Chương 15

Cố Ký Thanh vừa mở mắt ra đã trông thấy Chu Từ Bạch chống tay, đè lên trên người mình.

Cơ bắp cánh tay gồng lên đến cực hạn, vùng bả vai dùng sức căng chặt, còn hắn thì đang cắn chặt răng, vành tai và cổ đỏ đến sắp nhỏ máu, nét mặt vừa tức giận vừa xấu hổ không diễn tả được thành lời.

Thế là cậu nhanh chóng phán đoán, có lẽ đối phương gặp phải một nguyên do nào đó nên không thể tự mình đứng dậy được, vì thế cậu mới đưa ra lời đề nghị như vừa rồi.

Nhưng với dáng vẻ hiện tại, nét mặt và giọng điệu nói chuyện của cậu, cùng với bầu không khí giữa hai người bọn họ, thêm vào chỗ nào đó đang biểu hiện một sự cố khác thường khó có thể khống chế của Chu Từ Bạch, thành ra câu hỏi kia vào tai, lại hoàn toàn biến thành một ý nghĩa khác.

Chuyện thế này còn có thể giúp được sao?!

Bộ não Chu Từ Bạch không thể khống chế được, tự liên tưởng ra toàn bộ cảnh tượng Cố Ký Thanh ‘giúp đỡ’ mình, máu nóng trong người lập tức chảy mạnh hơn.

Đến mức làm cho Cố Ký Thanh nhất thời không dám động đậy.

Trong khái niệm của cậu, đàn ông là những sinh vật có thể phấn khích bởi những ma sát vật lý đơn giản, vì vậy cậu không hề cảm thấy tình huống này có gì không đúng.

Chỉ là sự phấn khích này cũng hơi quá mất rồi.

Mà để cho một thẳng nam bị một gay tạo ra tác động ma sát Vật Lý, thì chẳng khác gì đang làm nhục đối phương.

Thế là anh ngừng một lát, sau đó mới mở miệng hỏi thăm: “Hay là cậu cởϊ áσ choàng ra trước…”

“Không cần! Cố Ký Thanh, tôi nói rồi, tôi là thẳng nam!”

Không đợi Cố Ký Thanh nói hết lời, Chu Từ Bạch đã xấu hổ giận dữ kéo đứt luôn đoạn đai áo choàng tắm bị Cố Ký Thanh đè lên, nhanh chóng đứng dậy, ầm một cái, đóng sập cửa phòng tắm lại.

Ngay sau đó, ‘cạch’ một tiếng, cửa nhà tắm bị khóa trái.

Cố Ký Thanh: “…”

Đột nhiên cậu cảm thấy mình chính là một tai họa ghê gớm.

Xem ra cậu vẫn mang đến phiền phức cho người ta.

Chu Từ Bạch là người có giáo dưỡng nên không trực tiếp nói thẳng, nhưng Cố Ký Thanh không khó nhận ra, đối phương thực sự khó chấp nhận được cậu.

Cậu đặt đoạn dây thắt áo choàng bị đứt lên tủ đầu giường, sau đó rời khỏi giường, đem tấm thảm trên ghế sofa bọc kỹ lấy chính mình, cuộn tròn chui vào trong ghế.

Trong lòng cậu chuyện này dường như chẳng có gì đáng để bối rối suy ngẫm, nó chỉ giống như một đề toán được đưa ra, cậu có thể nhanh chóng trả lời đáp án, trình bày cách giải. Vì vậy dù ghế sofa không hề thoải mái cậu vẫn có thể yên bình chìm vào giấc ngủ.

Chu Từ Bạch trong phòng tắm lại không có được tâm trạng như vậy.

Hắn mở vòi hoa sen đến mức lớn nhất, nhiệt độ điều chỉnh đến mức thấp nhất mà cơ thể có thể chấp nhận, bám vào tường, để mặc cho dòng nước ào ào trút xuống, nhưng cơn nóng trong người vẫn không tài nào rút đi được.

Mà hắn vừa nhắm mắt lại, toàn bộ cảnh tượng lúc nãy lại hiện ra trong óc, còn cả câu nói ‘có cần giúp không’ kia của Cố Ký Thanh, vừa nhớ tới chúng nó, cơ thể của hắn lại nóng bỏng lên.

Chu Từ Bạch nhìn bóng mình phản chiếu trên thủy tinh trong nhà tắm, hai tai đỏ bừng, cắn răng, cúi đầu xuống.

Hắn không phải kẻ cuồng du͙© vọиɠ, đến yêu đương cũng chưa từng có hứng thú, hormone dư thừa của nam sinh trẻ tuổi thường xuyên bị lượng vận động lớn tiêu hao không còn bao, bởi vậy tần suất tự giải quyết của hắn rất thấp.

Kết quả gần đây, hắn cứ xao động lặp đi lặp lại mãi không thôi.

Tựa như đứa nhóc con mười bốn mười lăm tuổi lần đầu gặp gỡ tình yêu.

Hắn nhớ tới lần đầu tiên mình xao động như thế này, nguyên nhân là vì vô tình trông thấy bả vai của nữ thần lộ ra lúc thay áo, tai Chu Từ Bạch lại càng đỏ tợn.

Cho nên chắc chắn tại vì nốt ruồi cùng đôi mắt của Cố Ký Thanh quá giống nữ thần, hắn đem tình cảm của mình với nữ thần đặt trên người cậu, thế nên mới sinh ra những phản ứng mạnh mẽ như vậy.

Không thì tại sao, hắn thích nữ thần, thích nhiều năm như vậy, đột nhiên lại sinh ra phản ứng với một cậu con trai.

Đúng, nhất định là như thế.

Bởi vì hắn quá thích nữ thần, tuyệt đối không phải vì bản thân Cố Ký Thanh.

Chu Từ Bạch tự thuyết phục được chính mình, chống tường, nhắm hai mắt lại, cắn răng, vươn bàn tay xuống.

Trong bóng tối của hắn tràn ngập đôi mắt ngây thơ tựa như quyến rũ lại tựa như không, cùng với nốt ruồi nho nhỏ đỏ thẫm khiến người ta không tài nào bỏ qua được.

Cho đến thật lâu sau đó, bàn tay chống tường siết chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay đua nhau nổi lên.

Chu Từ Bạch mới cam chịu cúi đầu, khàn giọng phun ra mấy chữ: “Mẹ kiếp”.

Sáng hôm sau lúc Cố Ký Thanh tỉnh giấc, cậu phát hiện ra mình đang nằm trên giường của Chu Từ Bạch.

Mà còn nằm trên chính giữa chiếc giường, quấn tròn trong chăn đệm, gối đầu trên gối, ngủ vô cùng thoải mái.

Toàn bộ căn phòng không còn một dấu vết tồn tại nào của Chu Từ Bạch.

Cho đến tận khi vệ sinh cá nhân xong, Chu Từ Bạch ở bên ngoài phòng mới gõ cửa hỏi: “Dậy chưa?”

“Dậy rồi”.

Cố Ký Thanh mặc áo khoác.

Chu Từ Bạch đẩy cửa đi vào, lạnh mặt đưa áo phao trong tay cho cậu: “Tuyết mới rơi xong nhiệt độ hạ thấp, áo của cậu không giữ ấm được, cái này hơi nhỏ một chút, chắc là cậu sẽ mặc vừa”.

Thực ra lúc mặc vào thì vẫn hơi lớn, cổ áo gần như che kín cả gương mặt của Cố Ký Thanh, nhưng đúng là đã ấm áp hơn rất nhiều.

Sau khi Cố Ký Thanh thay quần áo xong, Chu Từ Bạch lại nhét một cái hộp giữ nhiệt vào tay cậu: “Chị dâu cố ý gói hoành thánh hải sản cho cậu, nấu cả canh gà nữa, bảo là để cậu bồi bổ thân thể. Cậu có thể ăn trên xe”.

Nói xong, Hắn nhặt chìa khóa xe trên bàn, xoay người đi xuống tầng dưới.

Để lại mình Cố Ký Thanh bọc kín trong cái áo phao vừa to vừa dài, chỉ lộ được ra mấy đầu ngón tay, cố sức ôm lấy hộp giữ nhiệt vừa lớn vừa nặng, đứng im tại chỗ, chưa hiểu có chuyện gì xảy ra.

Vậy đây có nghĩa là Chu Từ Bạch muốn tránh cậu hay không tránh? Là vui vẻ hay khó chịu? Mà đêm qua Hắn ngủ ở chỗ nào? Sao dáng vẻ nhìn qua lại ngủ không ngon thế kia?

Nhưng cuối cùng Cố Ký Thanh vẫn không nói ra lời.

Cậu cảm thấy đối với một thẳng nam sợ người đồng tính mà nói, ký ức đêm qua nên được chôn vùi thì thích hợp hơn.

Thế là Chu Từ Bạch phát hiện ra, sáng nay sau khi tỉnh dậy, Cố Ký Thanh đột nhiên trở nên lạnh nhạt hơn hẳn.

Cậu không hỏi đêm qua hắn đã ngủ ở chỗ nào, cũng không quan tâm hắn ngủ có ngon hay không, trên cả quãng đường đến nơi tổ chức hoạt động tình nguyện, trừ vùi đầu ăn hoành thánh thì cậu không phát ra một tiếng vang nào nữa.

Đám hoành thánh này là do hắn nhân lúc con mèo nhỏ tham ăn Chu Tiểu Việt chưa tỉnh đến cướp lấy một hộp đấy.

Chu Từ Bạch lạnh mặt.

Cố Ký Thanh lại tưởng hắn vẫn không vui vì chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, vì thế cậu vừa ăn hoành thánh, vừa quyết định không quấy rầy Chu Từ Bạch thêm nữa.

Hai người cả một đường đi không nói câu nào, màn hình TV trong xe vẫn đang phát mấy thứ linh tinh mất não lại chẳng vui gì Chu Tiểu Việt xem dở hôm trước.

Đợi đến khi đi tới nơi tổ chức hoạt động tình nguyện, họ mới phát hiện ra mình đến muộn mất rồi.

“Không sao đâu ạ, dù sao hôm qua tuyết rơi dày quá, người ở xa đến muộn là chuyện bình thường, còn có mấy người xin nghỉ luôn rồi cơ ạ”.

Người chịu trách nhiệm hoạt động tình nguyện lần này là một cô gái xinh đẹp tự tin, tên là Lâm Khiển, sau khi để hai người họ ký tên vào danh sách thì cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn về phía hai người họ: “Hai đàn anh ở cùng với nhau ạ?”

Câu hỏi mới được đưa ra, chưa đợi Cố Ký Thanh kịp trả lời, Chu Từ Bạch đã giành trước: “Không phải!”

Quá kích động khiến cho Lâm Khiển ngẩn ngơ.

Vừa rồi cô bé hỏi trúng một vấn đề xúc phạm người ta lắm hả?

Thế nhưng hai đàn anh này rõ ràng ngồi cùng một chiếc xe đến đây, đàn anh bên này còn mặc áo của đàn anh còn lại, chẳng lẽ không phải đang ở chung với nhau sao?

Chu Từ Bạch thấy mặt mũi cô bé đầy hoang mang, nghĩ là cô đã hiểu lầm mối quan hệ của hai người họ, vội vàng đỏ tai lên giải thích: “Tôi với cậu ấy là những người bạn cùng phòng bình thường”.

“Dạ vâng? Em cũng đang hỏi cái này mà, không phải sao ạ?”

Lâm Khiển mê mang chớp chớp mắt.

Chu Từ Bạch: “…”

Đúng, không phải thì còn thế nào.

Bạn cùng phòng không phải là ở cùng với nhau hả.

Mẹ nó.

Chu Từ Bạch ý thức được suy nghĩ của mình đã hoàn toàn chệch quỹ đạo, cúi đầu xuống, trong lòng tự mắng suy nghĩ của mình thật bẩn thỉu, sau đó lại tự ngẫm xem có phải gần đây tư duy của hắn đều đã bị Cố Ký Thanh làm cho lệch lạc rồi không.

Mà Cố Ký Thanh chỉ cảm thấy phản ứng của Chu Từ Bạch hơi kỳ quái.

Hay là cậu ấy khá nhạy cảm với những chủ đề có liên quan đến người đồng tính?

Nhìn Chu Từ Bạch đỏ bừng hai tai lại bắt đầu chìm vào suy ngẫm linh tinh mà chỉ mình hắn mới biết, Cố Ký Thanh không còn thấy lạ, thu hồi tầm mắt, ấm giọng nói: “Chúng tôi sống cùng phòng ký túc, có vấn đề gì sao?”

“Dạ, không có gì ạ”. Lâm Khiển cảm giác được bầu không khí quanh họ không đúng lắm, có mắt nhìn nên không tiếp tục hỏi thêm, chỉ nói rằng: “Hoạt động tình nguyện lần này chủ yếu là giúp mấy em cún cắt móng, vệ sinh đơn giản một chút, phần lớn đều phân nhóm cùng làm. Em thấy hai anh là bạn cùng phòng nên định chia hai anh vào cùng một nhóm, đỡ phải hỏi thăm những người khác”.

“Được, không thành vấn đề”.

Chu Từ Bạch không phản đối, Cố Ký Thanh cũng không có ý kiến gì.

Lâm Khiển tiếp tục dặn dò: “Nhưng mà đám cún đã được chia cho các nhóm gần hết, hiện giờ chỉ còn lại một con cún bản địa cỡ lớn, là giống chó săn lớn của địa phương này, trông rất hung dữ, các tình nguyện viên khác không dám, nếu hai anh để ý thì…”

“Không sao đâu, tôi không ngại”. Cố Ký Thanh nhìn ra sự khó xử của Lâm Khiển, chủ động nói: “Tôi thích những chú cún lớn”.

Ý của anh là Lâm Khiển không phải lo lắng.

Nhưng Chu Từ Bạch bên cạnh còn đang suy nghĩ lung tung lập tức giật mình tỉnh lại.

Cố Ký Thanh thích cún lớn?!

Không phải lúc trước cậu từng nói mình không thích nam sinh giống cún lớn đó sao?

Sao hiện giờ lại thích rồi?!

Không đợi hắn nhận ra được ‘nam sinh giống cún lớn’ là giống loài hoàn toàn khác biệt với ‘cún lớn’, Cố Ký Thanh đã mở miệng nói tiếp: “Thực ra đám cún này mặc dù nhìn rất to lớn hung dữ, nhưng lại rất hiểu ý người, cũng vô cùng trung thành, lúc nào cũng muốn bảo vệ chủ nhân an toàn, cho nên chỉ cần dùng đúng phương pháp thì sẽ thấy nó rất đáng yêu”.

Cậu nói rất chân thành, giọng điệu còn mang theo sự dịu dàng mà không tự hay biết, giống như khi nói đến những lời này, trong lòng cậu đang nhớ đến một người nào đó giống y như vậy.

Chu Từ Bạch lập tức liên tưởng đến dáng vẻ ngày hôm qua lúc cậu nói lời cảm ơn với hắn.

Hơn nữa, Cố Ký Thanh từng nói mình là nam sinh có dáng hình giống một con cún cỡ lớn.

Còn nữa, Cố Ký Thanh từng nói hắn đáng yêu.

Cho nên không phải Cố Ký Thanh thực sự có ý với hắn đấy chứ?!

Nghĩ đến những chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, Chu Từ Bạch không tự nhận thức được chính cậu đã không còn cảm thấy chán ghét và phản cảm với suy nghĩ như vậy nữa.

Hắn chỉ cảm thấy bên ngoài gió rét âm vài độ đang thổi vù vù, hai tai lại nóng lên, tim đập ngày càng vội, thình thịch thình thịch, nhanh đến mức hắn không thể nào suy nghĩ được nhiều hơn.

Mà lúc này Cố Ký Thanh quay đầu, trông thấy Chu Từ Bạch, không nhịn được, hỏi thăm: “Tai cậu lạnh quá nên đỏ lên sao?”

“Hả? Không phải”. Chu Từ Bạch vội vàng trở tay kéo mũ áo phao đội lên đầu, che khuất đi hai tai đỏ rực và ánh mắt chột dạ, chỉ để lộ đôi môi vô thức mím thành một đường thẳng tắp.

Cố Ký Thanh đã quen với dáng vẻ này của hắn, chỉ tiếp tục nói: “Ừ, không sao thì tốt. Vậy thì cậu gửi mẫu báo cáo hoạt động tình nguyện cho tôi đi, để tôi chia sẻ cho Lâm Khiển, nhờ cô ấy lấy ý kiến của nhóm tình nguyện viên”.

“Được.”

Chu Từ Bạch cố điều chỉnh lại nhịp tim, duy trì bình tĩnh gửi báo cáo điện tử cho Cố Ký Thanh, đồng thời nói với chính mình, không có chứng cứ thực tế, nhất định không được suy nghĩ nhiều.

Một giây sau đó, tinh một tiếng, Cố Ký Thanh lấy điện thoại di động ra.

Ngay sau đó nữa, một thông báo to đùng [A – Chu Từ Bạch đáng yêu gửi tin nhắn cho bạn] xuất hiện trên màn hình của Cố Ký Thanh.

A.

Đáng yêu.

Chu Từ Bạch.

“...”

Mẹ kiếp.