Chương 3: Lần Đầu Gặp Mặt

Hôm nay cô chỉ mặc đơn giản một chiếc áo thun from rộng cùng với chiếc quần jean bó sát, dù không cầu kì nhưng lại tôn lên dáng người cao ráo, mảnh mai của cô.

Không phải khoe chứ cô cao cũng tận 1m67, chiều cao quá là lí tưởng.

Ban đầu cô mang đôi giày thể thao nhưng đã sớm thay dép lê rồi để thoái mái đi tung tăng, vì xung quanh nhà bà cô khá rộng a, phía sau nhà có còn có mảnh đất được làm sạch sẽ nữa, buổi trưa bà của cô thường ra đó để nằm thư giãn, bóng cây mát rượi còn thêm gió thổi man mát nữa chịu gì nổi.

"Cẩm Dương mà thấy cảnh này chắc nó không chịu về luôn quá.."

Cô vừa đi vừa buồn cười nói.

Đi đi lại lại ngoài vườn bỗng cô nghe ngoài cổng có tiếng gọi.

"Bà Hàn ơi, cháu mang bánh qua cho bà ạ!"

Cô thắc mắc thầm nghĩ: "nghe giọng lạ quá vậy? chắc là hàng xóm!"

Nghĩ vậy cô vội chạy ra mở cổng. Từ trong nhà bà cô mỉm cười bước ra, vừa đi vừa hỏi:

"Gia Kiệt đấy à con, hôm nay lại biếu bà gì đấy?"

Ngoài này Ngọc Y đang mở cửa, ôi trời đập vào mắt cô bây giờ là soái ca, là soái ca chính hiệu đó.

Lâm Gia Kiệt hôm nay khá bất ngờ vì người mở cửa không phải bà Hàn hay mấy đứa nhóc mà là một nữ sinh trạc tuổi anh, chốc đầu còn đứng hình vài giây nhưng cũng nhanh chóng lấy lại sự lạnh lùng mà gật đầu chào rồi bước vào trong nơi bà Hàn đang đứng.

"Vâng, mẹ cháu bảo mang bánh qua cho bà ạ!"

Anh lễ phép nói.



"Vậy à, cảm ơn con nhé à mà hôm nay cô Thúy Anh không đi làm sao?" (Thúy Anh là tên của mẹ anh)

Bà hỏi vậy vì thường ngày ít khi vợ chồng Lâm Đức Nguyên có mặt ở nhà lắm. Cũng đúng thôi vì là chủ tịch của một công ty lớn mà làm gì có thời gian rảnh chứ.

Gia Kiệt mỉm cười nói: "Hôm nay mẹ cháu nghỉ một hôm ạ!"

Nãy giờ Ngọc Y vẫn đi chầm chậm từ sau tới, lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

"Hôm nay con cháu bà về chơi, để bà giới thiệu với cháu nhé"

Nói rồi bà nắm tay Ngọc Y đứng cạnh mình.

"Đây, đây là Ngọc Y cháu ngoại của bà vừa mới từ bên huyện khác về"

Lâm Gia Kiệt nghe vậy mới chăm chú nhìn cô, ánh mắt có chút thay đổi.

Tuy Gia Kiệt chỉ mới học lớp 11 nhưng chiều cao lại rất vượt trội tận 1m70 đấy, vì vậy mà Ngọc Y mới không nhìn ra rằng anh nhỏ hơn cô 1 tuổi.

Nói tới đây chắc hẳn các bạn cũng đang thắc mắc tại sao đến bây giờ Ngọc Y mới biết đến Gia Kiệt, thật ra thì cách đây hơn 6 tháng gia đình của Lâm Gia Kiệt mới mua một căn hộ ở đây vì một phần muốn có không gian thoải mái hơn, còn một phần là vì nó khá gần trường học của Gia Kiệt quá lí tưởng mà phải không.

Những căn nhà ở đây tuy không đồ sộ như mấy căn ở trung tâm huyện nhưng nó lại mang màu sắc hài hoà, không khí dễ chịu xung quanh ít có xe cộ nên thường vắng lặng yên tĩnh.

Còn nói về Lâm Gia Kiệt, anh là một sinh ưu tú ở trường, luôn đứng đầu bảng xếp hạng kể cả về học lực lẫn gia thế. Vì vậy có biết bao nhiêu thiếu nữ đang thầm thương trộm nhớ anh.

Tại sao phải thầm thương? Thì cũng tại anh nhà quá là lạnh lùng đó, hễ có ai tỏ tình là ổng bơ đẹp người ta mà bỏ đi luôn, nên đâu ai dám làm liều. Trước giờ Lâm Gia Kiệt luôn gương mẫu chăm học, chưa từng có tình hay để ý một ai nhưng từ lúc gặp Ngọc Y ở cổng trong lòng anh lại dâng lên một cảm xúc khó tả, chắc gặp "tiếng sét ái tình" rồi.

....