"Chẳng lẽ cậu vẫn chưa hiểu ý tớ sao?" Trong hành lang, mặt Khương Đạo Khanh đỏ bừng, muốn nói lại thôi.
Lâm Thanh Hòa đợi một lúc, thấy Khương Đạo Khanh vẫn chưa nói gì, cảm thấy kỳ lạ: "Sắp vào học rồi, cậu nói nhanh đi, cậu không nói thì sao tớ hiểu được?"
Khương Đạo Khanh im lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ thốt ra một câu: "Tóm lại, bây giờ cậu đi tìm giáo viên chủ nhiệm, nói là không muốn ngồi cùng Trần Tích Mặc nữa." Ngừng một chút, cậu ta lại nhỏ giọng bổ sung: "Dù nói xấu sau lưng người khác là không tốt, nhưng tớ không nhằm vào cậu ấy - tớ chỉ muốn bảo vệ cậu."
Ánh mắt Khương Đạo Khanh đầy chân thành, không giống như đang đùa giỡn.
Lời tỏ tình của thiếu niên ngây ngô nhưng quyết liệt, không để lại đường lui cho bản thân.
Lâm Thanh Hòa ngơ ngác nhìn cậu ta, hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào.
***
Lâu Tàng Nguyệt nghe cuộc đối thoại của hai người, hít một hơi lạnh, trong lòng không khỏi lo lắng, chỉ muốn chạy lên bịt miệng họ lại.
Cần cậu bảo vệ sao? Nói ít một câu còn tốt hơn, anh bạn ạ!
Anh ta liếc nhìn người bên cạnh, khuôn mặt của Trần Tích Mặc cũng không biểu cảm gì, không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.
Lâu Tàng Nguyệt và Lâm Thanh Hòa vốn là hàng xóm cùng phố, không tránh khỏi việc đứng ra nói đỡ: "Chắc họ chỉ nói đùa thôi, hay chúng ta đi lối khác nhé? Đừng làm mất thời gian của chúng ta."
Trần Tích Mặc cười nhạt, anh đã quá quen với những lời này. Tiếp theo, chắc Lâm Thanh Hòa sẽ nghe lời mà đi báo cáo để phản đối anh rồi.
Lâu Tàng Nguyệt trấn an Trần Tích Mặc, vừa định kéo anh đi về phía khác.
Từ trên lầu truyền xuống giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng: "Cậu đừng nói xấu Trần Tích Mặc như vậy, cậu ấy có nỗi khổ riêng. Chuyện hôm qua Khổng Tri Tiết chỉ nói một nửa, lý do đánh người chưa nói ra, cậu không biết gì sao lại phán rằng cậu ấy sẽ làm hại tớ? Thầy cô đã dạy cậu rồi mà, chưa rõ toàn cảnh thì đừng vội phán xét người khác."
Khương Đạo Khanh nghe thấy, tỏ vẻ không tin nổi: "... Sao cậu còn bênh vực cậu ấy thế?"
Trần Tích Mặc nghe đoạn này, dừng chân lại, hiếm khi chủ động ngẩng đầu nhìn lên. Lâu Tàng Nguyệt cũng bất ngờ, chậm rãi nhìn lên.
Lâm Thanh Hòa đứng ở đầu cầu thang, đang lý lẽ bảo vệ anh: "Tớ chỉ nói sự thật thôi."
"Nhưng làm sao cậu biết cậu ấy là người tốt? Dù lần này cậu ấy không cố ý làm hại người, ai biết lần sau có không? Cậu tránh xa cậu ấy ra thì có sao đâu?" Dường như Khương Đạo Khanh hơi giận, nói nhanh, thậm chí có vẻ đang chất vấn: "Hay cậu nói rõ đi, tại sao cậu ấy đánh người?"
"Cậu hỏi nhiều quá vậy?" Lâm Thanh Hòa không bị thái độ của cậu ta làm sợ, vẫn kiên định nói: "Đây là chuyện riêng của người ta, cậu đừng có hỏi. Dù sao tớ cũng không đổi chỗ ngồi, cậu về đi."
"Cậu..." Khương Đạo Khanh thấy vậy, biết rằng không thể thay đổi quyết định của Lâm Thanh Hòa, tức giận quay đầu bỏ đi: "Đợi đến khi chịu thiệt thòi rồi thì cậu sẽ biết nghe lời!"
Hai người mỗi người một ý, đều tức giận rời đi. Tiếng nói của họ càng ngày càng nhỏ, rất nhanh đã không còn nghe thấy gì nữa.
Cuối cùng hành lang cũng yên tĩnh lại.
Lâu Tàng Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới bước lên lầu. Hóa ra người phát hiện họ ngày hôm qua là Khổng Tri Tiết và Lâm Thanh Hòa, Lâm Thanh Hòa thì còn dễ nói, còn về Khổng Tri Tiết…