Đầu bên kia điện thoại im lặng, trong khoảng thời gian dài, thậm chí Lâu Tàng Nguyệt nghĩ rằng Trần Tích Mặc đã cúp máy.
Một lát sau, Trần Tích Mặc bình tĩnh trả lời: "Quá chậm. Nếu bố tớ bị oan uổng vô lý trong năm năm thì tớ làm con trai của ông ấy cũng quá vô dụng rồi."
"..." Lâu Tàng Nguyệt ngập ngừng: "Mặc dù nói vậy, nhưng mà..."
Thực ra anh ta muốn nói là...nếu kết quả điều tra không như mong đợi thì hai năm này ai sẽ bù đắp cho Trần Tích Mặc, anh phải làm sao?
Nếu chú Trần thực sự tham ô nhận hối lộ, thực sự say mê giao dịch quyền sắc...
Vậy thì việc Trần Tích Mặc cố gắng hết sức theo đuổi sự thật, bảo vệ gia đình... sẽ thất vọng đến nhường nào?
Dường như Trần Tích Mặc đã đoán được câu hỏi của Lâu Tàng Nguyệt, chậm rãi nói: "Ông ấy rất yêu mẹ tớ. Bà ấy qua đời đã năm năm, bố tớ chưa bao giờ tìm ai khác. Mặc dù đôi khi ông ấy không thông minh lắm, nhưng làm việc rất cẩn thận, chỉ mong không thẹn với lòng. Tuyệt đối không thể làm những việc đó. Cậu chỉ cần giúp tớ điều tra kỹ thời gian làm việc của hiệu trưởng, có bao nhiêu điện thoại, điện thoại cũ để ở đâu là được. Tớ sẽ giải quyết văn phòng có khóa vân tay, cậu không cần phải chịu rủi ro."
Lâu Tàng Nguyệt thở dài, biết không thể thuyết phục được anh, đành đồng ý: "Được rồi, tớ biết rồi. Haiz, ai bảo cậu từng cứu mạng tớ cơ chứ..."
Anh ta vừa đi đi lại lại vừa thở dài.
Tuy nhiên, khi đang thở dài, anh ta bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
Cảm giác như bị ai đó theo dõi.
Lâu Tàng Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn trời.
Lâu Tàng Nguyệt: ?
Anh ta tập trung ánh mắt vào bức tường, ánh nhìn đột nhiên đông cứng, không tự chủ lùi lại một bước.
Trời ơi, cậu ấy đến đây từ khi nào vậy!
Ngay phía trên đầu của Lâu Tàng Nguyệt, Lâm Thanh Hòa đang ngồi trên tường. Cô ngồi dang chân, cơ thể cúi xuống, tư thế rất kỳ quặc, như một tấm chăn mỏng đang được phơi.
Thêm vào đó, Lâm Thanh Hòa có dạng người gầy nhỏ nên Lâu Tàng Nguyệt hoàn toàn không phát hiện có người ở đây.
Lâu Tàng Nguyệt nuốt nước bọt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tất cả những gì vừa nói như một cuộn phim nhanh chóng lướt qua trong đầu anh ta. Cuối cùng não anh ta tóm tắt lại một từ…
Xong rồi.
Tiêu đời rồi!
"Alo?" Trần Tích Mặc hỏi một câu, thấy Lâu Tàng Nguyệt không nói gì, bèn nói: "Tớ sắp đến lớp rồi, có việc gì thì liên lạc sau." Trần Tích Mặc vừa định cúp máy, Lâu Tàng Nguyệt vội vàng ngăn lại.
"Khoan đã." Anh ta đối diện với ánh mắt của Lâm Thanh Hòa, ngập ngừng, cố gắng sắp xếp từ ngữ: "... Đại ca, hình như tớ đã làm sai một chuyện rồi."
Trần Tích Mặc: "Nói đi."
Lâu Tàng Nguyệt có chút sợ hãi, anh ta quen biết Trần Tích Mặc từ rất lâu, lần cuối anh ta mắc lỗi nghiêm trọng như vậy là ở tiểu học. Lúc đó anh ta suýt nữa bị Trần Tích Mặc xử chết.
Im lặng một lúc lâu, người bên kia điện thoại như mất kiên nhẫn, hỏi: "Hay là cậu tự giải quyết?"
"Có lẽ tớ không thể giải quyết được." Chân của Lâu Tàng Nguyệt đã hơi run, dựa vào tường, từ từ ngồi xuống: "Vừa nãy khi tớ nói chuyện với cậu, xung quanh không có ai, tớ thề tớ đã kiểm tra rất kỹ. Nhưng tớ cũng không biết, tại sao lại có người ngồi trên tường... tớ không biết cậu ấy đã ở đó từ khi nào, nghe được bao nhiêu thứ."
Đầu dây bên kia cũng im lặng.
Lâu Tàng Nguyệt ôm đầu.
Ngay cả Trần Tích Mặc cũng không thể duy trì sự bình tĩnh, có vẻ như anh ta thật sự tiêu đời rồi.