Trần Tích Mặc đã tích tụ cảm xúc từ lâu, cuối cùng cũng bùng phát, cười lạnh nói: "Người mà cậu chọc tới không phải là người đơn giản đâu."
Lâu Tàng Nguyệt ngẩn ra một lúc rồi ngạc nhiên hỏi: "Không thể nào? Chẳng lẽ… cậu ấy đề xuất yêu cầu với cậu rồi?"
Trần Tích Mặc lập tức nhớ lại sự kiện hội thao cùng với những tiếng vỗ tay vừa rồi, càng thêm khó chịu.
Anh từng là thiên chi kiêu tử, không ai có thể ép anh làm việc gì.
Anh tham gia đều là các cuộc thi cấp tỉnh hoặc cấp thành phố, hơn nữa cần có lời mời đặc biệt.
Còn hội thao trường học này thì trẻ con nhất, các thầy cô còn mỹ danh là "vì vinh quang của lớp"?
Có gì mà phải tranh vinh quang.
Chỉ là một đám trẻ con chơi trò chơi mà thôi.
"Cậu sao vậy?" Lâu Tàng Nguyệt tò mò nhìn Trần Tích Mặc.
Anh nhẫn nhịn nhắm mắt lại: "Cậu đừng hỏi."
"Ồ." Lâu Tàng Nguyệt nghe lời không hỏi nữa.
Anh ta thở dài, cảm thấy mình chính là chướng ngại vật của Trần Tích Mặc. Trước đây chuyện chìa khóa không làm tốt, không cẩn thận bị Lâm Thanh Hòa phát hiện, lần này lại bị người ta nghe lén bí mật...
Nếu Trần Tích Mặc một mình điều tra sự thật, chắc chắn không xảy ra bất kỳ sai sót nào.
“Vậy sau này cậu định làm gì?” Lâu Tàng Nguyệt hối lỗi hỏi: “Nếu cậu ấy cứ uy hϊếp cậu mãi cũng không phải là chuyện hay.”
“Con người chỉ có những ham muốn như vậy thôi. Tớ sẽ xem cậu ấy muốn gì rồi cùng cậu ấy làm một cuộc giao dịch.” Trần Tích Mặc lạnh lùng kéo khóe miệng: “Nếu còn quá đáng nữa, chỉ có thể đuổi cậu ấy đi thôi.”
Lâu Tàng Nguyệt gật đầu mạnh: “Được.”
***
Khi Trần Tích Mặc quay lại, Lâm Thanh Hòa đang hít mũi, điên cuồng dùng khăn giấy lau nước mắt.
Nam chính trong cuốn tiểu thuyết này thật thảm thương, rõ ràng hắn là một tướng quân, cuối cùng lại bị người phản bội, nhà tan cửa nát, cuối cùng phải hóa thành đại phản diện.
Đại phản diện bị hoàng thượng giam vào ngục, chỉ khi có ngoại địch xâm lược, hoàng thượng mới thả hắn ra khỏi ngục. Hắn sống trong bóng tối cho đến khi gặp nữ chính.
Để không ai biết được điểm yếu của mình, để người phụ nữ mà mình yêu quý được sống, hắn đau lòng để nữ chính hiểu lầm, ra lệnh cho nữ chính đâm dao vào tim mình.
Sau đó hắn từ tường thành nhảy xuống, mãi mãi ở lại trong mùa tuyết rơi dày đặc đó.
Nữ chính đến cuối cùng cũng không biết nam chính thích mình đến nhường nào.
Lâm Thanh Hòa khóc nức nở, đến nỗi không biết “Trần Tức Giận” đi tới.
Trần Tích Mặc nheo mắt, từ trên cao nhìn cô. Mắt Lâm Thanh Hòa đỏ hoe, như một chú thỏ nhỏ ngây thơ vô tội, yếu đuối đến mức sắp ngã.
Xung quanh nhiều nam sinh không hẹn mà cùng chú ý đến cô, cô lại không cảm nhận được gì, chỉ chăm chú đọc tiểu thuyết.
Trần Tích Mặc cười khẩy trong lòng...
Quả nhiên diễn xuất xuất sắc.
***
Hội thao của trường sẽ diễn ra sau một tuần, tin tức Trần Tích Mặc sẽ tham gia “toàn bộ các môn thể thao” lan truyền khắp cả trường.
Lâm Thanh Hòa chẳng màng chuyện ngoài cửa sổ, cúi đầu chăm chú nhìn vào bài kiểm tra toán trước mặt.
Cô chỉ có một tháng. Nếu trong một tháng, thành tích không tiến bộ, chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi lớp thực nghiệm.
Trần Tích Mặc bò dậy từ bàn, tỉnh ngủ. Anh uể oải ngáp một cái, quay đầu lại, phát hiện...
Lâm Thanh Hòa vẫn đang làm bài toán đó. Cô cau mày, dường như muốn đánh nhau với bài kiểm tra.
Trần Tích Mặc nhìn đồng hồ, anh đã lim dim gần mười phút, Lâm Thanh Hòa vẫn chưa giải được một công thức nào.
“...”