Doãn Ước bị nhốt trong trại giam hai ngày, cảm xúc vẫn không mảy may ảnh hưởng quá lớn.
Cô là loại người nhìn như yếu đuối, nhưng khi gặp phải chuyện lớn sẽ rất bình tĩnh. Nếu không năm đó em trai cô bị bắt, mắt cô bị mù, hơn nữa còn bị Kỷ Tùy Châu lừa gạt tình cảm, ba chuyện lớn đồng loạt kéo đến, cô đã sớm nghĩ quẩn trong lòng, nhảy sông tự tử rồi.
Lúc ở trong tù nhàn rỗi vô vị, cô không nghĩ phải làm sao để ra ngoài, mà nghĩ đến vụ án của Chung Vi.
Thủ đoạn gây án quá mức tương tự, luôn quanh quẩn trong đầu cô. Có một bạn tù nhốt cùng phòng giam với cô là tay lão luyện vào tù ra khám, suốt ngày đi khoe khoang khắp nơi, kể lại ‘năm tháng huy hoàng’ của chính mình. Lúc nói đến đại ca nào đó của mình, vẻ mặt sùng bái và ngưỡng mộ.
“Nhớ năm đó trên lệnh truy nã của cảnh sát gọi
anh ấy là kẻ gϊếŧ người hàng loạt, người có thể được danh xưng này cũng không nhiều.”
Doãn Ước cảm thấy người này có lẽ bị bệnh, ai lại xem một kẻ gϊếŧ người hàng loạt là thần tượng để sùng bái chứ. Nhưng lời của ông ta cho cô một gợi ý mơ hồ, trong tám năm ở thành phố này thậm chí những địa phương khác trong nước, có từng phát sinh ra vụ án tương tự không?
Cô nhớ đến lần trước khi đi họp lớp, trong lớp có một bạn nam hiện giờ làm cảnh sát thuộc tổ trọng án, vì thế ngày hôm sau vừa ra khỏi trại tạm giam, cô liền gọi điện thoại cho người ta.
Bạn nam đó tên Vương Lương, có chút tình cảm với Doãn Ước, lần trước khi họp lớp vừa gặp đã thích. Hiện giờ, đối phương chủ động gọi điện đến, anh liền hăm hở trong lòng.
Kết quả, sau khi gặp gỡ nghe xong yêu cầu của Doãn Ước, anh Vương có chút do dự.
“Chuyện này vi phạm kỷ luật, không thể.”
“Vậy cậu chọn thông tin có thể công bố với bên ngoài, những thứ không vi phạm kỷ luật nói với mình được không?”
Bộ dạng Doãn Ước xinh đẹp thanh thuần, giọng nói lại dịu dàng ấm áp, đa số đàn ông nghe xong đều rất khó từ chối yêu cầu của cô. Vương Lương càng nhìn càng thích cô, tiếc rẻ cơ hội lấy lòng người đẹp, vì thế vắt óc suy nghĩ chút manh mối hữu ích cho cô.
“Mấy năm trước, mình có đọc qua một vụ án ở trên mạng, có hơi giống tình tiết cậu nói. Khi đó mình còn đang học trong trường cảnh sát, đối với mấy vụ án biếи ŧɦái gϊếŧ người này rất có hứng thú, nên đã để ý đến nó. Cũng giống như cậu nói, sau khi gϊếŧ người còn cắt tóc người ta, cắt đi ngón út, còn có… Đúng rồi, lấy khăn lụa trói tay người bị hại lại. Trên bài báo nói, người bị hại không chết, may mắn được cứu sống, hung thủ bỏ trốn, lúc ấy phát rất nhiều lệnh truy nã, hiện giờ có bắt được chưa thì không biết.”
Trên mặt Doãn Ước thoáng lộ vẻ kích động. Nhưng lời nói tiếp theo của Vương Lương làm cô nhụt chí, “ Nhưng mình không nhớ tên nạn nhân và hung thủ là gì. Thực sự danh tính của người bị hại bình thường đều sử dụng tên giả, có biết cũng vô ích.”
Doãn Ước nghĩ, đẩy dĩa bánh mỳ lát đến trước mặt Vương Lương: “Cậu ăn chút gì đi, từ từ nghĩ.”
Vương Lương thấy dáng vẻ chờ mong của đối phương, vô cùng không đành lòng làm cô mất hứng. Sau khi ăn hai lát bánh mỳ, rốt cuộc anh cũng thành công nhớ lại tên họ của nạn nhân: “Họ Lý, là một thế gia vọng tộc, chắc hẳn mình không nhớ nhầm. Họ thì có thể không bị đổi đâu, nhưng tên thì chưa chắc, trong bản tin đề cập đến chắc chắn không phải tên thật.”
Một cái họ ‘Lý’, là thu hoạch duy nhất của Doãn Ước. Đương nhiên khi chào tạm biệt, Vương Lương bất ngờ nói với cô: “Có việc cứ gọi cho mình, mình nhất định sẽ giúp cậu.”
Doãn Ước về đến nhà, bắt đầu lên mạng thu thập tin tức có liên quan. Tin tức trên mạng rắc rối phức tạp, tìm một tài liệu hữu dụng như tìm kim đáy biển. Tìm mãi đến nửa đêm, mới tìm được bản tin có liên quan đến ba năm trước.
Tình tiết vụ án về cơ bản nhất trí với lời nói của Vương Lương, tên giả của người bị hại là Lý Thái Hà, kẻ tình nghi lại đưa tên thật, Trương Thiêm. Doãn Ước lại tra xét tên Trương Thiêm này, phát hiện vẫn luôn lẩn trốn đến nay chưa bị bắt.
Trong bản tin có nhắc đến địa điểm gây án, là thành phố L tỉnh Z, nhưng không cung cấp địa chỉ cụ thể. Doãn Ước đối với chuyện Lý Thái Hà còn sống sản sinh hứng thú nồng đậm, rất muốn đi tìm cô ấy.
Cô nhớ đến lúc sáng nhận được điện thoại của Hà Mĩ Hi, rủ cô cuối tuần này đi dã ngoại, vì thế cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô bạn: “Hay là đi thành phố L được không? Đúng lúc mình có chút việc phải đến đó.”
Sau khi gửi tin nhắn nhanh chóng nhận được hồi đáp, nhưng đối phương chỉ trả về một dấu chấm hỏi. Doãn Ước hồ nghi, định gửi thêm mấy câu qua đó, vừa nhìn thấy tên đối phương liền không khỏi sửng sốt.
Sao cô lại có thể như vậy, sao lại gửi nhầm tin nhắn cho Kỷ Tùy Châu?
Tên tiếng Anh của Hà Mĩ Hi là Jenny, lúc trước khi cô lưu số của cô bạn, chỉ lưu ký tự ‘j’ mở đầu trong tên tiếng Anh, lại đồng nhất với chữ cái đầu tiên trong tên của Kỷ Tùy Châu, hai cái tên liền đứng kế cận nhau[1].
Doãn Ước nhanh chóng gửi tin nhắn giải thích với đối phương, vừa soạn được một nửa thì Kỷ Tùy Châu gọi điện đến, Doãn Ước chỉ có thể bắt máy.
Tiếng nói bên kia có hơi biếng nhác: “Đi thành phố L làm gì?”
“Không có gì, du lịch thôi. Tôi vốn gửi tin cho bạn, lại gửi nhầm sang anh.”
“Xem ra tâm trạng cô không tệ, không bị chuyện đó ảnh hưởng.”
Anh là ám chỉ chuyện bị nhốt trong trại tạm giam.
“Có ảnh hưởng, nên đi chơi cho khuây khỏa.”
“Rốt cuộc là thư giãn hay làm việc?”
Doãn Ước nhất thời nghẹn lời, nghĩ nghĩ rồi miễn cưỡng nói: “Thư giản, thuận tiện làm việc.”
Vừa dứt lời, cô nghe được tiếng cười cực đủ hàm ý mỉm mai. Giọng Kỷ Tùy Châu mang theo vài phần trêu chọc: “Doãn Ước, khi chưa học được cách nói dối, tốt nhất cô không cần thử nghiệm loại chuyện đòi hỏi độ khó thế này. Tôi chỉ nghe nói qua làm việc thuận tiện thư giãn, còn phương thức đi chơi của cô, là lần đầu tiên tôi gặp đấy.”
Doãn Ước cũng thừa nhận, kỹ năng nói dối của mình thật sự rất hỗn tạp.
“Rốt cuộc đến thành phố L làm gì?”
Kỷ Tùy Châu tra hỏi như cảnh sát hỏi cung, Doãn Ước thoáng cảm thấy mình như trở về khoảng thời gian bị nhốt trong trại tạm giam. Cô nghĩ không biết nên giấu diếm thế nào, chỉ có thể nói đại khái tình hình cho anh biết.
Quả nhiên, Kỷ Tùy Châu nghe xong liền nhận xét: “Cô đúng là bất khuất, dũng cảm tiến tới.”
“Tôi chỉ muốn chứng minh tính khả thi của nó, có lẽ thật sự có một kẻ gϊếŧ người hàng loạt như vậy tồn tại, nếu có thể bắt được hắn, sẽ giảm thiểu rất nhiều người bị hại.”
“Cho nên, em trai cô là đang phát huy phong cách người tốt làm việc tốt, thay tên sát thủ liên hoàn trong truyền thuyết kia chịu tiếng oan?”
Thật sự là không cùng quan điểm thì không thể chung đường mà, Kỷ Tùy Châu mỗi khi nói đến chuyện này, sẽ bắt đầu độc mồm độc miệng. Doãn Ước tự biết miệng lưỡi của mình không phải đối thủ của anh, đến cuối cùng bực bội quá chỉ có thể trả về một câu: “Anh xem như tôi ăn no rửng mỡ đi ha.”
Nói xong, cô hậm hực cúp máy, một mình hờn dỗi.
Bóng đêm ngoài cửa sổ như nước, đêm mùa hạ khô nóng khó chịu, Doãn Ước mở cửa sổ ra muốn đón gió đêm thổi vào, cuối cùng lại bị một luồng gió nóng thổi đến trong lòng phiền muộn.
Nên đi tìm Lý Thái Hà trong truyền thuyết này như thế nào, đã thành tảng đá đè nặng trong lòng cô.
Ngủ một đêm thức dậy, Doãn Ước có hơi hối hận về thái độ tối qua của mình với Kỷ Tùy Châu. Hiện tại cảm giác của cô đối với anh vô cùng vi diệu. Một mặt tức giận khi anh luôn nhắm vào Doãn Hàm, mặt khác lại khao khát được anh che chở.
Dù sao con người ta chỉ sống một lần trong đời, không phải vạn bất đắc dĩ, cô cũng không muốn dùng mạng đặt cược với Giang Thái. Kỷ Tùy Châu là một gốc cây đại thụ rất tốt, chỉ cần đứng dưới bóng râm của anh, Giang Thái sẽ không dám ra tay với cô.
Lần trước mới vừa tranh cãi vài câu, quay đầu đã bị người ta tống vào trại giam. Nếu bây giờ khiến mối quan hệ này căng thẳng…
Nghĩ đến đây, Doãn Ước chỉ có thể nhận thua, tìm cơ hội gửi tin nhắn cho Kỷ Tùy Châu, nói muốn mời anh ăn cơm, cám ơn anh lần trước đã bảo lãnh cô khỏi đồn cảnh sát.
Kỷ đại gia theo lệ kiêu căng một phen, tin nhắn gửi hơn nửa ngày không nhận được hồi âm, khiến cho Doãn Ước có hơi chán nản, mắt thấy phiếu ăn sắp hết giờ, dứt khoát tự đi ăn một mình.
Một mình ăn phần ăn hai người, ăn đến cuối cùng không chịu nổi. Lúc Doãn Ước ra về trên đường có hơi vắng vẻ, mới vừa ra khỏi nhà hàng liền nhận được điện thoại của Kỷ Tùy Châu.
“Tối nay cùng nhau ăn cơm.”
Doãn Ước trong lòng ca thán, đại ca ơi tại sao anh không nói sớm, tôi đã ăn xong rồi.
“Sao không trả lời, đổi ý rồi?”
“Không có, tôi mời, đi đâu?”
Phiếu ăn hai người đã bị cô ăn hết rồi, chỉ có thể đi chỗ khác.
Kỷ Tùy Châu dường như có chút nhân tính, không chọn những nơi đắt đỏ đến dọa người mà bình thường anh hay đến. Anh chọn một quán ăn Quảng Đông giá cả phải chăng, hẹn Doãn Ước hai mươi phút sau gặp mặt.
Cúp máy, Doãn Ước gọi taxi, đến trước Kỷ Tùy Châu. Quán ăn này rất nổi tiếng trên mạng, gần tám giờ tối mà vẫn chật ních người. Doãn Ước cầm số đứng ở vị trí chờ đợi, Kỷ Tùy Châu cũng vừa đến.
Anh thấy cô đứng xếp hàng đợi ở ngoài, liền hỏi: “Sao không vào?”
“Chưa vào được, hết chỗ rồi.” Doãn Ước vừa nói vừa giậm chân. Hôm nay cô mặc chiếc váy ngắn, bị muỗi cắn thê thảm.
Kỷ Tùy Châu nhìn thấy người ngồi đầy bên trong, nói: “Bỏ đi, không ăn nữa.”
Doãn Ước mau chóng ngăn anh lại: “Đừng đừng mà, sắp đến lượt tôi rồi, tôi xếp hàng lâu lắm rồi đó.”
Không còn cách nào, ông chủ Kỷ chỉ có thể ở lại cùng cô hiến máu cho muỗi. Doãn Ước đặc biệt được muỗi ưa thích, trong chốc lát mà hai bên cánh tay đã bị đốt mười nốt, làm cô tức xì khói.
Kỷ Tùy Châu thấy thế đột nhiên đứng lên.
“Gì vậy?”
“Sẽ về ngay.”
Doãn Ước nghĩ chắc anh muốn hút thuốc, nên để anh đi. Quay đầu nhìn xem tình hình trong nhà hàng, cảm thấy thắng lợi trong tầm mắt, không khỏi tràn đầy lòng tin. Dù sao cô cũng ăn không nổi, đợi bao lâu cũng không sao.
Đến khi cô quay đầu lại, Kỷ Tùy Châu cũng đã quay về, không biết từ đâu lấy ra bình xịt chống muỗi. Anh kéo Doãn Ước qua, mở nắp xịt chất lỏng lên cánh tay cô.
Rất mát lạnh dễ chịu, Doãn Ước lập tức không còn ngứa nữa.
Sau đó, cô nghe nữ sinh bên cạnh bấu cánh tay của bạn trai mình.
“Ui da đau.”
“Anh nhìn bạn trai người ta kìa, quan tâm ghê chưa.”
“Em đâu bị muỗi cắn, muỗi toàn cắn anh. Anh lấy thân ra chống muỗi, còn tốt hơn anh ta nhiều.”
Lúc này, Doãn Ước mới cảm thấy ngượng ngùng, đang nghĩ cách hóa giải, bên trong đã gọi đến số của cô. Cô mau chóng kéo Kỷ Tùy Châu đi vào, tránh được ánh mắt tò mò của quần chúng bên ngoài.
Sau khi ngồi xuống gọi món, chút mờ ám nào đó vừa rồi mới tan thành mây khói.
Kỷ Tùy Châu đưa thực đơn cho Doãn Ước, còn mình thì đứng lên vào nhà vệ sinh. Lúc đi không biết do vội vàng quá hay sao, mà để lại điện thoại trên bàn.
Doãn Ước vốn đang chăm chú xem thực đơn, đột nhiên nghe tiếng chuông điện thoại reo. Cô hiếu kỳ nhìn qua, phát hiện là tin nhắn Bùi Nam gửi cho Kỷ Tùy Châu.
“Đã tra ra được chỗ ở cô họ Lý kia.”
___
Chú thích:[1]
Kỷ Tùy Châu tiếng Trung là 纪随州, phiên âm là jì suí zhōu, trùng với chữ ‘j’ đầu tiên trong Jenny.