Chương 4: Ly hôn hay không, cũng là một vấn đề

#Vy

___***___

Sau khi Khương Viễn Mộ đưa tiểu Lý và Bối Bối đến cái nơi gọi là "nhà" mà trước nay anh chưa từng ghé qua, trong khi để công nhân vệ sinh quét dọn, ba người cùng nhau ngồi xuống ghế salon.

Căn hộ rộng rãi, phòng khách lớn, toàn bộ thành phố sầm uất đều được thu vào tầm mắt qua cửa sổ. Công nhân vệ sinh xách dụng cụ ra bắt đầu lau những ô kính phủ đầy bụi. Sau khi hoàn tất, hình bóng mấy người phản chiếu trên tấm kính càng rõ ràng hơn.

Tiểu Lý có nằm mơ cũng không ngờ, trong cuộc đời cằn cỗi của cậu ta, lại có một ngày, 12 giờ đêm, cùng bạn gái, ngồi trên ghế salon nhà ông chủ, cùng ông chủ...

Nói chuyện tình cảm...

Chuyện là như vậy, cậu ta vốn định sắp xếp công nhân làm việc xong sẽ đưa bạn gái về, nào ngờ trước khi đi, Bối Bối trông thấy hình ảnh ông chủ ngồi một mình trên ghế salon nghiên cứu hợp đồng, quỷ thần xui kiến thế nào Bối Bối lại hỏi một câu: "Cái đó... Khương tổng, anh rất muốn cứu vãn chuyện với vợ trước, à không... vợ anh sao?"

Tiểu Lý cảm thấy Bối Bối điên rồi.

Lão đại không cần mặt mũi nữa à? Vợ đuổi ra khỏi nhà bị bọn họ bắt gặp đã mất mặt lắm rồi, cô còn dám dùng cái loại từ ngữ hèn mọn như "cứu vãn" để nói về lão đại của cậu ta sao?

Tiểu Lý giật giật tay Bối Bối, ý nói cô mau ngậm miệng, đừng xen vào chuyện của người khác.

Nhưng thật không ngờ ông chủ vẫn luôn ngồi im như phỗng lại bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Bối Bối: "Đúng."

Anh thừa nhận!

Tiểu Lý kinh ngạc đến ngây người.

Khương Viễn Mộ suy nghĩ một chút, hướng Bối Bối nói tiếp: "Ngoài ra, nếu cô có thời gian, tôi có vài chuyện muốn tham khảo ý kiến của cô."

Bối Bối suy nghĩ giây lát, gật đầu: "Ừ... Được, chờ tôi một chút, tôi đi rửa tay cái đã."

Bối Bối đi vào nhà vệ sinh rồi, chỉ để lại tiểu Lý tinh thần bất an, chuyện tình cảm của ông chủ sao có thể nhờ tư vấn một cách mù quáng như thế được? Tiểu Lý ngồi xuống bên cạnh Khương Viễn Mộ: "Lão đại, anh xem, chuyện hôn nhân kiểu này, chúng tôi đều chưa từng trải qua, tôi sợ Bối Bối không có kinh nghiệm, hay là..."

"Không sao, tôi chỉ hỏi vài thứ thôi. Không thể để cô ấy tốn thời gian vô ích được, tôi sẽ trả phí tư vấn một ngàn (nhân dân tệ) một giờ."

Tiểu Lý nghe vậy liếʍ môi một cái: "Có tiền hay không không quan trọng, tôi cảm thấy chuyện níu kéo phụ nữ này vẫn phải hỏi đàn ông, tôi có kinh nghiệm, tôi có thể giúp anh, lão đại có gì cứ hỏi tôi đi!"

Khương Viễn Mộ ném cho tiểu Lý một cái liếc mắt.

Sau đó đôi tình nhân kia đều ở lại.

Mẹ của Bối Bối là cán bộ xã, đối với việc điều tiết quan hệ, trong ba người cô hiển nhiên là người hiểu rõ nhất, Bối Bối lập tức nắm quyền chủ động: "Khương tổng, mạn phép hỏi một câu, vợ chồng hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến chị ấy nhất định muốn ly hôn với anh?"

Khương Viễn Mộ bình tĩnh trả lời: "Có quan trọng không?" Sau đó anh bá đạo lấy lại quyền làm chủ: "Hai người bắt đầu thiết lập mối quan hệ thân mật bằng cách nào?"

Tiểu Lý và Bối Bối nhìn nhau. Bối Bối gãi đầu: "Quan hệ thân mật?" Tiểu Lý cũng không cách nào trả lời.

Khương Viễn Mộ thấy vậy, đổi sang một câu giống tiếng người: "Hai người bắt đầu yêu đương như thế nào?"

"À!" Bối Bối hiểu ra, "Hai chúng tôi là bạn học thời đại học, có lần tôi ngã cầu thang bị trẹo chân, là anh ấy cõng tôi đến bệnh viện, sau đó liền bắt đầu thân thiết."

Khương Viễn Mộ nhướn mày, tiểu Lý đọc hiểu biểu cảm của anh, anh hình như muốn nói, "Chỉ như vậy?"

Tiểu Lý lau mồ hôi trên trán: "Thật ra thì từ năm nhất đại học tôi đã thích Bối Bối rồi, trước đó luôn không dám bày tỏ, nhưng vẫn lặng lẽ duy trì mối quan hệ tốt với cô ấy. Cho đến khi cô ấy bị trẹo chân, tôi biết cơ hội tôi luôn tìm kiếm đã đến rồi..."

Khương Viễn Mộ gật đầu phân tích: "Chủ động tấn công, thời gian dài quen biết thành lập mối quan hệ tin cậy, xảy ra bất trắc càng làm sâu sắc thêm sự tín nhiệm của đối phương." Anh ngẩng đầu nhìn về phía Bối Bối, "Từ đại học đến bây giờ các người đã ở bên nhau bảy năm?"

Bối Bối bẻ đầu ngón tay đếm đếm: "Tám năm."

"Trên người cậu ta có gì đặc biệt hấp dẫn cô đến tận bây giờ?"

Bối Bối bị hỏi bất ngờ, cô ngoẹo đầu suy nghĩ hồi lâu: "Đúng vậy, có gì chứ..."

Tiểu Lý mồ hôi đầy đầu, đột nhiên phát giác hôm nay mình tham tiền e rằng có nguy cơ phải nhận trái đắng.

Khương Viễn Mộ tiếp tục hỏi: "Lý do gì chống đỡ được khoảng thời gian tám năm cô ở cạnh cậu ta?"

Bối Bối càng lâm vào trầm tư sâu hơn.

Khương Viễn Mộ tung đòn thứ ba: "Không có sao?"

Tiểu Lý hoàn toàn xây xẩm, vội vàng mở miệng: "Tôi rất yêu Bối Bối!" Cậu ta cảm thấy không thể tiếp tục thả cho Khương Viễn Mộ tiếp tục hỏi tới, tư vấn cho Khương Viễn Mộ chính là bảo cậu ta đi nộp mạng mà!

Khương Viễn Mộ và Bối Bối đều nhìn sang cậu ta.

Tiểu Lý ngồi thẳng lưng: "Tôi biết rất rõ, sau này tôi chỉ muốn cùng Bối Bối trải qua. Đổi bất kỳ ai khác cũng không được."

Khóe miệng Bối Bối hết nhếch lên lại kéo xuống, cảm xúc rõ ràng có chút hân hoan mừng rỡ.

Khương Viễn Mộ nhíu mày, có chút thất thần bóp cằm rơi vào trầm tư.

Tiểu Lý lại quay đầu nói với anh: "Lão đại, thật ra tôi cho rằng, cái gì mà kỹ xảo lý luận, đối với chuyện tình cảm mà nói đều là giả hết, quan trọng nhất vẫn là chân thành. Nếu anh thật sự thích Mạc Lâm, không thể để chị ấy đi thì anh cứ chân thành nói với chị ấy là được rồi. Giống như tôi này, tôi luôn thật lòng thật dạ với Bối Bối!"

Tiểu Lý bày tỏ xong tấm chân tình, còn đang liếc mắt đưa tình với Bối Bối, Khương Viễn Mộ trái lại hờ hững mở miệng: "Tôi không có tình cảm gì với Mạc Lâm."

Tiểu Lý và Bối Bối cùng sửng sốt.

Khương Viễn Mộ lấy hợp đồng ra, liếc qua: "Tôi chỉ không muốn ly hôn."

Hai người càng thêm kinh hãi.

Tiểu Lý không dám mở miệng, Bối Bối ngược lại có chút tức giận: "Anh không thích chị ấy?"

Khương Viễn Mộ rời mắt khỏi hợp đồng, lấy lại lý trí: "Thích định nghĩa thế nào?"

Bối Bối không giải thích được, nhưng lại cảm thấy càng bức xúc: "Anh không thích chị ấy, vậy còn giữ chị ấy lại làm gì?"

"Người với người đều không giống nhau. Cùng một chuyện nhưng những người khác nhau lại làm vì những lý do khác nhau. Cô ở bên tiểu Lý là vì thích, tôi và Mạc Lâm... cũng có lý do của chúng tôi. Vốn tôi vẫn chưa nghĩ ra, nhưng cảm ơn hai người, sau khi hỏi ý kiến hai người, tôi đã thông suốt đạo lý này rồi."

"Hai người đã kết hôn rồi, là kết hôn đó, không nói những chuyện khác, chuyện này không có tình yêu sao có thể duy trì?"

Khương Viễn Mộ tiếp tục hỏi một cách máy móc: "Tình yêu định nghĩa là gì?"

Bối Bối lần nữa á khẩu không nói nên lời, lửa giận trong lòng không kìm nén được, nhưng lại không tìm được lời nào để đáp trả, lúc này cô chỉ hận bản thân đọc ít sách.

Cô lập tức cầm túi xách đứng phắt dậy: "Khương tổng, thứ cho tôi nói thẳng, cuộc hôn nhân này của anh chắc chắn phải chấm dứt rồi."

Bối Bối xoay người rời đi, tiểu Lý nói với Khương Viễn Mộ một tiếng xin lỗi rồi vội vàng đuổi theo Bối Bối, hai người một trước một sau rời khỏi, trong phòng ngoại trừ tiếng công nhân vệ sinh làm việc, còn lại không nghe tiếng người.

Khương Viễn Mộ qua cánh cửa thủy tinh được lau sáng bóng nhìn màn đêm bên ngoài, rất nhanh liền tìm được hướng nhà của Mạc Lâm, cửa sổ nhà anh vừa vặn có thể nhìn thấy ánh đèn cửa sổ nhà Mạc Lâm, chẳng qua là cách nhau quá xa, ánh đèn trở nên nhỏ bé và yếu ớt, hóa thành một đốm sáng mờ nhạt giữa hàng vạn ánh đèn hào nhoáng của thành phố.

Khương Viễn Mộ gõ nhẹ lên tấm kính vị trí cửa sổ nhà Mạc Lâm.

Anh cho rằng, hợp đồng hôn nhân này, đối với anh mà nói càng giống như một hợp đồng kinh doanh nhất định phải ký tiếp.

Ly hôn là tuyệt đối không thể.

Ngày thứ hai sau khi ly hôn, Mạc Lâm vẫn sửa soạn đi làm như thường lệ.

Cô mở một xưởng thiết kế riêng trong trung tâm thương mại, một cửa hàng nhỏ, chủ yếu làm về thiết kế trang sức đá quý.

Đối tác làm việc là bạn cùng phòng thời đại học của cô Trình Lộ Lộ. Gia cảnh Trình Lộ Lộ rất tốt, vì không muốn vừa ra trường đã thất nghiệp, từ thời đại học cô đã nhìn trúng các thiết kế của Mạc Lâm, tốt nghiệp xong liền "trộm" một khoản tiền từ bố mình, đầu tư cho Mạc Lâm, để cô mở một cửa hàng đá quý riêng.

Trình Lộ Lộ ham chơi, cách ba tuần mới đến cửa hàng một lần, tất cả mọi công việc chủ yếu đều do Mạc Lâm quản lý.

Hôm nay vừa hay là ngày Trình Lộ Lộ "giá đáo" đến cửa hàng, nhưng bất ngờ, Mạc Lâm lại muốn xin nghỉ phép. Trình Lộ Lộ cảm thấy chuyện này hết sức hiếm có, đang tính trêu chọc Mạc Lâm, Mạc Lâm đã trực tiếp nói với cô:

"Ba giờ chiều, tớ phải đi ly hôn."

Chiếc túi xa xỉ trên vai Trình Lộ Lộ "bang" một tiếng rơi xuống đất.

"Ly cái gì?" Cô ngẩn người.

"Ly hôn." Mạc Lâm rất bình tĩnh.

Trình Lộ Lộ há hốc miệng nhìn Mạc Lâm hồi lâu: "Với ai?"

Mạc Lâm không hiểu: "Cùng lúc kết hôn với nhiều người là vi phạm pháp luật, chỉ có thể là cùng Khương Viễn Mộ ly hôn thôi."

Trình Lộ Lộ không dám tin: "Đột nhiên như vậy!?"

Còn không chờ Mạc Lâm trả lời, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, hai người đồng loạt quay đầu, nam chính trong câu chuyện Khương Viễn Mộ đang đứng trước cửa tiệm, sống lưng thẳng tắp, nét mặt trầm tĩnh, hoàn toàn không chút gợn sóng.

Tận thế rồi, hay là trời sập rồi, Khương Viễn Mộ đích thân đến cửa hàng của bọn họ ư?

Không chỉ có Trình Lộ Lộ kinh ngạc, ngay cả Mạc Lâm cũng hơi bất ngờ.

Vào lúc 10 giờ sáng trong thời gian làm việc, Khương Viễn Mộ lại xuất hiện ở một nơi ngoài phạm vi công việc? Đây chính là lần đầu tiên Mạc Lâm thấy trong suốt năm năm qua.

"Làm phiền rồi." Khương Viễn Mộ bước vào, "Tôi nghĩ một đêm, vẫn là muốn sớm tìm cô bàn bạc."

Mạc Lâm sửng sốt một hồi mới khôi phục sự bình tĩnh, gật đầu: "Mời vào."

Trình Lộ Lộ thộn mặt ra, mặt mũi nhăn nhó như quả dưa muối, hết nhìn Mạc Lâm rồi lại nhìn Khương Viễn Mộ, đây lại là chuyện gì? Cô mất trí nhớ sao? Tại sao Khương Viễn Mộ và Mạc Lâm lại biến thành thế này? Cô nhớ lần trước gặp, bọn họ vẫn là cặp vợ chồng kiểu mẫu cơ mà?

Những ngày qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cửa hàng không lớn, hai người ngồi hai bên chiếc bàn nhỏ, Trình Lộ Lộ pha cho mỗi người một ly trà, vốn đang định ngồi xuống bên cạnh Mạc Lâm, tiện thể hóng chuyện động trời, nhưng Khương Viễn Mộ đã ném cho cô một ánh mắt.

Trình Lộ Lộ sờ mũi, thức thời đi vào trong quầy, làm bộ như mình không có ở đây, chỉ chờ Khương Viễn Mộ quay đi mới vểnh tai lên nghe ngóng.

Mạc Lâm nhìn Khương Viễn Mộ, đi thẳng vào vấn đề: "Liên quan tới chuyện ly hôn, Khương tiên sinh đã nghĩ xong chưa?"

Ba chữ "Khương tiên sinh" có chút kích động thần kinh Khương Viễn Mộ. Nhưng anh vẫn tỉnh bơ: "Ừ." Anh cũng đi thẳng vào vấn đề đem văn kiện đẩy đến trước mặt Mạc Lâm, "Tôi muốn ký tiếp."

Mạc Lâm dùng hai tay ôm ly trà, nhìn bốn chữ "Hợp Đồng Gia Hạn" trên tờ giấy A4, chân mày từ từ nhíu lại.

Khương Viễn Mộ đã đoán trước được phản ứng của Mạc Lâm, nhưng tận mắt trông thấy cô cau mày, lại thấy cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn mình, thần kinh Khương Viễn Mộ lại vô cớ bị kích động. Anh quen làm mặt lạnh, cho dù là ai cũng không nhìn ra cảm xúc chân thật của anh. Kể cả Mạc Lâm.

Mạc Lâm hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Tại sao?"

"Bởi vì không có lý do để ly hôn."

"Hợp đồng đến kỳ hạn."

"Cho nên tôi mới đến gia hạn."

Mạc Lâm trầm mặc, cô suy nghĩ một hồi: "Xin lỗi, tôi không thể không chỉ ra vấn đề trong lập luận của anh. Việc ly hôn đã nằm trong thỏa thuận từ năm năm trước, đây chính là lý do chúng ta bắt buộc phải ly hôn. Trừ phi tình hình thực tế xảy ra vấn đề khiến chúng ta không thể ly hôn, bằng không chúng ta hoàn toàn không cần thiết kéo dài hợp đồng. Mặt khác cho đến bây giờ, tôi chưa từng nghe được một lý do như vậy, vậy nên tôi cho rằng yêu cầu của anh là không thỏa đáng."

Mạc Lâm đẩy hợp đồng trên bàn về chỗ Khương Viễn Mộ: "Tôi từ chối gia hạn hợp đồng."

Khương Viễn Mộ liếc qua bản hợp đồng, ánh mắt lần nữa dừng trên người Mạc Lâm. Mạc Lâm cũng không kiêng kỵ, nhìn thẳng Khương Viễn Mộ.

Ánh mắt giao nhau trên không trung.

Trình Lộ Lộ bên kia nhìn bọn họ, cô căng thẳng che miệng, bầu không khí này khiến cho cô không dám thở mạnh.

"Tôi cho rằng, cuộc đời còn lại phải cùng cô chung sống, đổi thành bất kỳ người nào khác cũng không được." Khương Viễn Mộ nói, "Đây chính là lý do tôi nhất định phải gia hạn hợp đồng. Cô có đồng ý không?"

Mạc Lâm sửng sốt, thật lâu sau, cho đến khi hốc mắt hơi khô rát, cô mới nhớ ra phải chớp mắt. Cô chớp mắt liền hai cái, bộ não bị tê liệt mới bắt đầu hoạt động trở lại.

Cô không vội trả lời mà cúi đầu nhấp một ngụm trà.

"Khương tiên sinh." Cô hắng giọng nói, "Đây là lý do anh nhất định phải gia hạn hợp đồng, không phải tôi." Cô nghênh mắt, lần nữa nhìn thẳng Khương Viễn Mộ, "Tôi không đồng ý."

Từ trong nội tâm, Mạc Lâm thừa nhận, Khương Viễn Mộ có lẽ là người đàn ông tốt nhất trên thế giới mà cô có thể chung sống. Nhưng cuộc hôn nhân này...

Nhất, định, phải, chấm, dứt.