Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đừng Mập Mờ Với Thời Gian

Chương 9: Người bạn trai thứ sáu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mộ Trạch mới mua đồ ăn từ siêu thị về, ngày hôm nay anh không phải đi làm, cả người anh đều là trang phục đơn giản, vô cùng giảm dị, so với ngày bình thường đã bớt đi vẻ lạnh lùng mà để lộ ra mấy phần lười biếng.

Ánh mắt anh làm như vô tình liếc qua hoa hồng trên bàn trà: "Bạn trai em tặng à?"

Lộ Cẩn mỉm môi: "Em chưa có bạn trai."

Nhận lấy túi thức ăn từ tay anh, đầu ngón tay chạm nhau, tim không kiềm chế được mà thịch một cái, cô vội vàng đem tầm mắt rời sang túi đồ.

Anh mua cá, thịt bò, cải bó xôi, còn mua thêm cả tôm.

Nhìn gói tôm, Lộ Cẩn cau mày, đến bóc vỏ tôm cô còn ngại không muốn động thì sẽ đi làm sạch tôm à?

Đối với cô mà nói thì đây là một vấn đề hết sức khó khăn.

Cô cười nhạt với Mộ Trạch: "Mộ tổng, anh ở phòng khách ngồi xem tivi đi, mọi thứ sẽ xong nhanh." Nói xong cô cầm túi thức ăn đi vào bếp.

Mộ Trạch gật đầu một cái, ánh mắt rơi xuống những bức ảnh được gắn trên tường, phần lớn đều là ảnh Lộ Cẩn và Diệp Vi chụp chung với nhau, chỉ có một hai tấm là ảnh chụp riêng cô.

Đúng như lời cô nói, Diệp Vi tựa như là người thân của cô.

Anh quan sát một vòng, sau đó đi vào phòng bếp.

Lộ Cẩn tháo dây buộc tóc đeo trên cổ tay búi tóc lên, buộc chặt tạp dề, rửa sạch tay, sau đó bắt đầu tẩm ướp nguyên liệu.

Thịt bò, cá, rau đều được cô rửa sạch rồi đặt lên khay, dễ nhận thấy cô chẳng đoái hoài gì đến túi tôm.

Không đi làm nên cô chỉ mặc quần short áo phông đơn giản, đôi chân mảnh khảnh thon dài, động tác thái thức ăn vô cùng điêu luyện, khéo léo, hẳn là cô thường xuyên nấu ăn.

Cô ấy là một người cuồng ăn, trên weibo phần lớn đều liên quan đến thức ăn, nhớ có lần cô còn chia sẻ một video làm cánh gà về, còn cố ý viết thêm một câu: "Bạn trai tương lai nhất định phải là người biết nấu ăn. 【 đói bụng 】"

Kết quả khiến cho một lũ đàn ông vào bình luận nhao nhao nói rằng mình biết nấu, không thì cũng nguyện lòng vì cô mà nấu ăn.

"Để anh phụ cùng em." Giọng đàn ông truyện tới từ phía sau lưng.

Lộ Cẩn quay đầu, chạm phải ánh mắt Mộ Trạch liền vội vàng xoay người, tập trung thái thịt bò.

Mộ Trạch đem túi tôm đặt vào trong chậu, rửa sạch hai lần: "Nhà có kéo không?"

"Có." Lộ Cẩn mở tủ ra đưa kéo cho anh, đồng thời cũng đưa anh một cái tạp dề: "Đừng làm bẩn quần áo."

Mộ Trạch nhận lấy tạp dề liền buộc vào người.

Lộ Cẩn nhìn tôm ở trong chậu, xong lại quay ra nhìn Mộ Trạch, không khỏi bật cười.

Tạp dề anh mặc in hình một chú thỏ nhỏ đang ăn cỏ, thật đáng yêu làm sao.

Mộ Trạch cầm kéo lên bắt đầu cắt đầu tôm, từ phần đầu rạch xuống dưới, sau đó dùng kéo nhẹ nhàng lấy thịt tôm ra.

Anh kiên nhẫn mà cẩn thận, đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng nhìn vô cùng bắt mắt.

Lộ Cẩn thu hồi ánh mắt, nhìn vào phần thịt bò mình vừa thái... Thê thảm đến mức không dám nhìn thẳng.

Cô vội vàng chữa cháy, sau đó bắt đầu cắt ớt xanh.

Mộ Trạch làm sạch tôm, đem tôm đặt gọn gàng lên khay.

Lộ Cẩn nhìn một hàng từng con tôm được xếp trên khay, vẻ mặt lộ vẻ khó xử: "Em không biết làm tôm."

Mộ Trạch sửng sốt một chút, nhìn vẻ mặt túng quẫn của cô tiếp đó mới nhếch môi nói một câu: "Anh biết nấu."

Không rửa tôm, không bóc vỏ vậy nên cũng sẽ không mua tôm bao giờ.

Hồi trước cô thường hay quấn lấy mẹ, sau đó mẹ sẽ cười dịu dàng với cô, rồi lúc sau mang theo một túi tôm về nhà, vào phòng bếp chế biến, đến lúc cô đi vào đã là một đĩa tôm thơm phức đầy màu sắc. Còn bố thì sẽ luôn ngồi kiên nhẫn bóc vỏ tôm cho cô ăn.

Khi ấy cô đúng là công chúa nhỏ được cưng chiều đến tận trời, cho tới sau này không sống cùng bố mẹ cả một quãng thời gian dài, đến cả cơm cô cũng không chịu nấu mà ăn.

Thịt bò xào ớt xanh, cá chua, tôm chiên, cộng thêm canh rau chân vịt, dĩ nhiên tôm chiên là do Mộ Trạch làm, đúng là cô chưa bao giờ nghĩ anh có tay nghề như vậy, dù chưa nếm thử nhưng nhìn thấy màu sắc của đĩa tôm mà không nhịn được nuốt nước miếng.

Mộ Trạch ngồi xuống bên cạnh cô, thời điểm hai người ở chung với nhau cũng không nói nhiều lắm, Lộ Cẩn đang suy nghĩ, khi anh bên cạnh người khác thì sẽ nói chuyện phiếm chứ, dù sao thì nghe Diệp Vi kể là hai người họ trò chuyện với nhau một lúc lâu, tựa như còn nói về cô nữa.

Hàn huyên cái gì về cô chứ?

Lộ Cẩn cúi đầu lùa cơm, mới nhai chệu chạo được hai cái bỗng thấy không đúng, nhìn xuống bát cơm của mình thì thấy hai con tôm đã ở nguyên trong bát, trắng nõn điểm chút hồng.

Trong miệng cô cũng đang nhai tôm.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Trạch, anh vẫn bóc tôm, vô cùng chuyên tâm, giống như đang tỉ mẩn kiểm tra một món đồ công nghệ, mà bát cơm của anh nhìn như anh chưa hề động đũa.

-Mộ tổng, cảm ơn.

Anh có chút không vui: "Đã nói em rồi, em cũng không phải nhân viên của công ty anh mà suốt ngày gọi Mộ tổng Mộ tổng như vậy."

Lộ Cẩn cười cười: "Gọi quen mất rồi."

Lại bóc thêm một con tôm nữa, anh thả vào trong bát cô: "Thói quen cũng có thể sửa được."

Anh cầm bát cơm lên bắt đầu ăn.

Lộ Cẩn trong lòng âm thầm than: "Không nghĩ phải đổi nha."

Lộ Cẩn gắp một miếng thịt bò xào mà mình làm, đặt vào bát Mộ Trạch: "Nếm thử thịt bò xào của em đi."

Người ta cũng đã bóc tôm cho cô ăn rồi, coi như là trả lễ thôi.

Mộ Trạch đem thịt bò bỏ vào miệng, miếng thịt mềm lại ngon, điểm thêm vị cay của ớt xanh: "Cũng không tệ lắm!"

Lúc này đổi lại là Lộ Cẩn tròn xoe mắt nhìn anh, cô vừa thấy Mộ Trạch cười, là cười đó.

Thật sự anh cười lên nhìn vô cùng đẹp trai.

Khóe miệng dương lên nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt đẹp đẽ kia mang theo tia sáng rực rỡ tựa như hồi xưa, cả người nhìn ôn hòa dịu dàng hơn rất nhiều.

Mộ Trạch lại gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, nhưng sao mùi vị lại không được như lúc đầu?

Ừ, được cô gắp cho đúng là ngon hơn hẳn.

Lộ Cẩn nhìn thấy tâm tình anh khá hơn liền muốn tán gẫu với anh một chút, ánh mắt nhìn vào đĩa tôm chiên trên bàn, làm như vô ý mở miệng: "Tài nấu nướng của anh tốt như vậy, bạn gái chắc chắn phải rất hạnh phúc."

-Anh không có bạn gái.

"À." Lộ Cẩn cảm thấy mình ở cùng một chỗ với anh thì không thể nói chuyện được: "Thì người yêu cũ."

Giọng nói anh bình thản: "Anh không có người yêu cũ."

Lộ Cẩn đang lùa cơm bỗng dừng lại, trước đây anh không yêu ai sao?

Không thể nào, năm nay anh cũng hai tám rồi, vô số người đẹp đều đổ xô vào anh, ngay cả các đồng nghiệp của cô cũng vì anh mà điên cuồng, làm sao có thể nói là không yêu đương cơ chứ?

Dù vậy trông anh đúng như là không hề nói dối.

Mộ Trạch hỏi cô: "Còn em thì sao? Đến hoa cũng được tặng, thế đã yêu mấy lần rồi?"

Nhớ về quá khứ cô tỏ tình Mộ Trạch bị cự tuyệt, trong lòng Lộ Cẩn đột nhiên sinh ra loại cảm giác trả thù, cô thuận miệng trả lời: "Quả thực là có yêu đương vài lần."

Trong nháy mắt, tay cầm đũa của Mộ Trạch bỗng siết chặt, trán hiện lên vài đường gân xanh: "Mấy lần?"

Lộ Cẩn nghiêng đầu làm như mình đang trầm ngâm hồi tưởng quá khứ, lại không chú ý tới vẻ mặt của người đàn ông ngồi cạnh mình trở nên vô cùng khó coi.

"Hồi học đại học yêu hai lần, đi làm rồi có yêu thêm ba lần nữa." Cô xòe ngón tay trước mặt Mộ Trạch: "Tổng cộng năm lần."

Mộ Trạch lạnh giọng: "Em còn hãnh diện tự hào?"

Lộ Cẩn le lưỡi yên lặng lùa cơm, ai bảo anh hỏi em làm gì.

Cơm nước xong xuôi, Mộ Trạch cũng không có ý muốn đi, hai chân vắt chéo ngồi ở sofa xem tivi, chẳng qua là, dáng vẻ giống như là xem tivi thôi, còn mặt thì "thúi" đến cực điểm, hiển nhiên không có đặt nội dung phát trên tivi để vào mắt.

Ánh mắt liếc về phía Lộ Cẩn đang lau bàn trong phòng bếp, ấn đường nhíu chặt.

Người con gái xấu xa này, lại dám ở sau lưng anh yêu đương tới năm lần! Lúc đầu ngày ngày đi theo anh, vẻ mặt bừng bừng không thể là anh thì không được, kết quả thì sao?

Phụ nữ, đúng là giỏi thay đổi!

Lau bàn xong đi ra phòng khách, Lộ Cẩn nhởn nhơ ngồi trên ghế sa lon, tâm tình anh càng tệ bao nhiêu thì tâm tình cô lại càng tốt bấy nhiêu.

Trên tivi đang chiếu phim thanh xuân vườn trường do Trương Phong Trì đóng vai chính.

Cô không kiềm được xúc động: "Diễn xuất của Trương Phong Trì còn đỉnh hơn cả những lời khen dành cho anh, đẹp trai quá mức rồi!!"

Ánh mắt Mộ Trạch liếc về phía người đàn ông trên trên màn hình, Trương Phong Trì? Chính là cái người diễn viên nổi tiếng mà cô quan tâm trên weibo?

Anh chợt đứng dậy: "Anh còn có việc chưa xong, đi trước đây, cảm ơn bữa ăn của em."

Lộ Cẩn cũng đứng dậy theo, khách khí nói: "Hẳn là em phải cảm ơn anh vì bữa ăn ấy chứ."

Tiễn anh tới cửa, quay lưng lại với Mộ Trạch: "Đi thong thả!" sau đó vui vẻ đóng cửa lại.

Thì ra trả thù lại mang một kɧoáı ©ảʍ tốt đẹp dễ chịu như thế này.

Tâm tình thật tốt, vừa đi vừa ngâm nga khúc ca, cẩm lấy điều khiển tivi đứng từ xa điều khiển. Liếc qua bình hoa hồng đặt trên bàn trà, tiến lên phía trước ngửi một cái, một hương thơm thoang thoảng thấm đẫm lòng người.

Mười một bông hoa hồng đỏ rựa rỡ xinh đẹp như thế này, rốt cuộc là ai tặng mình chứ?

---

"Này! Cậu nói là trước đây cô ấy yêu đương những năm lần? Nha đầu kia quả thực vô cùng lợi hại nha!" Tiếu Nghị đang vui vẻ đứng ở quầy rượu đành tìm một góc an tĩnh trong quán bar, anh liên tục than thở: "Xem kìa, xem kìa, đã bảo cậu đừng có tự tin như vậy rồi, mặc dù cậu là đối tượng được vô số phụ nữ xinh đẹp tài giỏi mến mộ nhưng người ta cũng không có đứng yên tại chỗ không ai theo đuổi nha."

Mộ Trạch nhìn chằm chằm vào ánh trăng ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: "Quả thật là ngoài tầm suy nghĩ của mình. Có nghĩ tới việc chắc chắn cô ấy sẽ có bạn trai, chỉ không nghĩ rằng lại có nhiều người cũ như vậy."

"Chẳng lúc bây giờ bảo cậu nên buông tay đi, nhưng cậu vì cô ấy mới đặc biệt trở về." Nếu như không phải là vì cô, với sự hiểu biết của anh về Mộ Trạch thì không biết đến bao giờ Mộ Trạch mới đặt chân trở về thành phố G.

"Kể cả thế cũng không buông, hiện giờ cô ấy không có người yêu, đối với tớ mà nói chính là chuyện tốt." Điều này có nghĩa là anh có thể đối xử tốt với cô không cần chút ngại ngùng do dự gì cả, quan hệ với cô sẽ tiến triển thêm một bước nữa, thân thiết hơn bây giờ. Đây là điều anh khao khát được thực hiện suốt bảy năm qua nhưng không cách nào hành động được.

"Ý cậu là cậu muốn trở thành người bạn trai thứ sáu? Giọng nói của Tiếu Nghị có chút kỳ quái: "Ôi má ơi, vậy thì sẽ có biết bao người con gái ngu ngốc phải chịu cái đau thấu tận tâm can đây?"

Mộ Trạch sửa lại lời anh ta nói: "Là người cuối cùng của cô ấy!"

Tiếu Nghị vô cùng đồng tình: "Vậy thì cậu phải phòng bị thật tốt để chiến đấu với mấy thằng bạn trai cũ của cô ấy."

"Không nói chuyện này nữa, định lúc nào quay về đây?" Mộ Trạch đốt một điếu thuốc, đưa lên miệng hít một hơi, sau đó thở ra khói mịt mù.

"Cậu hỏi tớ hay hỏi Nhã Tư?"

Mộ Trạch yên lặng không nói, Tiếu Nghị biết mình lại thở ra một câu không mấy vui vẻ.

"Tớ thấy ở nước Mỹ chơi rất vui, ngược lại Nhã Tư lại luôn bị gia đình gọi bắt trở về nhà."

Bên kia truyền tới thanh âm huyên náo. Mộ Trạch cau mày: "Cũng ba mươi đến nơi rồi, không trách Chu Di lại nhớ cậu như vậy, cúp máy đây, bao giờ về nói chuyện tiếp."

Cất điện thoại, Mộ Trạch đi về phía cửa sổ, đèn của nhà đối diện không bật lên, người phụ nữ vẫn đang ngồi trên sofa nghịch điện thoại.

Điện thoại nhắc nhở không đủ bộ nhớ, Lộ Cẩn dọn sạch rác trong máy cũng không thấy hiệu quả lắm, cô đánh phải xóa đi vài tập tin rồi xóa đi mấy tin nhắn, cho đến khi nhìn thấy một tin nhắn quen thuộc thì do dự "Tối nay ăn tối cùng nhau." Cô nhớ khi ấy mình cho là có ai đó nhắn nhầm số gửi cho mình, nhưng giờ nhìn lại thì thấy không đúng lắm.

Bởi đây là số của người mà trưa nay cô vừa ấn nút nghe đó.

Có muốn xóa hay không đây?

Ấn vào tin nhắn, nhìn thật lâu, sau đó hiện lên xác nhận "Xóa tin nhắn?", cô ấn vào đồng ý.
« Chương TrướcChương Tiếp »