Lâm Thanh Hòa vừa định trừng mắt nhìn anh ta, nhưng lập tức dựng tóc gáy, vội vàng lùi lại đứng sau lưng Lâu Tàng Nguyệt, lấy anh ta làm khiên chắn.
Lâu Tàng Nguyệt thắc mắc: "Cậu làm sao thế?"
Bên trong nhà kho, ngay chỗ ánh nắng vừa chiếu tới lại có một cậu nam sinh đang ngồi.
Vừa rồi chỗ đó không có ai.
Lâu Tàng Nguyệt chửi thề một tiếng, định quay đầu bỏ chạy nhưng bị Lâm Thanh Hòa cứng rắn kéo lại, túm lấy cổ áo kéo về.
Lâu Tàng Nguyệt bị siết cổ, suýt nữa nghẹt thở: "..."
Lâm Thanh Hòa nắm lấy mũ áo của Lâu Tàng Nguyệt, cẩn thận quan sát cậu nam sinh trong phòng, cảnh giác hỏi: "Cậu là ai, sao lại ở đây?"
Cậu nam sinh này trạc tuổi cô, dáng vẻ rất ưa nhìn, chỉ có điều sắc mặt nhợt nhạt, tóc tai rối bù xõa xuống trán, quần áo thì bẩn thỉu, trông như bị người ta đày đọa.
Như một thiếu niên đẹp trai sa ngã.
Lúc này thiếu niên đẹp trai cũng đang nhìn chằm chằm vào họ, đôi mắt đen trắng rõ ràng, dáng vẻ đáng thương khiến Lâm Thanh Hòa nhớ đến chú chó hoang nhỏ mà cô thường cho ăn.
"..."
Ba người im lặng nhìn nhau một lúc.
Dường như thiếu niên đẹp trai đó biết họ sẽ không làm hại mình, cuối cùng cũng hành động, từ từ quay lưng lại.
"Xin lỗi, làm các bạn sợ rồi. Có thể giúp tôi không?" Cổ tay của cậu nam sinh bị trói lại, dây thừng bị buộc loạn xạ.
Lâm Thanh Hòa vẫn còn hơi căng thẳng, đẩy Lâu Tàng Nguyệt lên phía trước: "Cậu đi giúp cậu ấy tháo dây đi."
Lâu Tàng Nguyệt lắc đầu như trống bỏi: "Cậu đùa à? Tôi chỉ nói giúp cậu đẩy cửa chứ đâu có nói giúp cậu chuyện khác đâu."
"Lúc nãy không phải cậu hùng hổ lắm sao? Nếu bây giờ cậu rút lui, ngày mai đi học tôi sẽ nói với mọi người rằng cậu là đồ nhát gan."
Lâu Tàng Nguyệt là đầu gấu của trường trung học Bắc Lễ, cả trường đều phải gọi anh ta một tiếng đại ca.
Tuy nhiên chỉ có Lâm Thanh Hòa biết rằng, anh ta là kẻ đầu óc đơn giản, tay chân càng đơn giản hơn, chỉ có sức mạnh cơ bắp.
Lâu Tàng Nguyệt phân vân một lúc, cuối cùng vì uy tín của mình ở trường, thầm chửi một câu: "Câu đúng là tổ tông của tôi mà."
Anh ta uể oải đi tới, không tình nguyện ngồi xuống: "Được rồi, chỉ là tháo sợi dây thôi mà, có gì khó đâu."
Nhưng anh ta vụng về, dây thừng trên tay thiếu niên đẹp trai mãi không tháo được.
Lâm Thanh Hòa biết thiếu niên đẹp trai là người sống nên đã bớt sợ hãi. Cô đợi một lúc, cuối cùng không kiên nhẫn được nữa, đẩy tay Lâu Tàng Nguyệt ra, tự mình thử: "Để tôi."
Tuy nhiên, Lâm Thanh Hòa tháo mãi cũng không được... cái nút dây này như một nút chết.
Lâu Tàng Nguyệt đứng bên cạnh cười như xem trò vui, Lâm Thanh Hòa tức giận đá anh ta một cái.
"Hay là chúng ta ra ngoài trước, tìm người giúp." Lâm Thanh Hòa đề nghị. Cô không phải là người kiên nhẫn, cái nút dây này cô đã thử rất nhiều lần, không muốn thử nữa, chi bằng ra ngoài tìm cái kéo lớn thì hơn.
"Không được, sẽ có người phát hiện ra tôi." Thiếu niên đẹp trai cúi đầu, giọng khàn khàn, trông rất đáng thương: "Gia đình tôi nợ rất nhiều tiền, họ nhốt tôi ở đây để trả thù. Nếu bây giờ tôi ra ngoài, chẳng mấy chốc lại bị đánh nữa."
Lông mi của cậu nam sinh rũ xuống, mí mắt hơi đỏ, môi nhẹ nhàng mím lại như thể sắp vỡ vụn ngay lập tức.
Lâm Thanh Hòa ngây người nhìn, cảm thấy mặt nóng bừng.
Lâu Tàng Nguyệt nghe vậy cũng sững sờ, gãi cằm, quay đầu hỏi Lâm Thanh Hòa: "Làm sao bây giờ? Chuyện này có chút rắc rối."
Làm sao bây giờ?