- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đừng Mập Mờ Với Thời Gian
- Chương 17: Vách tường trong truyền thuyết
Đừng Mập Mờ Với Thời Gian
Chương 17: Vách tường trong truyền thuyết
"A Cẩn, cô không sao chứ? Vừa rồi cô với Mộ tổng..." Khi Lộ Cẩn về phòng đôi mắt vẫn còn đỏ, sưng lên, mấy người đồng nghiệp đều nhìn cô lo lắng, nhưng cũng có chút hiếu kỳ bát quái.
"Tôi không sao." Cô lộ ra nụ cười nhàn nhạt, sau khi phát tiết xong cảm giác cả người đã bình tĩnh ung dung hơn nhiều.
"A Cẩn, cô với Mộ tổng đang yêu nhau đúng không?" Tiểu Huyên lại gần, thấp giọng hỏi cô.
Lộ Cẩn nhìn tài liệu trên máy tính, cũng không quay đầu lại: "Cô cảm thấy là chúng tôi đang yêu nhau à?"
Tiểu Huyên gật đầu: "Chắc chắn hai người đang dỗi nhau, cho nên Mộ tổng mới cố ý chạy đến đây để dỗ cô."
"Tiểu Huyên, tôi chỉ có thể nói là trí tưởng tượng của cô hết sức phong phú."
Tiểu Huyên bĩu môi: "Rõ ràng là như vậy, còn không chịu thừa nhận, sự tình rõ như ban ngày, đều có thể nhìn ra dễ dàng, đừng nói đến việc tôi còn là đức mẹ của tình yêu."
Lộ Cẩn: "..."
Tiểu Huyên từ lúc nào đã trở thành đức mẹ của tình yêu vậy?
Buổi chiều, đồng nghiệp không biết là vô tình hay hữu ý mà trêu cô, lôi chuyện cô với Mộ Trạch ra YY thật nhiều, đối với sự việc lần này, Lộ Cẩn cũng không biết phải làm sao, dù gì thì một màn vào buổi trưa hôm nay ai nhìn thấy cũng phải bát quái một phen.
Tan làm, Lộ Cẩn nhìn vào hộp giữ nhiệt đặt trên bàn, do dự một chút, cuối cùng cũng cầm lấy hộp.
Xem ra, cô phải tìm cơ hội để trả lại cho Mộ Trạch.
Lộ Cẩn nhìn ra bãi đỗ xe của công ty, không thấy chiếc Cayenne quen thuộc, trong lòng thoáng chút hụt hẫng.
Không muốn ngồi xe buýt về nhà, cô chậm rãi bước trên phố, tựa như đang tản bộ.
Không biết đã đi được bao lâu, trời dần dần chuyển màu, chỉ có một mình nên không muốn về nhà nấu cơm, Lộ Cẩn định ăn mỳ thịt bò ở bên ngoài.
Nhìn bốn xung quanh, nơi này hình như không có quán mỳ nào.
Vừa mới đi được mấy bước, cảm giác có người nắm lấy cánh tay mình, Lộ Cẩn theo bản năng xoay người lại định ẩn đối phương ra thì chạm vào ánh mắt đong đầy âu lo.
"Sao không nghe điện thoại của anh?" Anh vội vàng lên tiếng, giọng nói mang theo khẩn trương đan xen cùng trách móc
Cánh tay Lộ Cẩn bị anh nắm chặt có chút đau, muốn cựa tay ra thì anh càng nắm chặt hơn.
Cô chỉ còn nước phải giải thích anh nghe: "Không phải, em để điện thoại trong túi xách nên không nghe thấy."
Lúc này Mộ Trạch mới buông tay.
Lộ Cẩn lấy điện thoại từ trong túi xách ra, mở màn hình, ngẩn người, hơn mười cuộc gọi nhỡ.
"Xin lỗi, em không nghe máy."
Dường như Mộ Trạch vừa thở phào nhẹ nhõm, thần sắc cũng dịu hơn rất nhiều: "Lên xe trước."
Lộ Cẩn bây giờ mới để ý tới xe của anh đỗ ở bên đường.
Anh lái xe tới đón cô sao?
Hoàng hôn chưa tàn, đèn đường ở hai bên giao lộ cũng đã sáng, chiếc Cayenne vững vàng chạy trên đường, lướt qua bao ngọn đèn mà đi.
Mộ Trạch nhìn về phía trước, nhàn nhạt mở miệng: "Sau này tan làm đều phải chờ anh tới đón."
Lộ Cẩn quay đầu nhìn anh, anh vẫn lái xe vô cùng nghiêm túc: "Em đi xe buýt là được rồi, chỉ tốn có một đồng thôi."
"Không cần phải tiết kiệm tiền thay anh."
Ách... Cô cũng không có ý là muốn giúp anh tiết kiệm.
"Với lại cũng không thuận đường, như thế phiền lắm."
Khóe miệng Mộ Trạch khẽ nhếch lên: "Thuận đường." Vô cùng thuận đường.
Chốc lát đã về đến Hoa Nhã Uyển, Mộ Trạch chạy xe quen đường dừng lại ở bãi đỗ xe của tiểu khu.
Anh xuống xe, Lộ Cẩn có chút ngượng ngùng: "Thật ra thì em tự lên nhà được."
Mộ Trạch cười nhưng không nói, tự ý đi lên phía trước.
Lộ Cẩn nhìn bóng lưng anh, vội vàng gọi: "Anh đi ngược đường rồi, là bên này."
Mộ Trạch xoay người lại: "Em nhớ nhầm rồi, là bên này."
Nhà cô ở đầu bên kia sao cô có thể nhớ nhầm?
"Là em lộn rồi, rõ ràng là đi bên này."
Thấy cô đứng bất động tại chỗ, Mộ Trạch đi tới kéo tay cô dắt đi.
Lộ Cẩn bất ngờ, nhìn mười ngón tay đan vào nhau, không rõ trái tim đang mang cảm xúc gì, chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp.
Anh muốn làm gì? Tại sao cứ kiên quyết muốn mình đi bên này?
Lộ Cẩn nhìn anh: "Mộ Trạch, anh sao thế?"
Anh kéo tay cô bước vào thang máy: "Chút nữa rồi em sẽ biết."
Thang máy chỉ có hai người bọn họ, Lộ Cẩn theo bản năng rụt tay về, Mộ Trạch nhếch môi nhìn cô một cái, sau đó buông tay.
"Cơm trưa ăn ngon không?"
"Ăn ngon." Lộ Cẩn nhớ tới lá thư, lại nhớ về khoảnh khắc Mộ Trạch hôn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vài nét ngại ngùng.
Sợ anh phát hiện, cô hơi cúi đầu.
Đột nhiên nhớ tới cái gì đó: "À, đúng rồi, hộp cơm em để quên trong xe anh rồi." Ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt sâu thẳm kia, cô giật mình, nhanh chóng quay mặt đi.
Dư quang nhìn thấy anh như đang cười: "Nhớ trả lại thư cho anh."
Lộ Cẩn ngẩn ra: "Thư là của em."
Mộ Trạch tiến vài bước ra phía cô, không gian trong thang máy vốn đã chật, chỉ cần một bước, khoảng cách hai người đã rút lại một khoảng, cô thậm chí có thể cảm nhận được từng hơi thở của anh.
Cô theo bản năng lùi về phía sau, thần sắc có chút hốt hoảng, nhưng anh cứ bước từng bước ép sát cho đến khi cô không còn đường lui.
Cảm giác anh cúi đầu xuống, cô hốt hoảng quay mặt sang một bên, bên tai truyền tới giọng đàn ông trầm thấp khiến cô cảm thấy mình bị đầu độc: "Em nhất định phải thảo luận vấn đề này với anh?"
Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả xuống gương mặt cô, khuôn mặt lẫn hai bên tai Lộ Cẩn đều nóng lên, tay chân cô luống cuống không biết phải trả lời anh như thế nào.
Lúc này cửa thang máy đã mở, cảm giác có người đứng ngoài, cô vội vã chạy đi.
Thời điểm đi ra khỏi thang máy, Lộ Cẩn còn thấy hai em gái đứng chờ thang đang cười trộm, lại còn xì xào bàn tán.
"Bọn họ vừa định hôn môi sao? Trong thang máy nha, thật là lãng mạng quá đi."
"Chỉ là, nếu tớ có một người bạn trai MAN như vậy thì tốt rồi."
Lộ Cẩn: "..."
Vừa rồi anh thật sự muốn hôn cô sao?
Mơ mơ màng màng bước hai bước mới phát hiện đường không đúng lắm, đây là tòa nhà mà Mộ Trạch đang dẫn cô đi.
Mộ Trạch đi bên cạnh, cô không nhịn được mới mở miệng hỏi anh: "Chúng ta đi đâu thế?"
"Nhà anh."
Lộ Cẩn sửng sốt, nhà anh? Ở tòa nhà này?
Mộ Trạch mở cửa, đứng trước cửa nhàn nhã nhìn cô.
Dáng vẻ ngây ngô lúc này so với bảy năm trước cũng không khác nhau chút nào.
Lộ Cẩn nói chuyện trở nên lắp bắp: "Anh... Anh ở đây?"
Anh cũng ở Hoa Nhã Uyển? Hơn nữa còn ở tầng đối diện với nhà cô?
Mộ Trạch gật đầu.
"Vậy lần trước anh..." Tại sao đưa cô về rồi lại đi?
Anh mở miệng giải thích: "Lần trước ở công ty có một số việc chưa xử lý xong nên anh phải về công ty."
Nếu chuyện công ty còn chưa hoàn thành sao anh còn phải đi ăn với cô?
"Em định cứ đứng ngoài cửa như vậy?"
"Không phải."
"Vậy sao còn không vào nhà?"
"À."
Bên trong nhà được trang trí giản đơn, trừ một số đồ dùng cần thiết thì cũng không có thêm bất cứ thứ gì khác. Cách trang trí này ngược lại lại phù hợp với tính cách của anh, không bao giờ lãng phí thời gian vào những việc mà anh cho là nhàm chán.
"Qua đây, ăn cơm trước đã." Anh dẫn cô ra bàn.
Lộ Cẩn ngây ngốc đi theo anh, trong đầu suy nghĩ sao anh có thể nấu nhanh như vậy.
Thấy trên bàn đặt đầy những món ăn hấp dẫn, ánh mắt cô tràn đầy vẻ sung sướиɠ: "Anh nấu nhiều thế, anh nấu lúc nào đấy?"
Mộ Trạch kéo ghế giúp cô: "Trước khi đi đón em."
Chính vì nấu một bàn thức ăn như vậy nên anh mới đón cô muộn một chút, kết quả đến Huyễn Tư lại không thấy bóng dáng cô đâu, gọi điện thoại cũng không có người nghe, lòng anh vô cùng hoảng loạn, một khắc ấy, anh chân chính cảm nhận được hai chữ "sợ hãi" là như thế nào.
Tài nấu ăn của Mộ Trạch rất tốt, đều là các món ăn phổ biến, ăn rất ngon.
Ăn tối xong, Lộ Cẩn đứng ở ngoài ban công nhà anh hóng gió.
Giữa mùa hạ, gió thổi đêm về xua tan đi cái nóng nực ban ngày, khiến cho người ta cảm giác khoan khoái vô cùng.
Khi Mộ Trạch đi tới nhìn thấy khung cảnh như vậy: Chiếc váy cô mặc nhảy múa theo làn gió, mấy sợi tóc lòa xõa nghịch ngợm bên tai cô, đôi mắt khẽ nheo lại, khóe miệng nhoẻn một nụ cười nhàn nhạt.
Cô là người rất dễ cảm thấy thoải mái, như gió đêm thổi qua, như tia nắng mặt trời, mọi thứ tốt đẹp đều khiến cô dễ dàng nở nụ cười.
Mộ Trạch không muốn phá vỡ không gian yên ắng ấy, cho đến khi cô nhận ra sự tồn tại của anh.
"Hướng ban công nhà anh thật sự rất tốt."
Mộ Trạch đồng tình: "Quả thật như vậy."
Nếu không tốt thì anh sẽ chọn nơi này sao?
Lộ Cẩn nói tiếp: "Hướng mặt trời, vào mùa hè vô cùng mát mẻ."
"Em thích không?"
Cô gật đầu một cái: "Ừ."
"Vậy thì thường xuyên tới đây đi."
Lộ Cẩn ngẩn người, không nghĩ anh sẽ nói như vậy.
Không thể chối bỏ là khi nghe thấy anh nói lời này, trong lòng cô ngập tràn mừng rỡ.
Lộ Cẩn quay đầu, anh đang nhìn cô, đôi mắt đẹp đẽ tựa như một mặt hồ sâu thẳm, khiến cho người ta không chú ý tới thì sẽ rơi xuống đáy vực.
Cô chớp mắt, nhìn đồng hồ: "Em phải về nhà đây, cảm ơn anh vì bữa ăn phong phú."
"Anh đưa em về."
"Không cần đâu, rất gần."
Giọng nói anh bình tĩnh như nước: "Anh biết."
Lộ Cẩn: "..."
Mộ Trạch đưa cô về đến cửa nhà, Lộ Cẩn cảm thấy có chút kỳ lạ, như mình đang trở thành bé con khiến người lớn không yên lòng.
"Cám ơn."
Anh nhìn cô, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt: "Sau này không cần nói cảm ơn, đây là chuyện bạn trai nên làm."
Lộ Cẩn cũng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lóe lên tia không rõ: "Chúng ta là người yêu sao?"
Mộ Trạch cười không nói, tiến lên phía trước hai bước, Lộ Cẩn muốn lùi về phía sau, nhưng lực mạnh mẽ của người đàn ông kéo cô vào lòng, ngay sau đó xoay một trăm tám mười độ đặt cô lên vách tường.
Lộ Cẩn sợ hết hồn, đẩy anh ra, nhưng anh lại bá đạo nắm lấy tay cô, thuận thế hôn xuống.
Tâm trí Lộ Cẩn trống rỗng, đến một cử động nhỏ cũng không dám.
Đây chính là vách tường trong truyền thuyết sao?
Anh nhẹ nhàng mân mê môi cô, từng chút từng chút khắc họa dáng hình khuôn môi ấy, không hề biết đủ còn muốn nhiều hơn, muốn cạy mở hàm răng cô để nhận mật ngọt, nhưng cô vẫn ngậm chặt.
Cảm giác được cô vô cùng khẩn trương phòng bị, mặc dù không muốn, nhưng anh vẫn đành lòng kết thúc nụ hôn này.
Chuyện gì cũng phải từ từ, hôn nhau cũng thế.
Hô hấp của hai người đều có chút rối loạn, Lộ Cẩn cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Cho tới bây giờ tim chưa bao đập thình thịch nhiều như vậy, mỗi nhịp tim tựa như bị phóng đại gấp mấy lần, tạo thành tiếng ầm ầm vang dội, đặc biệt rõ ràng.
Anh cúi đầu, ghé vào bên tai cô, giọng nói có chút khàn khàn: "Em cảm thấy quan hệ của chúng ta là như thế nào?"
Bên tai cô giống như bị điện giật mà tê dại.
Tựa như bị ma nhập, cô thẹn thùng mang theo sợ hãi mà trả lời, giọng nói mềm nhũn: "Người yêu."
Đối với người đàn ông thì đây là đáp án hài lòng tuyệt đối, anh nhẹ giọng nói bên tai cô: "Như vậy thì đây cũng là chuyện mà bạn trai nên làm."
- --
Editor có lời muốn nói: Cuối cùng thì mình cũng trở về rồi đây, ban đầu định edit thêm mấy chương nữa tặng mọi người đọc cho đã, cơ mà chính bản thân lại bận quá nên đành hẹn mọi người một dịp khác nha, một thời gian ngắn nữa thôi tớ sẽ chiến đấu oanh liệt từ chiến trường về với công việc của mình =)))
Còn với anh Mộ à, chắc tại đọc nhiều quyển nam chính nữ chính đến với nhau lâu quá, toàn thả thính rồi rượt nhau nên giờ thấy anh chị về với nhau sớm quá đâm ra lạ =)))
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đừng Mập Mờ Với Thời Gian
- Chương 17: Vách tường trong truyền thuyết