Chương 3

Người xuyên không trái phép?

Cái chết...đếm ngược?

Có lẽ là bởi vì bị Đế Trường Thanh nhốt quá lâu nên đầu óc ta có chút hỗn loạn, thậm chí còn cho rằng mình đang ảo giác.

Nhưng một tấm bảng trong suốt đột nhiên xuất hiện trong tâm trí ta.

[ Đếm ngược đến cái chết - 6 ngày, 23 giờ, 59 phút và 59 giây...]

Những con số cứ trôi qua.

Ta mở to đôi mắt, một lúc sau ta mới có thể tỉnh táo lại, trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác ngây ngất khó tả.

Cuối cùng, ta có thể... rời khỏi thế giới này rồi phải không?

Ta thấp giọng cười, nhưng trong cung điện trống trải này, tiếng cười khô khốc nghe có chút thê lương đáng sợ.

Ta chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó, khi đối diện với cái chết, ta sẽ không sợ hãi mà lại cảm thấy mong đợi như thế này.

Đây là lần đầu tiên ta được ngủ yên bình như vậy kể từ khi bị Đế Trường Thanh giam cầm trong Phất Tinh Điện nửa năm trước.

Ta mơ về lần đầu tiên gặp Đế Trường Thanh.

Ta vừa xuyên qua đã lạc trong 1 ngọn núi xa lạ, đi loanh quanh hai ngày thì gặp Đế Trường Thanh 14 tuổi đầy vết thương đang hấp hối.

Chàng nhìn ta trong bộ trang phục kỳ lạ một cách cảnh giác: "Thần nữ? Quái vật?"

Nhưng ta vô cùng phấn khích vì đã gặp được 1 người giữa vùng núi rừng như thế này: “Ta sẽ cứu em, em có thể đưa ta ra khỏi đây được không?”

Trước khi xuyên không, ta đã có ý định đi cắm trại cùng bạn bè và đang được chuẩn bị đầy đủ dụng cụ trên người. Đây là 1 điều thật sự may mắn.

Chàng im lặng một lúc lâu mới thốt ra một từ: "Được."

Lúc đó, ta không để ý ta biểu cảm của Đế Trường Thanh.

Nhưng lúc này, khi nhìn lại mọi thứ qua giấc mộng, ta thế mà thấy rõ sự đề phòng và tính toán trong mắt chàng...

--------

Ngày thứ hai, cửa cung đột nhiên bị mở tung.

Ta giật mình tỉnh dậy, trời đã sáng rồi.

Phản ứng đầu tiên của ta là nhìn vào màn hình đếm ngược kỳ lạ trong đầu mình.

Nó vẫn ở đó, và nó vẫn đang quay ngược - [Đếm ngược đến cái chết - 6 ngày, 13 giờ, 15 phút và 34 giây. 】

Ta thở phào nhẹ nhõm, may thay... may mắn thay đây không phải là giấc mộng.

Lúc này, Đế Trường Thanh ngược sáng đi vào, nhìn ta, bình tĩnh nói: “Đã đến lúc rồi.”

Nhìn về phía những binh sĩ mặc áo đen phía sau, ta chợt cười khổ.

Ngay cả khi vừa trải qua một chuỗi những giấc mơ khủng khϊếp, ta vẫn phải đối mặt với hiện thực khắc nghiệt mỗi tháng một lần - cuộc diễu hành trừng phạt trước bá tánh.

Nghĩ đến ký ức đau đớn đó, máu trong cơ thể ta như đông cứng lại.

Ta cầu xin : “Đế Trường Thanh, lần này bệ hạ có thể tha cho thϊếp được không?”

Trước khi ta kịp nói xong, Chàng ta đã lạnh lùng phất tay.

Binh sĩ Cấm Vệ Quân lập tức bước ta, lôi ta ra khỏi giường rồi thô bạo ném ta vào chiếc l*иg sắt được chế tạo đặc biệt ở lối vào cung điện, giống như một con thú.

Kinh thành vốn đã đông đúc người qua lại.

Ngay khi ta xuất hiện, lá rau thối và đá từ dân chúng ném liên tục vào ta qua song sắt.

"Đánh chết yêu nghiệt."

"Mau ném nó, gϊếŧ chết yêu quái thì mới có thể sống hạnh phúc!"

“Nếu ả ta không gieo rắc bệnh dịch, mẹ ta đã không chết.”