Cuối tuần, trung tâm thương mại phồn hoa nhất thành phố luôn trong cảnh tượng náo nhiệt như thường lệ, từng tốp từng tốp người nối đuôi nhau, chen lấn xô đẩy.
Diệp Vi cầm lấy chiếc váy màu trắng đặc biệt sεメy khoa chân múa tay một lúc rồi đưa cho Lộ Cẩn ý bảo cô thử, Lộ Cẩn rốt cuộc không chịu nổi ầm ĩ của cô mà đành cầm váy đi vào phòng thử đồ.
Một bộ váy dài trắng tinh khiết, ánh đèn chiếu rọi xuống da thịt mềm mại như ngọc, tóc dài đen nhánh búi lên cao vô cùng xinh đẹp, trên đầu đính một cái kẹp tóc thật xinh.
Diệp Vi cầm lên một đôi giày cao gót bằng thủy tinh trên kệ giày bên cạnh chỗ cô đứng, một tay tháo kính râm xuống thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp của Lộ Cẩn sau khi thay váy.
Quả nhiên mà, ánh mắt của cô chưa bao giờ là tệ cả!
Cô đem đôi guốc đặt dưới chân Lộ Cẩn: "Đi thử đôi này vào xem sao."
Nhưng mà tâm tư của Lộ Cẩn giờ không đặt ở đôi giày cao gót nữa rồi, cô cảnh giác nhìn xung quanh, Diệp Vi cầm lấy kính râm trong tay đeo lên cho cô: "Cậu không sợ bị người khác nhận ra đâu."
Cửa hàng đông người, nếu bị nhận ra không biết sẽ phát sinh cái gì nữa.
"Chúng ta không phải là đang tận hưởng sao, đường đường là hai đại mỹ nữ mà!" Diệp Vi nhìn lại chiếc giày cao gót rồi ra hiệu cho Lộ Cẩn: "Mau thử vào đi."
Lộ Cẩn không hiểu sao bỗng cười lên một tiếng, thả lòng tâm tình, vì ngày hôm nay cùng Diệp Vi đi dạo phố nên mới đặc biệt nghe lời, đôi chân trắng nõn đặt lên đôi guốc.
Diệp Vi chậc chậc khen, phụ nữ đi giày cao gót thì không phải ai cũng giống nhau.
Lộ Cẩn cười yếu ớt: "Gần đây tớ trông vô cùng tệ hại đi."
Diệp Vi rút từ trong ví ra thẻ ngân hàng đưa cho thu ngân, rồi quay lại nói với Lộ Cẩn: "Mấy ngày nay cậu vì công việc của tớ mà chạy đông chạy tây, bận đến sứt đầu mẻ trán, căn bản còn không chịu chú ý tới bản thân, nhìn lại cậu xem xem có gầy đi cả một vòng không?"
Diệp Vi cùng Thịnh Đạt đến thời điểm phải gia hạn hợp đồng, cô ấy không muốn ký thêm nữa, còn một đống chuyện lặt vặt cần xử lý, hết lần này tới lần khác đều bận rộn quay phim, cuối cùng vẫn là Lộ Cẩn thay mặt giúp cô hoàn thành hợp đồng.
Nhân viên thu ngân cả kinh nhìn cô chằm chằm một hồi lâu sau đó mới khϊếp đảm nói: "Chị là nữ minh tinh Diệp Vi sao?"
Diệp Vi ngẩng đầu, tháo kính râm ra, đưa ngón trỏ lên môi làm động tác "Suỵt": "Đừng nói cho người khác biết nha."
"Tốt quá!" Nhân viên thu ngân "thụ sủng nhược kinh" gật đầu liên tục: "Em là fan hâm mộ trung thành của chị, chị có thể ký tên cho em chứ?"
-Dĩ nhiên rồi!
Lộ Cẩn giương mắt nhìn bản thân trong gương, ngay cả chính mình cũng thấy đẹp xem ra những ngày vừa rồi cô quả thật là có chút lôi thôi. Vừa định thu lại tầm mắt thì lại bị hình ảnh một bé trai ở trong cửa hàng thu hút.
Lộ Cẩn chỉ được góc nghiêng của bé, nhìn qua cũng chỉ mới ba, bốn tuổi, khuôn mặt phúng phính, đôi mắt tròn xoe nghiêm túc nhìn vào bộ quần áo trên người ma nơ canh, nói chính xác là nhìn vào ma nơ canh trong bộ trang phục đó. Trong chốc lát, giống như đã quyết định thật kĩ, bé chỉ tay vào áo sơ mi trắng được khoác lên người ma nơ canh nói với nhân viên: "Cháu muốn bộ quần áo này, giúp cháu gói lại đi."
Giọng nói non nớt nhưng lại mang âm điệu của kẻ bề trên.
Nhân viên nhìn chằm chằm vào đứa bé, rồi lại mịt mờ nhìn xung quanh. Đây là con cái nhà ai không biết? Trong lúc luống cuống nhất thời còn suy nghĩ có nên gói bộ quần áo vào để tránh gây xích mích hay không.
Lộ Cẩn xoay người nhìn sang phía ma nơ canh nam bên cạnh cậu bé, bé có vẻ ngoài rất xinh trai, gương mặt bụ bẫm trắng nõn mềm mại, đôi mắt tròn xoe long lanh khiến người nhìn vào đã muốn mềm nhũn, Lộ Cẩn không kìm chế được nhấc chân đi về hướng bạn nhỏ.
"Người bạn nhỏ, em muốn mua bộ quần áo này sao?" Lộ Cẩn ngồi xổm xuống đất đối diện với bé trai.
Tô Mạc Thần giật giật con mắt nhìn chằm chằm đại tỷ đứng trước mắt này, thật là đẹp a!
Bé nghiêng đầu cười, lộ ra hàm răng nhỏ trắng tinh: "Chị, chị thật đẹp a! Em đã từng thấy chị rồi."
Lộ Cẩn bị bé chọc cười, đưa tay lên vỗ vỗ đầu bé: "Miệng ngọt quá nha."
Khi Diệp Vi ký tên xong quay lại nhìn thấy một màn này, mặt bừng bừng hưng phấn: "Tiểu Cẩn à, cậu thật lợi hại, ngay cả đi dạo phố thôi cũng có thể gặp được một tiểu soái ca!"
Lộ Cẩn: "..."
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy người nhà của Tô Mạc Thần đến đón, hỏi bé thông tin của bố mẹ thì lại nhận được kết quả vô cùng mơ hồ, Diệp Vi buồn bực: "Nếu không thì đi ra cục cảnh sát nhé?"
Lộ Cẩn suy nghĩ một chút: "Tạm thời chưa cần thiết đâu, chúng ta đi ra phòng radio của cửa hàng thông báo thử xem có tìm được bố mẹ bé không."
Lộ Cẩn dắt Tô Mạc Thần bước ra cửa hàng quần áo, Diệp Vi tháo kính râm xuống, kéo tay Tô Mạc Thần ra đứng trước mặt, có chút không cam lòng hỏi: "Em chắc chắn là chưa từng nhìn thấy chị sao?" Cô là đại minh tinh Diệp Vi đó, trên tivi thường xuyên thấy gương mặt cô xuất hiện, bé ngay cả Lộ Cẩn cũng nói đã gặp rồi thì làm sao có thể không thấy cô được chứ?
Nhưng khi thấy vẻ mặt Tô Mạc Thân mê man không rõ như vậy, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Lộ Cẩn bất đắc dĩ lắc đầu, con nít thì làm sao mà xem mấy bộ phim truyền hình, điện ảnh mà cô ấy đóng chứ, mấy đứa chỉ chuyên chú vào phim hoạt hình thôi, như bây giờ đang có phim "Gấu nhỏ tung tăng" rất hot đó.
Cô kéo Tô Mạc Thần ra, sau đó hỏi lại: "Người bạn nhỏ, bố mẹ em đâu rồi?"
-Ở nhà
-Vậy một mình em đi ra ngoài sao?
-Không phải
Tô Mạc Thần cao hứng, bé thật thích chị gái xinh đẹp này nha, anh trai cũng rất thích chị!
Bé hưng phấn xoay người một vòng.
Lộ Cẩn nhìn bé nhảy nhót vụng về mà tim sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực, chỉ sợ bé bị té, cô bước nhanh hơn muốn nắm lấy tay bé, chẳng qua là một giây sau cả người Tô Mạc Thần liền bị một người đàn ông ôm vào lòng.
Lộ Cẩn vừa ngẩng đầu, cả người ngay lập cứng đơ.
Là một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Mộ Trạch!!!
Cô đã từng nghĩ rằng, mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại con người này nữa.
Thất thần trong nháy mắt, ánh mắt cô không kiềm được mà nhìn vào người phụ nữ đi bên cạnh anh, cả người toát ra vẻ vô cùng lão luyện, trang đẹp lòe loẹt diêm dúa nhưng vẫn rất xinh đẹp, đứng cạnh anh thật xứng đôi vừa lứa.
Mộ Trạch nhìn chăm chú vào cái người vừa lúc này còn cười rất tươi với Tô Mạc Thần nhưng ngay sau đó đã biến thành người phụ nữ lạnh lùng. Lúc nãy đã nhìn thấy cô rồi, thấy cô cười với Tô Mạc Thần, thấy cô lo lắng cho Tô Mạc Thần mà chân bước nhanh để đuổi kịp bé, cho nên anh mới từ chỗ này đi ra.
Tô Mạc Thần ngước đầu nhìn Mộ Trạch, đem hai chữ chuẩn bị nói ra vứt sạch sành sanh, vô cùng im lặng, bé cũng không nhảy nhót tinh nghịch như vừa rồi, khéo léo nhảy xuống đứng vào giữa Mộ Trạch và Vưu Giai Giai.
Tô Mạc Thần nhạy bén nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng, bé chạy ra chỗ Lộ Cẩn, giả bộ đưa tay nhận lấy túi quần áo trên tay cô, giọng nói mềm mại trong trẻo: "Cảm ơn hai chị gái xinh đẹp nha! Em phải về nhà rồi."
Lộ Cẩn ngồi xổm xuống, không nhịn được mà nhéo hai cái bánh bao trên gương mặt bụ bẫm kia: "Còn nhỏ mà miệng đã ngọt xớt như vậy rồi."
Diệp Vi bỏ kính râm xuống: "Tiểu soái ca, lần sau gặp mặt đừng có nói không biết chị nghe chưa."
Tô Mạc Thần nghịch ngợm le lưỡi một cái, xoay người chạy về bên Mộ Trạch, bé đưa túi cho Vưu Giai Giai, liếc nhìn Mộ Trạch một cái, có chút sợ hãi đưa bàn tay nhỏ nhắn cho anh nắm, Mộ Trạch lúc này mới hoàn hồn, cúi đầu thấy Tô Mạc Thần đang giương cặp mắt đáng thương nhìn anh, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ Lộ Cẩn vừa còn vô tình hướng sang phía anh nở nụ cười tươi rói, nên ngay lập tức không do dự nắm lấy tay Tô Mạc Thần.
Lộ Cẩn đột nhiên quay sang nói với Diệp Vi: "Tớ để rơi đồ ở cửa hàng kia mất rồi, bây giờ quay về lấy."
Cô xoay người đi, Diệp Vi vội vã nói tạm biệt với mọi người sau đó nhanh chân đuổi theo.
Ánh mắt Mộ Trạch một lần nữa đặt lên người phụ nữ kia, bảy năm qua, cô đúng là thay đổi không ít.
Trong trí nhớ của anh, cô hồi xưa luôn buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo đồng phục trắng đi cùng với đôi giày đế bằng lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau anh.
Mà ngày hôm nay, tóc cô búi cao, lộ ra phần cổ trắng nõn, eo thon chỉ cần một tay là ôm trọn, đùi thẳng thon dài....
Cô từ khi nào mặc quần áo lại táo bạo như vậy, váy thì lộ vai, cũng vừa vặn che kín bắp đùi, làn váy theo từng bước chân của cô mà lung lay đong đưa, giày cao gót bằng thủy tinh đi trên nền đất tạo ra tiếng lộc cộc vang dội, như người mẫu đang trong buổi chụp hình.
Bảy năm xa cách, vì nhung nhớ quá nhiều nên ánh mắt anh cũng không cách nào rời đi.
"Cậu biết anh ta à?" Diệp Vi nhìn ra Lộ Cẩn có chút khác thường dù cô ấy biểu hiện không rõ ràng.
"Ai cơ?" Cô làm như không biết gì hết hỏi ngược lại Diệp Vi.
"Cái người đàn ông kia kìa." Người đó vô cùng anh tuấn, phong thái hiên ngang nhưng lại mang theo hơi thở lạnh nhạt của đàn ông. Nhìn có chút gì đó quen mắt, Diệp Vi cảm thấy mình đã gặp anh ta ở đâu đó rồi.
"Không quen biết." Cô vô cùng bình tĩnh mà từ chối thẳng thừng.
Diệp Vi liền trực tiếp vạch trần cô: "Cậu cũng không có làm rơi đồ ở cửa hàng."
Lộ Cẩn yên lặng nhìn cửa tiệm ở trước mặt, không nói lời nào.
Chỗ ngã rẽ thang máy, cô theo bản năng hướng mắt sang phía bên kia.
Ba bóng lưng kề sát nhau, Mộ Trạch cũng mỹ nữ mỗi người nắm lấy một bên tay của nhóc con.
Người đàn ông cao lớn anh tuấn, người phụ nữ dung nhan ướŧ áŧ xinh đẹp, bé con thì thông minh đáng yêu.
Một nhà ba người được không khí hạnh phúc bao trùm.
Mười bảy tuổi, Lộ Cẩn lúc nào cũng thích thú núp trong góc cầu thang ở khu nhà mình, lặng lẽ chờ Mộ Trạch, nhìn anh không nhanh không chậm mà bước từ trên cầu thang xuống, sau đó cô liền đi ra, tỏ vẻ là trùng hợp đi cùng anh.
Ngày đó nhà Lộ Cẩn ở tầng năm, còn Mộ Trạch ở tầng sáu.
Sáng sớm ngày hôm ấy, ánh nắng vàng tươi, thời tiết cũng như vậy mà tốt đẹp theo, Lộ Cẩn vội vội vàng vàng ôm cặp sách từ cửa nhà chạy ra, ở chỗ ngã rẽ cầu thang vô tình đυ.ng vào một l*иg ngực vững chắc.
Cô cuống quít nói xin lỗi.
Ngẩng đầu, đập vào mắt là hình ảnh một người con trai vô cùng anh tuấn, ngũ quan sắc sảo, hai hàng lông mày còn lộ ra sự lạnh lùng như băng.
Cho tới bây giờ vẫn có người không tin vừa gặp đã yêu, còn cô thì hết lần này tới lần khác đều gặp phải.
Anh cùng nam thần cao ngạo lạnh lùng trong tiểu thuyết giống y như đúc, anh tựa như vị hoàng tử đẹp trai mê người trong truyện cổ tích, cả người mang đầy hào quang.
Giống như bị yểm bùa, cô cứ như vậy mà ngơ ngác nhìn anh.
Mộ Trạch dang tay đỡ lấy cô, sau đó như không hề có chuyện gì xảy ra, anh tiếp tục ung dung bước xuống lầu.
Còn Lộ Cẩn vẫn ngẩn ngơ đứng như trời trồng.
Bàn tay anh rõ ràng là rất mát, vậy mà vừa chạm vào Lộ Cẩn cô lại thấy ấm áp vô cùng, là ấm áp từ trong sâu trong tim.
Bình thường Lộ Cẩn đều là sát giờ học mới ra khỏi nhà, vậy mà từ sau hôm đó cô luôn dậy thật sớm rồi núp trong góc cầu thang chờ anh.
Có một nữ sinh vẫn luôn lặng lẽ đi theo phía sau mình.
Mộ Trạch rốt cuộc không nhịn được dừng bước, mặt không cảm xúc nhìn cô, ý bảo cô giải thích.
Lộ Cẩn mở to mắt, hai bên má đỏ ửng, cô mất tự nhiên đi nhanh về phía trước nói: "Thuận đường thôi ạ."
Mộ Trạch không để ý tới cô, xoay người tiếp tục đi, Lộ Cẩn lại đi sau lưng anh, hai người cứ giữ khoảng cách hai, ba bước chân như vậy.
Một lần nữa, cô cùng Mộ Trạch vẫn thuận đường.
Mộ Trạch học ở đại học G, mà cô học trường cấp ba của thành phố G, hai trường chỉ cách nhau một con đường.
Sau đó, cùng đi học rồi lại cùng tan học, thuận đường là chuyện đương nhiên.
Lộ Cẩn trở mình, đắp lại chăn, ép buộc mình không được suy nghĩ về những chuyện đã qua.
Nhưng nhìn thấy người thương cũ, làm cách nào mà không nhớ về chuyện xưa?
Vì thế, từng chuyện, từng chuyện một cứ thế chiếm lĩnh tâm trí cô.
Vào một ngày trời trong xanh, gió thổi dịu nhẹ, ánh mắt trời ấm áp, tất cả sự vật tựa như vô cùng đẹp đẽ.
"Mộ Trạch, em thích anh!" Cô chỉ cầm duy nhất một phong thư đi vào phòng học của sinh viên năm ba với dáng vẻ vô cùng nghĩa khí, đứng trước mặt mọi người tỏ tình với anh.
Lá thư này là toàn bộ biết bao tâm tình cô muốn gửi đến Mộ Trạch, bên trong thư còn dùng bút màu tô vẽ những bông hoa hồng xinh đẹp.
Mộ Trạch không nói gì, trong phòng học vang lên tiếng huýt sáo của nam sinh cùng tiếng hò hét ầm ĩ của sinh viên.
Gương mặt cô nóng bừng, đỏ đến tận mang tai, nhìn thấy anh không có phản ứng gì, Lộ Cẩn luống cuống dứt khoát đem thư tình nhét vào tay anh sau đó thẹn thùng chạy đi.
Trên thực tế thì cô cũng không có đi xa, cô chỉ len lén tránh ở bên ngoài phòng học rồi nhìn động tĩnh bên trong.
Mộ Trạch vẫn đứng bất động, mái tóc che đi ánh mắt ánh nên Lộ Cẩn không nhìn ra ưu tư của anh.
Hồi lâu anh mới ứng biến được, mắt nhìn phong thư một cái, sau đó bình tĩnh đi vào lớp học. Trong lòng Lộ Cẩn nhảy loạn, lòng phập phồng chấp chới theo mỗi bước chân anh đi.
Mộ Trạch đi vào góc lớp, anh đứng ở đó, bên cạnh là thùng rác. Ngay sau đó không có chút dấu hiệu nào, anh giơ tay lên, ném lá thư tọt vào thùng rác, đem toàn bộ tâm tình Lộ Cẩn cẩn thận gói ghém trong một tuần mà vô tình vứt bỏ, trên mặt anh còn giương lên một nụ cười khểnh, ý đùa giỡn bỡn cợt như có như không ẩn hiện trên môi.
Có thể tượng tượng ra, một người con gái nhát gan như Lộ Cẩn đã phải gồng mình lên lấy bao nhiêu dũng khí mới dám đứng trước mặt anh đưa thư tình, nhưng con tim đong đầy yêu thương của cô lại bị anh vô tình chà đạp không chút tiếc thương.
Lộ Cẩn giam mình trong phòng khóc cả một đêm.
Từ sau ngày hôm đó, Lộ Cẩn không bao giờ nhìn thấy anh nữa.
Có người nói anh chuyển trường, có người nói vì thành tích vô cùng ưu tú của anh mà được một trường nào đó để mắt đến, có người lại nói anh xuất ngoại, anh đột nhiên biến mất, không ai biết tung tích anh ở nơi đâu.
Chuyện xảy ra cùng anh thoáng qua tựa như một giấc mộng.
Lộ Cẩn trở mình, cầm gối che mắt mình, vô cùng ảo nảo, lại càng thêm sầu khi nghĩ tới hôm nay lúc vô tình chạm mặt cô đã biến đổi khác thường như thế nào, càng muộn phiền hơn khi nhớ về hành động ngu xuẩn của mình vào bảy năm trước.
Cô của khi đó, vô cùng ngây ngô lại xuẩn ngốc, thật đúng là không hề dùng não mà!