Sáng hôm sau, khi đi học, phát hiện nhà đối diện mở cửa, La Bích rất ngạc nhiên, từ lúc cô tới ở đây chưa từng gặp chủ nhà này, nghe nói đã ra nước ngoài. Bây giờ có người ra vào lẽ nào chủ nhà đã về nước?
Một người đàn ông mặc đồ tây, đeo mắt kính gọng vàng từ bên trong đi ra, anh ta nhìn thấy La Bích liền đi tới hỏi, “Chào cô, xin hỏi cô một chút, những lúc nào cô ở nhà?”
“Khoảng… sáng 8 giờ ra ngoài, tối 6, 7 giờ mới về.”
“Được, chúng tôi sẽ cố gắng không gây ồn ào cho cô, chúc cô gặp nhiều may mắn.” Người đàn ông trả lời rất lễ phép.
“Cảm ơn.” La Bích rất cảm ơn sự sắp xếp của anh ta.
Quả nhiên, xuống dưới đã thấy Du Kinh đang dựa vào cửa xe chờ cô.
Người này, lại đổi xe rồi!
“Chào buổi sáng.” Du Kinh đứng thẳng lên, “Hôm nay em tới trường à?”
“Tất nhiên rồi, em vẫn là sinh viên đấy.” La Bích liếc mắt, hai tay khoanh trước ngực, “Em nói này, anh không phải lần đầu tiên theo đuổi con gái đúng không? Nên mới… ” Cô chỉ xe và người, “Thông thạo như thế.”
Chuyện này quả là oan uổng cho người chưa từng chạm vào phụ nữ như Du Kinh, “Nghe này, anh không biết một người đàn ông thích một cô gái thì phải làm thế nào. Tới đón em vì anh vừa thức dậy đã muốn nhìn thấy em. Anh cũng rất muốn phủ nhận, nhưng cơ thể anh tương đối thành thật.”
“À…” Nghe xong La Bích không còn lời nào chống đỡ, nghẹn ra một tiếng.
Một tuần sau, cuối cùng La Bích không nhịn được nữa, “Em nói này cá voi lớn, anh không phải người của cục cảnh sát à? Sao lại nhàn rỗi đến mức mỗi ngày tới đưa em đi học vậy.”
“Em không thích à?” Du Kinh không đáp mà hỏi một câu như vậy.
La Bích bị anh dời đề tài hơi nhanh, “Em… em quen một mình rồi.” Dù cảm giác hai người cùng ra cùng vào cũng không tệ lắm.
“Trước khi biết em, anh cũng cảm thấy một mình rất tốt.” Người nào đó ý chỉ, nhìn dáng vẻ có chút khó xử của La Bích, “Người của cục cảnh sát không thiếu thốn đến thế, xã hội cũng không có nhiều tên thần kinh đến vậy.”
Ý thức được Du Kinh đang trả lời vấn đề lúc đầu của mình, cô tò mò hỏi tiếp, “Vậy bình thường anh không cần làm việc sao?”
“Em đang tìm hiểu về anh đấy à?”
“Anh vẫn nên nghiêm túc lái xe đi.”
Gặp đèn đỏ, xe dừng lại.
Lúc này, La Bích lại nghĩ đến một vấn đề, “Vậy bình thường anh ở đâu? Tới đây không tốn thời gian sao?”
Du Kinh nhìn La Bích đầy ý tứ, không đùa cô nữa, “Bích Hải.”
“Khách sạn Bích Hải?” La Bích có chút kinh ngạc, “Nơi đó một đêm rất đắt, không phải từ khi về nước anh đã ở đó đấy chứ? Hơn nữa từ đó tới chỗ em phải hơn nửa tiếng cơ.”
“Ừ, thời gian trước chưa tìm được nhà.” Du Kinh nói dối mà mặt không đỏ tim không đập nhanh, “Gần đây mới mua nhà, vừa sửa sang lại chưa lâu, tối nay ăm cơm xong đi mua vài món đồ cùng anh nhé?”
“Em… ”
“Đến rồi, buổi chiều anh tới đón em. Tạm biệt.” Du Kinh ngừng xe ngắt lời La Bích.
“Đột nhiên em cảm thấy anh có tố chất làm lưu manh.” Sau khi xuống xe, La Bích quay đầu nói một câu.
“Cảm ơn.” Người nào đó trong lòng sung sướиɠ.
Buổi tôi hai người cơm nước xong, Du Kinh đẩy xe, La Bích đi phía trước xem cái nọ xem cái kia, hai người giống một đôi tình nhân đi siêu thị. Du Kinh nhìn bóng người cao gầy phía trước cảm thấy trong lòng tràn đầy. Nhiều năm qua ở nước ngoài đều do trợ lý giúp mua đồ dùng, đi siêu thị với phụ nữ thật sự là lần đầu tiên, anh cảm nhận được sự vui vẻ chưa từng có.
“Anh có ăn phô mai không?” La Bích cầm một hộp phomai xoay người hỏi.
“Ừ, em thích là được.” Em thích anh cũng thích.
Khi hai người đang chọn đồ, Du Kinh nhìn cô gái đang chọn rất hăng say, “Em tính thế nào?”
“Cái gì?”
“Làm bạn gái anh.” Câu khẳng định, không nói đến kết hôn nữa, sợ dọa cô bé này chạy mất.
“Ừm, được thôi.” La Bích cất hộp bánh quy xong xoay người đi trước.
Nhìn cô gái chắp tay sau lưng đi phía trước rõ ràng tâm trạng đang rất tốt, Du Kinh chậm rãi nhếch khóe môi.
“Đi thôi, cá voi lớn.” La Bích ở phía trước vẫy vẫy tay.
Một tiếng sau, La Bích và Du Kinh xách đồ tới thang máy La Bích mới chậm chạp hỏi, “Không đúng, chúng ta đi mua đồ cho anh cơ mà, sao lại mang lên nhà em?”
Du Kinh cười thần bí, buông đồ trên tay xuống, móc túi quần lấy ra một chùm chìa khóa, sau đó La Bích rất ngạc nhiên thấy anh cắm ngay ổ khóa nhà đối diện xoay một vòng, mở ra…
“Tiểu Trà, anh là hàng xóm mới của em.” Du Kinh mở cửa, đứng ở cửa cười mê người.
“Anh nói anh mua chỗ này? Anh chính là chủ nhà ra nước ngoài kia?”
“Đương nhiên…” Du Kinh dừng lại một chút, “Không phải. Anh nhờ người tìm được người đó, trả giá gấp đôi để mua lại.”
“Hừ, có dự mưu rồi.” La Bích xách đồ đi vào không khách sáo.
“A a a a a…” Một phút sau vang lên giọng La Bích, “Em thích rạp chiếu phim gia đình này…” La Bích nhào về phía chiếc sô pha mềm mại, “Rất thoải mái.”
Một giây sau, La Bích vốn nằm bẹp trên sô pha bị Du Kinh ôm ngang như công chúa lên trước ngực, biến thành Du Kinh ngồi trên sô pha còn La Bích ngồi trong lòng Du Kinh.
“Tiểu Trà.” Giọng nói hơi khàn khàn trong ban đêm có vẻ đặc biệt gợi cảm.
“Hử?” Cô ngẩng đầu liền bị Du Kinh che lấy đôi môi, môi hơi hé ra, Du Kinh tiến quân thần tốc, đầu lưỡi quét ngang khoang miệng La Bích, tạo ra âm thanh khiến người ta tim đập mặt đỏ trong không gian yên tĩnh.
“Anh rất vui.” Giọng nói mơ hồ của Du Kinh biến mất trong tiếng thở hổn hển.
Không biết bao lâu sau, Du Kinh buông La Bích đang thở dốc ra, nhìn cô bé ở đối diện vì nụ hôn sâu vừa rồi mà gò má đỏ hồng, không nhịn được lại cúi đầu liếʍ đôi môi. La Bích đẩy anh chàng ở trước mặt ra, vòng tay lên cổ anh, đặt cằm lên vai anh khe khẽ thở gấp.
“Xem ra lượng hô hấp của em không tốt lắm.” Người nào đó chỉ ra vấn đề.
“Lượng hô hấp của em không tốt? Lượng hô hấp của em đến 6000 rồi đấy!” Cô nàng không phục chống hai tay lên ngực Du Kinh, nghiêm túc sửa cho đúng.
“Hử?” Hệ số nguy hiểm tăng cao.
“Em về đây.” Cô muốn đứng lên nhưng vì vừa rồi nên chân hơi thoát lực, lại ngã ngửa lên người anh.
“Em đang dụ dỗ anh đấy à?” Du Kinh đón được cô nàng vừa ngã xuống, hai tay đặt lên eo La Bích, La Bích từ trên nhìn xuống vẻ mặt xuân sắc của anh chàng, không sợ chết nói, “Có lẽ rất nhiều con gái nhìn thấy anh thế này đều sẽ hóa thân thành sói.”
“Anh không ngại em biến thành sói, anh sẽ ở trên giường đợi em đến.” Du Kinh kéo La Bích xuống, lại hôn một lúc nữa, không nỡ buông ra, “Tiểu Trà, mau về nhà đi, nếu không lát nữa sẽ đến lượt anh hóa thân thành sói mất.”
La Bích không cẩn thận liếc nhìn bộ phận nào đó của Du Kinh, mặt đỏ lên, vừa rồi hôn môi không phải không nhận ra, chính vì nhận ra nên không dám lộn xộn.
Rõ ràng rất nhát gan lại vẫn muốn đùa giỡn người nào đó, “Khụ… tắm nước lạnh chắc là sẽ không sao đâu.”
“Vậy… hử?” Du Kinh nghiến răng nghiến lợi nhìn cô nàng kia.
“Không nói chuyện nữa, em về thật đây.” Nói xong cô cầm chìa khóa vội vàng đi ra.
Về tới nhà, La Bích dựa lưng trên cánh cửa lạnh lẽo để hạ nhiệt độ. Nghĩ tới chuyện quen biết Du Kinh chưa tới nửa tháng đã xác định quan hệ cô cũng thấy khó tin, trước kia chưa từng tưởng tượng mình sẽ thân mật với một người đàn ông như thế.
Nghe lời soái ca, vừa ý là yêu. Nghĩ tới chuyện này, La Bích lấy điện thoại ra gửi cho bố một tin nhắn.
— Soái ca, mùa xuân đến rồi.
Gần như lập tức có điện thoại gọi tới, “A lô, soái ca.”
“Bé con, con có bạn trai rồi?”
“Vâng, vừa mới có xong.”
“Cậu ta tính tình thế nào? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Có sở thích trái nghóe gì không…”
“STOP! Soái ca, bố định điều tra hộ tịch đấy à? Lần sau bố tới công tác thì tới xem đi.” Dù sao cũng ở ngay đối diện.
“Vậy ngày mai bố sẽ tới.”
“Không được, chờ lần sau bố đi công tác rồi tới.” Bố chạy tới chạy lui phải bôn ba, hơn nữa, trọng điểm là vừa mới xác định quan hệ làm sao đã gặp bố mẹ nhanh như vậy?
“Bé con ~”
“Nếu ngày mai bố tới con sẽ không để bố gặp anh ấy.”
“Được rồi, vậy lần sau bố tới nhé, nhưng đừng để bố bị gọi là ông ngoại quá nhanh đấy nha ~”
La Bích đang uống nước thì bị sặc, bên kia lập tức nói, “Lẽ nào có rồi?” Giọng điệu hoảng sợ.
“Có ai muốn con gái chưa kết hôn mà đã có bầu như bố không?”
“Bây giờ con có có bạn trai, sau này có ông xã, bố sẽ bị bỏ vứt sang một bên, con không sinh một đứa cháu trai cho bố chơi à?”
“…” La Bích lại không còn lời nào để nói, “Tạm biệt, ngủ ngon.” Mau mau cúp điện thoại cho xong, nói tiếp sẽ không biết đến trình độ nào.
Sau khi tắm xong, La Bích nhận được tin nhắn từ hàng xóm cách vách mới.
— Cảm giác tắm nước lạnh quá tệ. Ngủ ngon. Mai gặp. Hàng xóm mới của em.
La Bích cầm điện thoại đổi hai chữ “Du Kinh” nghiêm chỉnh thành “Cá voi lớn”, để điện thoại xuống, nằm trên giường rồi nghĩ, không biết anh chàng nhà đối diện kia có mất ngủ giống mình không.