Chương 33: Thay Mận Đổi Đào

Xe máy chạy đằng trước như bão táp, taxi nối đuôi đuổi theo sau.

Kỹ thuật lái xe người này còn thuần thục hơn người kia, đường sá cũng cực kỳ nguy hiểm.

Ba làn đường song song rẽ trái chia đường thành hai chiều, Chu Trì ỷ vào thể tích của xe máy nhỏ lên liều mạng chạy loạn trong dòng xe cộ. Thẩm Loan ở phía sau nhìn thấy thế thì vô cùng lo lắng!

Tên này điên rồi!

Định tìm chết đây mà!

Píp — píp—

Cô liên tục nhấn còi muốn Chu Trì dừng lại, đáng tiếc không có tác dụng gì.

Đúng lúc này, một chiếc xe vận tải lớn từ đối diện lao nhanh đến, khóe mắt Thẩm Loan như muốn nứt ra.

Nhưng tầm mắt chủ chủ nhân chiếc xe máy căn bản không thể phát hiện sắp xảy ra nguy hiểm vì điểm mù, thậm chí còn chuẩn bị phóng xe nhanh hơn, như thế chẳng khác nào chui đầu vô lưới!

Trong lúc nguy hiểm cận kề, xe taxi đột nhiên lao tới, dùng tốc độ nhanh hơn gấp nhiều lần đâm vào—

Rầm!

Một tiếng vang lớn!

Thẩm Loan vung tay lái về bên phải khi đã ước lượng được góc độ, sau đó lại phanh lại, thân xe trôi đi, lập tức chặn ngang về phía này rồi quay sang bên phải đường, khó khăn lắm mới phanh lại không đâm vào xe tải.

Cửa kính trước xe vỡ nát, đầu xe cũng nát tươm, điều vui mừng duy nhất đó là xe cuối cùng dừng lại.

Thẩm Loan gục trên tay lái, chất lỏng ấm áp chảy xuống khuôn mặt, rơi xuống môi rồi chảy vào trong miệng.

Mùi rỉ sắt nồng đậm thoáng chốc tràn ngập đầu lưỡi.

Một giây trước khi ngất đi, cô thấy khuôn mặt hoảng loạn của Chu Trì. Cô há mồm muốn nói gì đó, nhưng không làm gì được, cuối cùng chủ có thể để mặc mình rơi vào bóng đêm vô tận.



Cùng lúc đó, cùng đoạn đường đó, trên chiếc Mercedes – Benz.

“Sao thế?” Người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở miệng.

Lăng Vân kinh ngạc, gãi gãi đầu: “Lục gia, ngài không ngủ à?”

Người đàn ông chợt mở mắt, đôi đồng tử thâm thúy phảng phất như thạch đen, lập loè sắc bén.

“Hình như phía trước xảy ra tai nạn, đường đã bị phá hỏn……” Lăng Vân nuốt nước miếng: “Bây giờ làm sao ạ?”

“Gọi điện thoại cho Tam gia, anh ấy sẽ phái người xử lý.”

“Vâng.”

Thẩm Loan mơ một giấc mơ rất kì lạ.

Trong mộng, cô đang thi đấu trong mooyj trận kéo co đơn, trước mắt bị sương mù dày đặc che đi làm cô không thấy rõ mặt đối thủ, thứ duy nhất để làm tin chỉ có dây thừng đang nắm chặt trong tay, dùng sức, dùng sức dùng sức!

Cô có loại dự cảm vô cùng mãnh liệt, một khi buông tay, vậy thứ đang đợi cô sẽ là vạn kiếp bất phục!

“Cô tỉnh rồi?!”

Thẩm Loan nhìn chằm chằm trần nhà, nghe thấy giọng nói này thì tròng mắt xoay chuyển, tầm mắt rơi xuống bên cạnh.

Khuôn mặt vui sướиɠ của thiếu niên đập vào mi mắt, dường như đã cách một thế hệ.

“Chu… Trì?” Cổ họng khô khóc, mở miệng cũng khó khăn.

“Đúng vậy, là tôi! Cô thấy sao rồi? Choáng đầu không? Có buồn nôn không?”

“Nước.”

“Nước? À được, tôi đi rót cho cô!”



Chu Trì luống cuống tay chân, suýt nữa lảo đảo làm đổ ly nước, cũng may không sao, cuối cùng đưa ống hút đến bên miệng Thẩm Loan.

Ngậm lấy, nhẹ hút, chất lỏng ấm áp theo thực quản trượt xuống, yết hầu khô khốc lúc này mới được tưới mát.

Sau khi uống một ly xuống bụng, Chu Trì hỏi: “Muốn nữa không?”

Thẩm Loan lắc đầu.

Cậu ấy cất ly, thấp giọng nói: “Bác sĩ đã kiểm tra toàn thân cho cô rồi, xương cốt và nội tạng không có vấn đề gì, nhưng da bị trầy một chút, rất dễ bị nhiễm khuẩn. Phần trán bên trái bị kính làm bị thương, va chạm tạo thành chấn động não rất nhỏ …”

Nói tóm lại, không có vết thương trí mạng, nhưng mấy vết thương nhỏ lại không ít.

“… Thật xin lỗi, đều là…”

“Tôi ngủ bao lâu?” Thẩm Loan cắt ngang cậu ấy.

Môi mỏng Chu Trì nhấp chặt, phiền muộn nói: “Ba tiếng.”

“Bây giờ mấy giờ?”

“9h15p tối.”

Thẩm Loan nhíu mày, sờ sờ một chút trên chăn.

“Cô tìm gì thế?”

“Túi.”

“Ở đây.” Chu Trì đưa cho cô.

Thẩm Loan không nhận, chỉ nói: “Lấy điện thoại ra.”

Chu Trì làm theo, hiện tại cậu ấy đã bị sự áy náy và hoảng sợ bao trùm lấy, cho dù Thẩm Loan muốn mình tìm chết, mạng đổi mạng, có kẽ cậu ấy cũng sẽ không do dự.