Chương 2.2: Kênh Thế Giới và Giao Dịch Khu

Ở góc nhìn của Dụ Trúc, cô cảm thấy những người này thật rãnh rỗi. Thay vì ngồi đó cãi cọ thì nên dành thời gian để suy nghĩ xem làm sao để vớt được vật phẩm ở lần tới. Dù sao thì nếu là người có đầu óc họ sẽ nhanh chóng nghĩ ra vấn đề. Đã có thùng thứ nhất thì sẽ có tới hơn 50% khả năng sẽ xuất hiện thùng thứ hai. Mặc dù lúc đầu mọi người vẫn còn mông lung chưa biết làm gì nhưng lúc sau chỉ cần nắm bắt cơ hội thì dù muốn sống lâu mấy ngày cũng không phải việc gì khó.

Nếu ngươi chỉ muốn ngồi không hưởng lợi, không làm mà đòi có ăn thì chính là tự chịu chết.

Bất quá nhìn tình huống trước mắt, có lẽ mọi người đều hiểu đạo lý đó. Họ mặt dày hướng người khác xin ăn chỉ là muốn xem thử có bồ tát sống hay không thôi.

Có lẽ là spam ăn xin lâu lắm, đã có người chịu không nổi mà bắt đầu phản kích, hai bên mở cuộc khẩu chiến kịch liệt trên [Kênh Thế Giới].

Liên Ba: M* kiếp, lũ ăn xin online này phiền thật chứ! Chỉ biết dùng đạo đức ép buộc người khác mà không biết tự làm tự ăn à? Là bị cụt tay mất chân hay khiếm khuyết? Chỉ biết ngồi đó đòi lợi ích từ người khác. Cảm thấy không tự cung tự cấp được thì đi chết đi cho đỡ chật đất!Mai Bội: Chỉ không ăn một bữa liền khiến mấy người đói đến mất liêm sỉ à? Tui thấy mấy người cũng không có giá trị gì để tồn tại. Dù sao thì chết sớm hay muộn cũng là chết, hay bây giờ mấy người đi chết luôn đi cho thanh thản khỏi lo sinh tồn nhé?----------------------------------------------------------------------------------------------

Vu Hoành Nghị: Những người trẻ tuổi này nói chuyện sao mà ác độc vậy? Tui mượn có phải không trả đâu? Chỉ mượn chút đồ ăn trong lúc nguy cấp thôi làm gì mà nghiêm trọng thế?

Tằng Nghị: Chỉ có mấy người là thanh cao nên mới được tồn tại à? Bọn tôi liền không xứng để sống hả?

---------------------------------------------------------------------------------------------

Dụ Trúc gặm xong bánh mì thì cầm chai nước 300ml trên tay. Bàn tay cô cầm cái bình nhỏ trong tay trong cũng rất tinh xảo. Cô uống một ngụm, từ từ thưởng thức. Không biết có phải do quá khát hay không mà nước hôm nay đặc biệt ngon, còn có một chút vị ngọt dịu đọng lại trong miệng.

Cho đến khi Cô nhìn đến những lời phản kích kia thì thiếu chút nữa đã phun ngụm nước đang uống. Dụ Trúc cảm thấy rất buồn cười, có lẽ bọn họ cũng có chút tự hiểu lấy, tự biết bản thân mình mặt thật dày?

Dụ Trúc chỉ uống 100ml, còn lại 200ml cô dự định tích trữ để uống vào buổi trưa và buổi tối. Còn lý do mà cô chọn giữ lại nước còn đồ ăn thì ăn sạch thì chủ yếu là do cô muốn đảm bảo trạng thái của bản thân. Nước thì làm đỡ khô họng, bụng lại cần được no, mặc dù chỉ là miên cưỡng đỡ đói nhưng ít nhất sẽ không dùng bụng đói để làm việc.

Về sự kiện ăn xin online, Dụ Trúc cũng chỉ xem nó là trò tiêu khiển nhỏ, xem vui chút là được. Ăn uống no nê Dụ Trúc còn có việc chính phải làm. Cô quét mấy dòng tin nhắn, tự động loại bỏ những phát ngôn ngu ngốc mà chọn những thông tin hữu dụng để tiếp thu.

Tề Bác Dịch: Vừa vào [Giao Dịch Khu], tui vừa mua cần câu cá đơn giản. Ai không biết bơi thì nhất định phải mua sản phẩm này! Cái cần câu này có thể đem vật phẩm trôi ở xa kéo lại bè gỗ!

Đới Thính Cần: Đã mua! Haha tui sẽ không bao giờ lo lắng về việc vớt không tới thùng gỗ nữa!

Phùng Hạo: Cảm ơn nhà trên đã nhắc nhở, sau này tôi không cần chịu đói nữa!

Hàng Hủy: Mọi người đều nên mua một cái chứ đừng nghĩ tới việc mình có thể bơi hay không. Có cần câu vớt đồ vẫn an toàn hơn là tự bản thân bơi xuống nước.

La Tín Thành: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Sau khi mua cần câu thì mọi người nhớ luyện tập nhé, lúc mới dùng có thể hơi khó khăn.

Vu Hoành Nghị: Wao~ Huynh đệ giỏi ghê ý. Tui có thấy cậu bán cần câu rồi. Cái này chế tạo như thế nào vậy? @ La Tín Thành.

La Tín Thành: À thì chính là vận khí tốt một chút. Từ cái thùng nhận được bản vẽ.

Tằng Nghị: Anh trai thật giỏi! Lúc này chẳng phải là muốn giàu lên nhanh chóng à?

La Tín Thành: Đừng gọi anh trai, kêu chú, tuổi của tôi đều có thể làm ba của ngươi.

--------------------------------------------------------------------------------

Nhìn đến tình huống này, bất luận là có thể hay không thể tự vớt thùng thì đều sẽ bị dắt mũi. Cần câu hiển nhiên trở thành đồ vật cần thiết cho người mới. Hơn nữa La Tín Thành còn nói rõ là có thể nhận được bản vẽ từ cái thùng, điều này làm cho mọi người càng điên cuồng mua cần câu để chờ lần sau vớt thùng lên. Sự kiện này chỉ cần suy nghĩ đều sẽ biết La Tín Thành sẽ thu về bao nhiêu, còn không phải giàu sau 1 đêm à?

Thấy vậy, Dụ Trúc liền mở màn hình để truy cập [Khu Giao Dịch], có rất nhiều người bán vật phẩm mới, cách trình bày giống với [Kênh Thế Giới] là tên họ + vật phẩm (kèm hình ảnh) + giới thiệu sơ bộ + độ bền + điều kiện trao đổi.

Dụ Trúc click mở hình ảnh, cô có thể nhìn đến vật thật hình chiếu như bức tranh 3D vậy, lớn nhỏ cùng trong hiện thực bằng nhau, nhưng có bản vẽ cần câu lại không chỉ có La Tín Thành, còn có mấy cái đều đang được bán. Chẳng qua vì La Tín Thành đã mở lời ở [Kênh Thế Giới], đa số mọi người khả năng sẽ có khuynh hướng mua đồ của hắn để tăng độ thiện cảm.

Phó Uyển Uyển: Cái đinh x1 ( hình ảnh ), dùng để cố định vật phẩm, đổi 50g đồ ăn nước uống.

Liêu Vân: Cây mâu bằng gỗ ( hình ảnh ), vũ khí phòng thân đơn giản, độ bền 20, đổi 200g đồ ăn nước uống / tấm ván gỗ x16 + dây thừng x6.

* Mọi người có thể search vũ khí của Trương Phi để xem hình ảnh.

La Tín Thành: Cần câu đơn giản ( hình ảnh ), thu thập vật phẩm từ xa, bền 20, đổi 50g đồ ăn nước uống / tấm ván gỗ x2+ nhựa x4

Thôi Tông: Cần câu cá ( hình ảnh ), có thể câu nhiều con cá màu mỡ, bền 30, đổi 380g đồ ăn nước uống / tấm ván gỗ x12+ dây thừng x16.

Mai Bội: Cần câu đơn giản ( hình ảnh ), thu thập vật phẩm từ xa, bền 20, đổi 50g đồ ăn nước uống / tấm ván gỗ x2+ nhựa x4.

--------------------------------------------------------------------------------------------

Dụ Trúc chú ý tới những vật phẩm giống nhau xuất từ nhiều nhà bán khác nhau nhưng giá bán lại là giống nhau. Hẳn là [Giao Dịch Khu] có giá cố định. Chỉ cần cẩn thận quan sát một chút là có thể hiểu biết quy luật trong đó, như vậy có thể phòng ngừa có người trả giá hoặc đôn giá sản phẩm, nhưng giá bán xác thật không rẻ chút nào.

Cơ chế trao đổi ở [Giao Dịch Khu]: 2 tấm ván gỗ =1 nhựa =1 lá cọ =10g đồ ăn nước uống.

Ngoại trừ một ít cơ sở vật tư như: Tấm ván gỗ, lá cọ, nhựa trao đổi, còn có một ít đồ dùng sinh hoạt như: Khăn giấy, quần áo, vải dệt, xem xuống dưới đại khái có hơn 100 mục.

Này đó vừa thấy chính là từ cái thùng lấy ra tới, có người nhận được bản vẽ, có người lấy được các loại đồ dùng.

Trước mắt, Dụ Trúc chỉ dựa vào chính mình là có thể vớt đến cái thùng nên nàng vẫn chưa tính mua cần câu (đồ vật), muốn chờ một chút nữa. Cùng này so sánh với, Dụ Trúc càng muốn mua cần câu cá hơn, nhưng 380g đồ ăn nước uống có hơi mắc.

Suy nghĩ một chút, Dụ Trúc lại trở lại [Kênh Thế Giới], tìm kiếm nửa ngày mới nhìn đến nội dung cần thiết.

Khâu Tuấn: Mọi người ai có thể hiểu thấu sự đau khổ này của tôi không! Tôi tiêu cả mớ thực phẩm ở [Giao Dịch Khu] mua cần câu cá, giới thiệu viết có thể câu đến thật nhiều cá! Kết quả là qua nửa giờ, tôi đã dùng hết độ bền của sản phẩm nhưng cả nửa cái đuôi cá cũng chưa nhìn đến! Còn không thể trả hàng! Điều này có hợp lý hay không!

Hướng Thiên Lỗi: Thật không dám giấu giếm, tui cũng nhìn đến cái cần câu cá này, nhưng tui không mua. Người anh em à, mạo muội hỏi một câu, bồ có mồi câu không? Hay là chỉ nghĩ đến việc quăng cần câu là sẽ bắt được cá?

Khâu Tuấn:...

Nhạc Chi: ? Cậu sẽ không thật sự chỉ quăng cần câu mà không bỏ mồi chứ? Haha cười chết mất!

Dụ Trúc nhấn vào tên Khâu Tuấn để tăng thêm sự chú ý, cô nhanh chóng phát hiện có thể xem xét 20 tin tức mới nhất của hắn, mỗi tin tức trên dưới nội dung cũng có thể cùng nhau xem xét, cô lập tức xuống phía dưới kéo lên xem.

Khâu Tuấn: Hehe, mọi người xem tui phát hiện được gì nè. Tui đã mua được mồi câu rồi. Cá cá nhóm đáng yêu ơi ta tới rồi đây! Các ngươi liền chờ vào bụng ta đi!

Hướng Thiên Lỗi: Lợi hại nha đại ca.

Nhạc Chi: Không biết nói gì, trước cười chúc mừng ní nhen.

Nửa giờ sau.

Hướng Thiên Lỗi: Như thế nào rồi @ Khâu Tuấn, có câu đến cá không?

Khâu Tuấn: Đừng nóng vội, câu cá có thể gấp được sao?

Nhạc Chi: Haha!

Khâu Tuấn: Bà có thể hay không đừng cười nữa, bà làm cá của tui sợ rồi huhu.

Nhạc Chi: Haha

Một giờ sau.

Hướng Thiên Lỗi: @ Khâu Tuấn, bạn có khỏe không?

Khâu Tuấn: ... Rất mệt mỏi, không muốn nói gì hết...

Nhạc Chi: Ha ha ha ha ha~

Đại khái là 3 tiếng đồng hồ sau, thời gian tiếp cận giữa trưa 12h, theo thời gian trôi qua, thái dương cũng càng lúc càng cao, độ ấm của dòng nước cũng đi theo từng bước bay lên, áo ngủ của Dụ Trúc đã sớm cởi ra lúc nào không hay.

Tin tức tốt là, một buổi sáng không có việc gì phát sinh, cực kỳ an toàn, thậm chí làm cho người ta cảm thấy nhàm chán.

Tin tức xấu là, cũng không có bóng dáng của vật phẩm mới, trên mặt biển bình tĩnh đến mức cái gì cũng không có.

Trong lúc này, Dụ Trúc vẫn luôn chú ý tin tức về lưới câu cá. Cô cũng không hành động thiếu suy nghĩ, cố gắng giữ lại thể lực. Thấy thời gian không sai biệt lắm, Dụ Trúc click mở mục trò chuyện.

Dụ Trúc: Xin chào, tui muốn hỏi cậu câu cá ra sao rồi? Có muốn pass lại không?

Lúc này, Khâu Tuấn câu cá câu đến mức cả người đều chết lặng, trong lòng bực bội thì thấy có người muốn mua lại cần câu cá, không hề nghĩ ngợi liền lập tức cự tuyệt.

Khâu Tuấn: Không bán.

Thấy bị cự tuyệt, Dụ Trúc cũng không nóng nảy, từ từ mưu tính, nàng bình tĩnh trình bày sự thật.

Dụ Trúc: Sắp 12h rồi, độ ấm cảu nước càng cao thì càng khó câu đến cá.

Khâu Tuấn: ...

Hắn biết nàng nói có đạo lý, sau khi được đánh thức, cả người trong phút chốc có chút mê mang, như vậy chẳng phải là hắn càng câu không được cá?

Tâm trạng của cậu cũng bắt đầu dao động, lý trí còn sót lại nói cho hắn, muốn bình tĩnh, phải học được cách từ bỏ, thật sự không câu được thì liền bán đi.

Dụ Trúc: Cậu suy xét một chút đi. 200g đồ ăn thức uống. Đổi không đổi?

Thấy thế, nội tâm đang dao động của Khâu Tuấn lập tức cứng rắn.

Khâu Tuấn: Sản phẩm này chính là tôi dùng 380g đồ ăn nước uống đổi lấy!!!

Dụ Trúc: Độ bền của sản phẩm chắc chắn đã bị cậu dùng một ít, hơn nữa, cần câu chỉ có câu đến cá mới được kêu là cần câu, nếu không thì chính là cái gậy gộc.

Lại lần nữa bị chọc đến nỗi đau khiến Khâu Tuấn cắn chặt răng. Cô ta có ý tứ gì? Nói cần câu cá của hắn là gậy gộc!

Khâu Tuấn: Tôi câu không được cá, cô cho rằng cô có thể câu được à?

Dụ Trúc: Việc này liền không cần cậu quan tâm. Cậu chỉ cần nói tôi biết là có đổi hay không?

Khâu Tuấn: Quá ít, lại thêm chút.

Dụ Trúc: 200g nước đổi cần câu + mồi câu, câu đến cá liền cho cậu một con. 】

Khâu Tuấn: ???

Chỉ nói chuyện vài câu, không chỉ có giá trao đổi không đổi, bản thân lại phải cho thêm mồi câu? Mồi câu này hắn đã phải tốn 50g nước để đối đó!

Khâu Tuấn không biết là chính mình điên rồi, hay là người đối diện điên rồi? Nhưng lực chú ý của cậu thực mau bị câu nói cuối cùng hấp dẫn. Một sự bất lực nổi lên, đối phương liền chắc chắn có thể câu được cá ư?

Khâu Tuấn: Ah cậu còn rất khoác lác nha.

Dụ Trúc: ...

Cuối cùng, Khâu Tuấn vẫn là đồng ý trao đổi. Không có biện pháp, dù sao bây giờ hắn đang rất khát. Cái cần câu cá này vào thời điểm mua có bao nhiêu âu yếm thì bây giờ liền có bao nhiêu đau đầu, có thể thu hồi chút vốn là tốt. Hơn nữa hắn phát hiện giữa người chơi với nhau còn có thể lén giao dịch, thậm chí còn có thể ký kết khế ước.

Mặc dù khế ước mỗi ngày chỉ có thể làm một lần, nhưng có trò chơi làm bảo đảm, Khâu Tuấn vẫn là yên tâm không ít.

Dụ Trúc hứa hẹn tiếp theo sẽ bồi thường hắn 200g thịt cá, kỳ hạn là 24h, sau khi trò chơi tự động trừ đi vật phẩm của người mua ( ngang nhau giá trị ) để đưa cho người bán, cưỡng chế thực hiện khế ước.

Cứ như vậy, một cây cần câu cá với bền 27 và 7 mồi câu bình thường bị Dụ Trúc lấy 200ml nước cấp mua. Lúc này nói chuyện phiếm khu cũng có ba người tạo nên một cuộc đối thoại mới.

Hướng Thiên Lỗi: Cậu sẽ không vẫn chưa câu đến cá đi? @ Khâu Tuấn.

Khâu Tuấn: Không có câu được. Tôi cảm thấy tám phần là do cái cần câu này có vấn đề, căn bản là câu không đươc cá, may mà tôi đã đem cần câu cá bán rồi.

Nhạc Chi: Haha, là do cậu không được, bây giờ lại đổ lỗi cho sản phẩm.

Khâu Tuấn: Hừ hừ.

Hướng Thiên Lỗi: Haha tên nào coi tiền như rác bị cậu phát hiện vậy? Tên nào ngu tới mức coi trọng cần câu cá của cậu?

Lúc này, Dụ Trúc - người coi tiền như rác bấy giờ đang thong thả ung dung gắn mồi câu cá, nàng nhìn như tùy ý chọn lựa một phương hướng, đem cần câu thảnh thơi hướng nơi xa ném đi. Đùi phải bám trụ, chân dẫm bè gỗ, cánh tay cô nhẹ nhàng cầm lấy cần câu, một khác chân tự nhiên ngồi xếp bằng ở bè gỗ thượng.

Trong lúc nhất thời, cả người cô đều tiến vào trạng thái thiền, nắm cần câu trong tay cũng chưa hề đυ.ng tới, trông giống như một pho tượng giữa biển.