Ta nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Trường Thanh, nhẹ nhàng mỉm cười.
"Đế Trường Thanh, ta sắp chết."
Đôi mắt đen thẫm của Đế Trường Thanh ánh lên sự giận dữ.
Ngay sau đó, chàng cười châm chọc.
"Cho dù có bị kiếm đâm vào tim cũng không chết. Bây giờ ngươi nói điều này, không thấy buồn cười sao?"
Đế Trường Thanh đang nói về chuyện xảy ra 1 năm trước, vào thời điểm cuộc chiến giành ngai vàng trở nên khốc liệt nhất.
Khi đó, hầu như mỗi đêm đều có những kẻ ám sát ghé thăm Phủ Hoàng Tử.
Bên cạnh Đế Trường Thanh có rất nhiều cao thủ, bản thân chàng cũng là một kiếm khách xuất sắc.
Vốn chưa bao giờ xảy ra tai nạn nào, nhưng trong đêm đó, một người phụ nữ đã tấn công chàng.
Đối mặt với 1 kiếm của cô ấy, Địch Trường Thanh không hề di chuyển, ta còn chưa kịp suy nghĩ gì đã nhào vào ngực chàng.
Mũi kiếm nhanh chóng xuyên qua ngực ta, phát ra âm thanh nặng nề.
Ta rơi vào vòng tay của chàng.
Địch Trường Thanh ôm ta với vẻ mặt sợ hãi, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào người đó, lẩm bẩm: “Mạnh Ngọc.”
Lúc đó ta đau đến tâm trí mơ hồ, nhưng bây giờ, cái tên ấy vang lên bên tai ta rất rõ ràng, như tiếng thanh kiếm sắc bén đêm đó, 1 lần nữa lại đâm vào tim ta.
Kìm nén sự chua xót, ta nhìn thẳng vào chàng hỏi: “Vậy bệ hạ còn nhớ, ai đã dùng kiếm đâm thϊếp không? Và thϊếp đã chặn nó cho ai?”
Một tia cảm xúc mà ta không thể hiểu rõ lướt qua trong mắt Địch Trường Thanh, sau đó chàng lạnh mặt, châm chọc nói:
"Ngươi không phải đã nói là sẵn sàng hy sinh mọi thứ vì ta sao? Bây giờ ngươi chỉ đang thực hiện lời hứa của mình mà thôi."
Lời nói đó như sét đánh vào ta, cảm giác đau đớn đến mức làm cho cơ thể run rẩy.
Khi ta nói ra câu đó, ta thực sự đã nói bằng cả tấm lòng, làm sao ta có thể tưởng tượng được sau này, chàng lại dùng lời hứa của ta như 1 công cụ tàn nhẫn để làm ta tổn thương.
Thà rằng ta chết đi vào khoảnh khắc Hạ Mộng Ngọc dùng thanh kiếm kia đâm chàng, để bây giờ ta không phải đối mặt với câu chuyện hài hước đau đớn này.
Ta run rẩy: “Thϊếp hối hận…”
Sắc mặt Đế Trường Thanh lập tức tối sầm.
"Thật không may, đã quá muộn."
Chàng nói xong liền xoay người rời đi.
Chờ Địch Trường Thanh khuất bóng, Phất Liễu liền đi tới đỡ ta đứng dậy, nức nở nói: "Nương nương, nô tỳ đưa người đi tắm."
Ta dựa vào thành bồn tắm, mặc cho Phất Liễu tẩy rửa cơ thể mình 1 cách tê dại.
Nhìn cô ấy cẩn thận lau người cho ta, tránh đi những vết thương, trong lòng ta khẽ run lên: “Phất Liễu, sau khi ta chết, em sẽ được tự do, không cần phải bị nhốt ở đây nữa.”
“Nương nương, xin người đừng nói điều này, nô tỳ…”
Nói đến đây, cô ấy nghẹn ngào buồn bã.
———————
Sau khi Phất Liễu bôi thuốc cho ta, cô ấy nhẹ nhàng đỡ ta trở lại giường.
Vừa mới nằm xuống, cánh cửa của Phất Tinh Điện lại bị đẩy ra.
Ta căng thẳng nhìn về phía cửa.
Khi thấy người phụ nữ mặc y phục đỏ, khuôn mặt lạnh lùng, tôi giật mình, nhưng sau đó thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi đến rồi."
——————-
Lời của tớ: huhu ngược tơi tả lun, donate hoặc đề cử cho tớ có động lực lên nhiều truyện hay cho mọi người nha 😘