Chương 6

Cô ấy muốn lặng lẽ rời đi, cuối cùng lại bị Tang Ngâm tóm đúng lúc, cô ấy chỉ đành quay lại. Đầu tiên cô ấy thành thật chào hỏi Hoắc Nghiên Hành, sau đó mới nhìn Tang Ngâm: "Tang Tang, lên tầng chơi không? Bọn họ đều đang sôi nổi nhiệt tình ở trên tầng thượng ấy."

"Đi." Tang Ngâm không nghĩ rằng cô muốn ngoan ngoãn kè kè bên người Hoắc Nghiên Hành như sợi dây chuyền tinh xảo khéo léo.

Hoắc Nghiên Hành biết cô sắp đi đâu, không cản cô nữa, dặn cô một câu: "Uống ít rượu."

Tang Ngâm cười tủm tỉm xoay người, đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm: "Sẽ không."

Đôi lông mày của Hoắc Nghiên Hành nhíu càng chặt, Tang Ngâm biết cũng không để ý, kéo Sài Khinh Nguyệt lên trên tầng.

Mãi đến khi bóng dáng của cô biến mất ở góc cầu thang, Hoắc Nghiên Hành mới quay đầu nói với trợ lý đang đi theo anh: "Đi trông chừng cô ấy."

-

Căn biệt thự nằm trong trang viên có ba tầng, tầng trên cùng được thiết kế như một khu vườn ngoài trời. Nếu tầng dưới là nơi tụ hội của giới tinh anh, tầng trên là nơi đàn đúm của thế hệ thứ hai.

Nhạc nền cũng đã thay đổi từ một bản giao hưởng tao nhã thành một điệu nhạc khiêu vũ bùng nổ kiểu hộp đêm. Nam thanh nữ tú tụ tập với nhau, vừa ngông cuồng vừa xa hoa lãng phí.

Một nhóm người ngồi trên ghế sofa bên bể bơi, chơi bài và nói chuyện phiếm với nhau.

Sau khi nhìn xung quanh, một người trong số họ bắt đầu lên tiếng thắc mắc: "Sao sắp hết nửa bữa tiệc rồi mà vẫn chưa thấy Tang Ngâm đâu?"

"Người ta bây giờ là đạo diễn Tang, bận quay phim chụp ảnh, làm gì có thời gian mà cho cậu gặp."

Người ngồi trên tay vịn sô pha vỗ vỗ Tưởng Tín Trạch bên cạnh: "Tôi không có, nhưng Tưởng thiếu gia chắc phải có. Dù gì cũng là người yêu cũ."

Tưởng Tín Trạch là con của Tưởng Lợi, là một trong những nhân vật chính của bữa tiệc tối nay.

Thấy người khác trêu chọc, cậu ta cắn điếu thuốc, cười rồi chửi một câu: "Cút đi."

"Nhưng đúng là không ngờ được, Tang Ngâm nhìn như cái bình hoa di động mà cũng là người có năng lực. Liên hoan phim quốc tế, giỏi thật."

Nhóm người này luẩn quẩn lớn cũng không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ. Nếu có ai xảy ra chuyện gì, cơ bản trong vòng một ngày đã có thể truyền đến tai mọi người. Bọn họ ỷ vào gia thế xuất thân mà không sợ phong lưu, không làm được chuyện gì đứng đắn nghiêm túc.

Với người ngoại hình quá nổi bật, ít ai có thể chú ý đến những đặc điểm khác ngoài khuôn mặt, đây dường như là hiện tượng phổ biến nên trước đây, sau khi chuyện Tang Ngâm được đề cử giải liên hoan phim điện ảnh được truyền đi, nó đã được lưu truyền trong nhóm một thời gian rất dài.

Sắc đẹp cộng với bất kỳ quân bài nào cũng là một quân Joker, huống hồ chỉ riêng khuôn mặt của Tang Ngâm thôi cũng đủ thu hút sự chú ý.

"Gì mà có năng lực hay không. Ai biết được danh sách đề cử kia cô ta có bằng cách nào? Nhỡ đâu là do cha cô ta bỏ tiền ra lót đường cho cô ta thì sao? Giới giải trí rất thâm sâu khó lường, rất hiếm có người nào nổi danh mà không từ thủ đoạn. Trước kia trên hotsearch không phải có nữ minh tinh vì tài nguyên mà trèo lên giường, bị chính thất đến lôi xuống đánh cho một trận hả?"

Hầu hết những người có mặt đều là những người thiếu hiểu biết, nhưng không đến nỗi nghe không hiểu lời này có ý chửi chó mắng mèo, nói bóng nói gió.

Sắc mặt Tưởng Tín Trạch hơi trầm, hạ quân bài cuối cùng xuống. Cậu ta đang định nói gì đó thì giọng cười của một người phụ nữ nào đó đã đi trước cậu ta một bước.

“Cô muốn thử thì cứ thử, không ai ngăn cản.” Tang Ngâm khoanh tay đứng cạnh ghế sô pha, cúi đầu nhìn người đối diện qua bàn cà phê: "À đúng rồi, tôi quên cô không có tác phẩm dự thi, hay là để tôi quay giúp cô một cái nhé? Tôi đã nghĩ xong tên rồi, gọi là "người nhiều chuyện", để cô diễn đúng bản chất của mình, chắc chắn trăm phần trăm cô có thể bê giải nữ diễn viên xuất sắc nhất trở về. Đến lúc đó, cô đừng quên mời mọi người bữa cơm."

Tôn Hàm Vi bị đâm chọc vẻ mặt cứng đờ, sau đó cũng bật cười: "Nói bừa mà thôi, ai chẳng biết giới giải trí loạn thế nào."

“Chính xác, người khác có thể không biết, nhưng Vi Vi, cô nhất định phải biết.” Tang Ngâm ười cười, vô cùng trìu mến gọi “Vi Vi”: "Dù sao chúng tôi ở đây cũng chưa có ai có kinh nghiệm đi bắt bồ nhí bao giờ."

Sài Khinh Nguyệt cười "xì" một tiếng, sau đó mím chặt khóe môi đang nhếch lên: "Thật xin lỗi, tôi không thể nhịn được."

Tục ngữ nói rất đúng, chuyện tốt không ra đến cửa, chuyện xấu thì lưu truyền ngàn dặm.

Cha của Tôn Hàm Vi bao dưỡng tình nhân bên ngoài, là một minh tinh nhỏ trong giới giải trí. Lúc mới đầu giấu rất kĩ, về sau không biết thế nào lại để lộ tin tức. Mẹ cô ta dắt cô ta đến kim ốc tàng kiều, tới đó bắt kẻ thông da^ʍ ngay tại giường. Chuyện này đã không còn là bí mật trong nhóm.

Trong nhóm lớn có nhiều nhóm nhỏ, không phải ai cũng có thể hòa hợp với mọi người.

Chuyện Tôn Hàm Vi và Triệu Nghệ Nghiên xảy ra xô xát không còn là chuyện ngày một ngày hai. Lần nào gặp nhau cũng phải giương cung bạt kiếm một phen.