Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đúng Lúc Gặp Đúng Người

Chương 12: Ám ảnh (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đến khi trời chạng vạng tối, ba người đứng ở đầu con phố, dõi mắt nhìn thẳng, trên đường rất nhiều người ăn mặc tương tự ngồi trên một loạt ghế, Du Kinh mặt không biểu cảm gọi một tiếng Lý Hoài Nhân.

“Đại ca, lẽ nào anh muốn em đi hỏi?” Lý Hoài Nhân nhăn nhó mặt mày.

“Không cậu thì ai?” Du Kinh hỏi lại.

Khi Lý Hoài Nhân cầm ảnh đi hỏi khắp nơi, Du Kinh và La Bích cũng vừa đi vừa thảo luận.

“Em đang nghĩ, hung thủ trang điểm, mặc quần áo cho người chết cho em một cảm giác.” La Bích nói với Du Kinh, “Một loại cảm giác… không muốn để người đó chết quá thảm hại…”

Du Kinh kéo tay La Bích đứng lại, La Bích khó hiểu quay người nhìn anh, Du Kinh buông lỏng tay La Bích, hai tay nâng mặt La Bích hôn lên môi cô một cái.

“Em quá tuyệt vời. Em đã nhắc nhở anh, anh đang nghĩ đây có phải một loại ham mê của hung thủ hay không, nhưng vẫn chưa thông vì sao hắn lại bỏ tiền vào túi. Hiện giờ chỉ cần tìm được thân phận người chết là gái gọi thì rất nhiều chuyện có thể nói xuôi.” Du Kinh nhìn về phía Lý Hoài Nhân đang nói chuyện với một bác gái ở xa.

“Đang ở trên đường đấy, anh không thể kiềm chế chút à!” La Bích kéo hai bàn tay khớp xương rõ ràng xuống, thở phì phì nói, “Còn nữa, anh nghĩ ra cái gì rồi?”

“Anh thích.” Du Kinh trả lời một câu khiến La Bích im lặng.

“Về phần nghĩ ra cái gì, chờ chúng ta tìm ra thân phận của người chết rồi nói sau.”

Hơn một tiếng sau, Lý Hoài Nhân gần như hỏi từ đầu đường tới cuối đường cũng không ai nhận ra nạn nhân.

“Lẽ nào thật ra nạn nhân không phải gái gọi?” La Bích có chút hoảng loạn.

“Còn chỗ nào mà những người thế này tập trung không?”

“Em… em vừa nói chuyện một lát với những cô gái này, bọn họ nói còn có thể cung cấp địa điểm, em thuận miệng hỏi ở đâu, hình như ở cuối đường có một nhà trọ, là nơi ở thường xuyên của bọn họ.”

“Chúng ta đi xem chút đi.”

“Ba vị, tới đây làm gì?” Người phụ nữ ngồi trên xích đu cầm quạt nan nhìn ba thanh niên ở cửa, híp mắt hút thuốc, lười biếng hỏi.

“Xin hỏi, cô có biết người này không?” Lý Hoài Nhân trực tiếp cầm hình đi vào trong.

Người phụ nữ thấy mặt người bị hại lập tức đứng lên, xích đu sau lưng đung đưa rất mạnh, “Thế này là thế nào?”

“Cô biết cô ấy à?”

“Cô ta là gái của lão Chu, sao cô ta lại… chết?”

“Mời dẫn chúng tôi tới chỗ ở của cô ấy.” La Bích mở miệng, “Hôm nay thi thể của cô ấy được phát hiện, chúng tôi tới điều tra.”

Ba người đi trên hành lang chật hẹp đầy những tiếng động đỏ mặt tía tai, bàn tay La Bích nắm tay Du Kinh hơi ra mồ hôi, càng chưa nói tới nóng cả mặt.

“Chính là ở đây, nhưng mà…” Lão Chu ngập ngừng, Lý Hoài Nhân lẹ mắt móc một tờ ông nội Mao đưa cho bà ta, “Mở cửa đi.”

Đi vào phòng, bốn người ngửi được mùi ẩm mốc đập vào mặt, vòi nước bên trái WC đang nhỏ giọt, cả phòng bắt mắt nhất là một chiếc giường lớn, trên giường còn vứt mấy chiếc bra và qυầи ɭóŧ khêu gợi, trên bàn bên cạnh là thuốc tránh thai và đồ chơi tìиɧ ɖu͙©.

“Đã bao lâu không về?”

“Hình như rất lâu rồi.” Lão Chu nghĩ lại.

“Thời gian cụ thể.” Du Kinh nhìn chằm chằm lão Chu.

“Ba… Ba bốn tháng rồi.”

Du Kinh đi một vòng, nhìn số cửa phòng – 216.

“Cô ta đã ở đây bao lâu?”

“Ở chưa được lâu đã không thấy về nữa.” Lão Chu nói, “Mấy đứa bên cạnh đều nói Diễm Phương (người chết) tìm được người trong sạch rồi, có người nuôi nên không trở về loại phòng ở này nữa. Nói tới mới thấy, mấy khách trọ trước cũng không ở lâu đã không thấy tăm hơi.”

“Tầm tuổi thế nào?”

“Có 18, 19 tuổi, hơn 20 tuổi, 30, 40 tuổi cũng có.” Lão Chu nghĩ một lát rồi hỏi, “Rốt cuộc Diễm Phương làm sao?”

“Những… cô gái khác cũng thế này à?”

“Có thì có, nhưng không thường xuyên, hầu hết phải ở rất lâu rồi mới đi.”

“Nơi này thế này đã bao lâu rồi?” Du Kinh không để ý tới câu hỏi của lão Chu mà tiếp tục hỏi.

“Rất lâu rồi, mấy năm trước có phá đi xây lại nhưng vẫn thế, vẫn làm cái này.”

“Cô nói, trước kia nơi này cũng vậy? Mấy năm trước xây lại?” Du Kinh hỏi tiếp.

“À, khoảng năm sáu năm trước gì đấy, không nhớ rõ, già rồi mà…” Nói xong bà ta đi ra cửa, “Xem xong rồi thì đi đi, mấy thanh niên, đừng cản trở tôi làm ăn.”



Khi Lý Hoài Nhân đứng trong nhà của Du Kinh, anh cảm giác mình đang nằm mơ.

“Đàn anh, anh đang làm gì thế?” La Bích lấy cốc tự rót nước trong phòng bếp, “Đúng rồi, sao anh lại sùng bái cá voi lớn thế?”

Lý Hoài Nhân mang vẻ hoài niệm, “Trước kia em không thế này…”

“Vậy trước kia em thế nào?”

“Thủ đoạn độc ác, ngăn cách người ta xa ngàn dặm, rõ ràng là một đóa tuyết liên cô độc trên cao mấy nghìn mét, vì sao trong nháy mắt đã biến thành một bông hoa tơ hồng thế này? Thế gian này quả là huyền ảo.”

“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em kìa.” Uống nước xong La Bích lại rót một cốc nữa.

“Haizz, nói tới chuyện này phải nói từ tận mấy năm trước…” Anh vừa nói vừa tự đưa tay đón cốc nước La Bích mới rót thì nghe có tiếng gọi từ phòng làm việc.

La Bích cầm cốc nước, đi chân trần vào phòng, đưa cốc nước cho Du Kinh, Du Kinh thấy La Bích đi chân không, uống xong để cái cốc sang bên rồi nói, “Sao không đi dép vào?”

“Dép của anh đều to quá.” Cô vừa nói vừa đi về phía Du Kinh, “A…”

Du Kinh trực tiếp ôm lấy La Bích để cô ngồi trên bàn, “Mặt đất lạnh, không tốt cho sức khỏe.”

Lý Hoài Nhân mới bước vào, trong lòng thầm khinh bỉ – xì, La Bích khỏe như trâu luôn!

“Khụ khụ —— ”

“Đàn anh, gần đây cổ họng anh không thoải mái à?” La Bích cố ý hỏi.

“Không… tốt lắm.”

“Chúng ta bắt đầu đi.”

“Triệu Diễm Phương, 38 tuổi, lâu dài hoạt động mại da^ʍ, không có bất cứ thông tin đăng ký nào. Mất tích ba tháng trước, không ai hoài nghi về sự mất tích này. Nhưng Triệu Diễm Phương từ khi tử vong đến khi được phát hiện chưa quá ba ngày, chứng tỏ trong ba tháng này hung thủ đã bao nuôi nạn nhân, cho đến khi sát hại cô ta. Như vậy, hung thủ nhất định phải có kinh tế đủ cho hơn một người tiêu dùng, hắn không thể chỉ là công nhân cấp thấp trong xưởng, ít nhất phải là quản lý, thậm chí xưởng trưởng, đưa cái này cho nhân viên điều tra làm điều kiện sàng lọc.”

“Hơn nữa có thân phận này sẽ dễ dàng sử dụng Hydro Xyanua và xe cộ mà không bị hoài nghi.” La Bích bổ sung, Lý Hoài Nhân ở một bên nghiêm túc ghi lại.

“Đúng thế, nghe chủ phòng nói, những cô gái ở căn phòng kia lục tục mất tích, đồng thời không trở về, bây giờ chúng ta có đầy đủ lý do hoài nghi những người này đã bị cùng một hung thủ sát hại.” Anh vừa nói vừa trải bản đồ, thôn Tam Nha bị bút đỏ khoanh tròn rất bắt mắt, anh dùng bút chỉ vào khu có nhiều nhà xưởng, “Nếu hung thủ ở khu vực này, hắn sẽ không ngờ đến thi thể sẽ bị cảnh sát phát hiện, cho nên xét từ nơi Triệu Diễm Phương bị chôn, rất có thể những nạn nhân khác cũng bị chôn ở gần đó.”

“Vậy ngày mai thông báo cho cục cảnh sát tới đó tìm kiếm.” Lý Hoài Nhân tiếp lời.

“Hôm nay tôi vẫn luôn cảm thấy kỳ quái vì sao hung thủ lại giúp người chết trang điểm, đó không chỉ là một loại ám thị tâm lý, hung thủ làm việc này với một tâm trạng rất phức tạp. Cho đến khi Tiểu Trà nói, nhìn có vẻ không muốn để nạn nhân chết quá thê thảm, tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện.”

“Chuyện gì?” Hai người đồng thanh hỏi.

“Hắn làm chuyện này với sự tôn trọng và tự hạ thấp mình.”

“Tôn trọng?” Lý Hoài Nhân không tin nổi, “Tôn trọng còn gϊếŧ cô ta?”

“Còn nhớ tiền trong túi xách không?” Du Kinh nhắc nhở.

“Nếu em là hung thủ, sau khi gϊếŧ Triệu Diễm Phương, vì sao em phải mặc quần áo trang điểm cho cô ta? Vì sao còn phải cho tiền một người chết?”

La Bích lẩm bẩm, “Bởi vì em cảm thấy cô ta rất đáng thương, phải bán thân để lấy tiền sinh hoạt, không thể chết cũng thảm hại như khi còn sống.”

“BINGO! Hung thủ có suy nghĩ như vậy hẳn là có liên quan tới tuổi thơ của hắn, lúc nhỏ từng bị những chuyện liên quan đến gái gọi kí©h thí©ɧ làm cho tư tưởng này thâm căn cố đế. Tôi nghĩ, sự kí©h thí©ɧ này chính là… cưỡиɠ ɧϊếp. Một người đàn ông trưởng thành sẽ không nuôi một gái gọi mà không có lý do gì, mà người ở căn phòng kia đều là gái gọi, cho nên hung thủ lúc còn nhỏ từng bị gái gọi cưỡиɠ ɧϊếp… không chỉ một lần. Bởi sự kí©h thí©ɧ này khiến hắn trưởng thành mà không cách nào quan hệ với phái nữ bình thường, chỉ có với gái gọi mới gây kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙© cho hắn. Trong cuộc sống bình thường, hắn rất khiêm tốn, cảm giác bản thân kém người khác một bậc, nhưng trong công việc thì rất nỗ lực vì muốn chứng minh mình là người có năng lực. Về phần động cơ gϊếŧ người, cái này cần tìm hiểu thêm.” Du Kinh giải thích dứt khoát.

“Cho nên, người chúng ta cần tìm cao khoảng 1m75, nặng 65-75 kg, làm người khiêm tốn, làm việc trong nhà xưởng sử dụng Xyanua, có thu nhập ổn định. Phạm vi vẫn rất lớn, xem ra muốn sàng lọc cần một khoảng thời gian.”

“Muốn biết càng nhiều tin tức cần phải để xem ngày mai điều tra thế nào.” Du Kinh nhìn đồng hồ treo tường, đã sắp 11 giờ, anh nói với Lý Hoài Nhân, “Cậu về đi.”

“Em cũng phải về đây, thật đấy.” La Bích nói rồi nhảy khỏi bàn, định cùng Lý Hoài Nhân ra cửa để về nhà.

Còn chưa đi ra đã bị anh chàng phía sau ôm lấy, Du Kinh dùng hai tay xoay La Bích lại, “Tiểu Trà.”

“Vâng?” La Bích híp mắt mèo ngửa đầu nhìn anh chàng này.

“Hôn anh đã.” Du Kinh ghé gần tới La Bích dụ dỗ, mũi hai người đối diện, hơi thở quyện vào nhau. La Bích bị đầu độc vòng hai tay lên cổ Du Kinh, Du Kinh dựa vào bàn, hai tay ôm eo La Bích, chậm rãi sát tới đối phương.

La Bích nhẹ nhàng chạm môi tới, không có bất cứ kỹ xảo nào, cô lạng quạng hé miệng dùng đầu lưỡi liếʍ đôi môi mỏng của Du Kinh. Du Kinh bị cảm giác hơn hẳn dụ dỗ này trêu chọc, không nhịn nổi dùng tay phải đè đầu La Bích về phía mình, há miệng hôn La Bích.

Hai người quấn lấy nhau một lúc mới phát hiện trong nhà còn có một người chưa đi, La Bích đẩy Du Kinh ra, “Không đùa với anh nữa, em phải về ngủ đây.”

“Anh không để ý phải ngủ cùng em đâu.” Du Kinh ra vẻ lưu manh.

“Em để ý.” Cô đi ra ngoài không quay đầu lại, “Đúng rồi, sao không thấy King?”

“Ngày mai gọi người đưa nó tới.” Du Kinh dựa vào cửa nhìn La Bích.

“La Bích, anh bảo này, hai người ở ngay đối diện, có cần luấn quấn khó rời thế không?” Lý Hoài Nhân biết không thể làm phiền, ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách chờ chủ nhà ra để chào tạm biệt.

La Bích nói vẻ thần bí, “Anh không hiểu đâu.”

Khi mở cửa còn bồi thêm một câu, “Ai bảo anh độc thân.”

Lý Hoài Nhân nổi giận, khi anh đây cua được gái cô còn ở trong trường chúng ta tàn phá một đám cỏ non kia kìa! Tôi không hiểu! Tôi đúng là không hiểu các người! Đáng tiếc anh chỉ giận mà không dám nói, đành căm phẫn giậm chân đi chờ thang máy.
« Chương TrướcChương Tiếp »