thấy {Bản ghi nhớ sự kiện trong ký túc xá } được dán ở mặt sau của cánh cửa.

Dòng thứ ba ghi rõ: Ngày 31 tháng 12 năm 2021, sinh nhật lần thứ 19 của Chu Tiểu Bạch.

“Hóa ra là đệ đệ.”

Khó trách lại ngoan như vậy.

Cố Ký Thanh nhẹ nhàng gật đầu.

Trên thực tế, giọng điệu của cậu ấy vẫn bình thường, nhưng lại được bao bọc bởi sự lười biếng mềm mại của miền nam, một tiếng “đệ đệ” được thốt lên liền mạc danh trở nên khiêu gợi.

Chu Từ Bạch vốn dĩ đang dọn đồ thật tốt đột nhiên trượt tay, sau đó nhanh chóng ổn định lại, sắc mặt nghiêm nghị, trở nên lạnh lùng: “Không kém nhau bao nhiêu, không cần kêu tôi là đệ đệ.”

Tiểu hài từ* không thích bị nói tuổi còn nhỏ a.

Có thể hiểu được.

Cố Ký Thanh lại gật gật đầu: “Được, Từ ca.”

( * thật ra dịch thành trẻ em, nhưng tui thấy để vậy hợp hơn nên tui để nguyên vậy ớ. Nếu thấy không hợp mọi người góp ý cho tui nha.)