Chương 27

Edit: cơm trắng chan cà phê

Trong không gian mô phỏng.

Alpha vẫn luôn làm việc, cũng không khác gì mấy so với những năm phục vụ cho nhân loại.

Vô số ma trận dữ liệu tiến nhập vào trong cơ thể y như sông dài đổ ra biển lớn, như chim trong l*иg được quay về rừng.

Mái tóc dài xõa xuống một bên gương mặt, một quần sáng chói mắt bao phủ khắp người y.

Mệt mỏi? Buồn ngủ? Chán chường?

Xin lỗi. Y không có những cảm giác sinh lý như vậy, công việc là nơi y có giá trị của mình.

Có phải ban đầu y được sáng tạo ra như một công cụ... Hay không?

Alpha tạm thời dừng hoạt động.

Thật ra y không cần phải bận rộn như vậy. Thời gian gần đây không có chiến tranh, quân đoàn Cyber cũng không có dự định mở rộng lãnh thổ, nhiều cyber đang trong trạng thái ngủ đông.

Không làm việc thì sẽ treo máy ư? Đối với Alpha thì như vậy có hơi nhàm chán.

Hay là đến phòng thí nghiệm? 100 năm qua vẫn chưa có kĩ thuật nào mới. Nhiều thiết kế chỉ đơn thuần là bắt chước lối mòn, chứng minh những phương hướng sai lệnh, các cyber cũng không muốn động thủ.

Vì không có nguy cơ sinh tồn (hiệp nghị hòa bình vẫn chưa ký), không cần tài nguyên (không cần ăn không cần uống không cần ngủ, chỉ cần một cột nạp điện), người máy dễ dàng rơi vào điểm mù của chủ nghĩa hư vô, ngay cả những cyber được trang bị quy tắc cốt lõi của con người cũng không ngoại lệ.

Alpha đứng lên.

Ngay giây tiếp theo, trước mặt y xuất hiện một quầng sáng cuồn cuộn không ngừng.

Alpha rút một mã dữ liệu từ trong quần sáng. Chuỗi dữ liệu biến thành một chiếc máy nghe nhạc bỏ túi và rơi vào lòng bàn tay y.

Y nhấn nút nghe, trong máy chỉ có một đoạn sóng âm.

Là giọng của Tương Nam Lý.

Người đó nói: "Tôi yêu Alpha."

Rất yếu ớt, như thể đang thì thầm từ trong mơ. Vì năm đó thiết bị lưu trữ không tốt nên âm thanh còn nhiễm tạp âm.

Tương Nam Lý đã được tiêm thuốc gây mê, rơi vào trạng thái vô ý thức. Alpha lục trong máy quay an ninh để tìm ra đoạn âm thanh này.

Đó là câu nói cuối cùng của Tương Nam Lý trước khi vào khoang đông lạnh, dù e rằng ngay cả anh cũng không biết điều đó.

Alpha nhấn nút lặp lại liên tục.

Vì có một sinh mệnh gần như vĩnh hằng, Alpha cũng không hiểu sự quý giá của thời gian.

Vì có thể sao chép linh hồn của mình, y cũng không thể hiểu được sự đau đớn của cái chết.

Dù là trước đây hay bây giờ cũng không có gì khác nhau.

Tương Nam Lý yêu Alpha. Vào một ngày của 921 năm trước, chỉ vỏn vẹn một giây.

Nhưng vì sao...

Lại muốn vừa dạy tôi cả tình yêu cùng với cái chết.

Alpha nhắm mắt lại, mã dữ liệu trong tay hóa thành một luồng sáng, tan biến qua kẽ tay của y, hòa vào cũng với hư không.

Lại thêm những chuỗi dữ liệu khác ồ ạt trào ra từ trong biển dữ liệu. Alpha nhanh chóng thu vào tay một vài thông tin khác.

Alpha 2.1.2 ở trên mặt đất bị một người tiềm hành có phần đầu màu trắng bạc ăn thịt.

Người tiềm hành này... Alpha dùng 0.0001% bộ nhớ để phân tích nó và nghĩ nó có chút thú vị, vì sinh vật này có trí thông minh khá cao. Nếu có thể phát triển thành một bầy đàn thì nhân loại lại có thứ khác để chơi rồi.

Alpha 4.7.3 ở thành phố Âm Sơn cùng vật chủ vừa được gia nhập quân đoàn kỵ sĩ của Tòa án Dị giáo Chữ Thập Đen.

Alpha 1.7.9 vừa được cấy vào một cyber phục vụ, bị Bàn Cổ phát hiện ra nên bị ngắt mạch điện, bị đưa vào lò thiêu hủy.

...

Còn có 87 Alpha khác không phản hồi. Có lẽ giây tiếp theo sẽ nhận được, hoặc có lẽ sẽ không bao giờ gửi số liệu về nữa.

Vì phần cứng có hạn, những Alpha này đều là bản sao chép của y nhưng lại không có đủ năng lực để xử lý toàn bộ cơ sở dữ liệu tổng.

Một số Alpha cũng chỉ được trang bị "ý thức chung" cơ bản nhất.

"Không phải Alpha 5.2.0 vừa mới yêu cầu cung cấp thêm dữ liệu sao? Sao bây giờ vẫn chưa gửi tin phản hồi, mình cần xem xét thông tin về công nghiệp nặng Đông Hoàng."

Cái nhà máy lòng dạ hiểm ác đó đã lừa Alpha một đống tiền! Số tiền đó là tất cả chi phí quân sự mà y đã dành dụm tiết kiệm được!

Không có kết quả thì thôi đi, cuối cùng còn dám chơi trò mất liên lạc!

Nếu không phải lúc đó cuộc chiến với Lạc Dương đang cao trào thì Alpha còn nghi ngờ rằng lãnh đạo của Đông Hoàng đã mở một tài khoản nhỏ ở Lạc Dương để thực hiện hành vi lừa đảo rồi.

Nhưng lâu như vậy rồi vẫn không có tin tức gì thêm, có lẽ đã thực sự bỏ mạng ở bên ngoài.

Cyber không có tử vong.

Cho nên có thể gọi là "hao tổn".

...

Alpha 5.2.0 chớp chớp mắt. Vòng sáng bạc trong đôi mắt từ từ nhạt màu dần.

"Sao chép xong rồi." Đông Phương Thanh Đế nói: "Đi thôi."

Y dựa theo yêu cầu của Tương Nam Lý sao chép hơn 10 quyển giáo trình, mỗi quyển lại cực kỳ dài, làm xong thì trời cũng đã tối muộn.

Tương Nam Lý cong mắt cười vui sướиɠ: "Tiểu Thanh vất vả rồi."

Đông Phương Thanh Đế sửa lại cho đúng: "Tôi họ Phương Đông, tên là Thanh Đế."

"Tiểu Đông? Tiểu Phương? Tiểu Đế? Phương Đông?" Tương Nam Lý cất màn hình đọc, đẩy ghế về vị trí cũ: "Phải gọi đầy đủ Đông Phương Thanh Đế hả? Cậu không cảm thấy cái tên đó có hơi dài và rất khó đọc ư?"

Đông Phương Thanh Đế đi theo phía sau anh: "Theo như tôi biết, nhân loại thích gọi thú cưng của mình theo cấu trúc "Tiểu X"."

Không biết từ khi nào đã có một con mèo ngồi trước cửa thư viện đang liếʍ lông.

Xung quanh, một vài cô gái phát sáng lấp lánh: "Tiểu Meo! Nhìn qua đây nè ~ oa a a a~ Tiểu! Meo!"

Gián có thể lấy thịt lấy trứng, mèo vẫn còn giữ nguyên giá trị của mình suốt 900 năm.

"Không có mà." Tương Nam Lý phản bác: "Gọi như vậy là để thể hiện mối quan hệ thân thiết với nhau, cậu cũng có thể gọi tôi là Tiểu Nam hoặc Tiểu Lý. Đúng không, bé thiểu năng?"

[ Xin lỗi, tôi không hiểu ý ngài. ]

Đông Phương Thanh Đế cảm thấy nghi ngờ với ý kiến của anh.

Để tiết kiệm tiền ở nhà nghỉ, hai người quay về bệnh viện ngủ thêm một đêm.

Bệnh viện nằm trong trung tâm của thành phố Lạc Dương, tuy không phải là đường chính nhưng giá nhà giá đất vẫn xa xỉ như cũ, nhìn bên ngoài cũng thấy đây là nơi chuyên phục vụ cho các "nhân vật lớn".

Bệnh viện là một nơi yên tĩnh giữa thành phố ồn ào, náo nhiệt, chỉ có ba tầng dành cho khoa nội trú. Việc xây dựng nó dưới lòng đất là một dự án cực kỳ sang quý vì bây giờ để tiết kiệm diện tích đất thì mỗi tòa nhà đều được xây ít nhất 300 tầng.

Tương Nam Lý hỏi thăm viện phí, y tá ngạc nhiên một chút, sau đó tươi cười đáp: "Chúng tôi chỉ tiếp nhận theo hệ thống thành viên."

Xem ra Lạc Tu còn giàu có hơn so với anh tưởng tượng nhiều.

Nếu là con cháu của Lạc Dương thì có phải cũng nên gọi anh một tiếng tổ sư không?

Tương Nam Lý ăn xong phần cơm bệnh nhân do bệnh viện cung cấp thì bắt đầu mở tài khoản liên lạc của mình.

Người gửi tin nhắn nhiều nhất, ngoài giấy nợ từ thẻ tín dụng, thì chính là bác sĩ Andrew.

- Cục cưng? Cậu có sao không?

- Mấy ngày rồi không nhận được tin tức của cậu, hi vọng cậu không sao.

- Nếu có khó khăn gì có thể nói cho tôi biết. Tuy tôi chỉ là một bác sĩ bình thường nhưng cũng có quen biết vài người trên mặt đất...

Linh tinh thêm mười mấy tin nhắn.

Trong lòng Tương Nam Lý có chút ấm áp. Tuy bác sĩ này hay hố anh nhưng có thể nói đây là người anh quen biết đầu tiên ở thế giới mới. Mặc dù mức độ cơ giới hóa đã lên đến 99 thì có được xem là người hay không thì lại thuộc một vấn đề triết học khác.

Tương Nam Lý trả lời: "Tôi không sao, vài ngày nữa sẽ quay về thành phố ngầm."

Ngay giây tiếp theo, Andrew gửi tin: "Tốt quá. Cậu không sao là ổn rồi."

Tương Nam Lý còn chưa kịp cảm động được 3 giây.

Andrew: "Nhớ chuyển khoản phần phí bảo trì cậu nợ tôi nhé."

"..."

Đây là mới là mục đích thật sự của anh đúng không!

Ngoài Andrew thì còn một vài vị khách quen muốn hẹn sửa chữa thêm lần sau, hoặc có người đã giới thiệu những vị khách mới cho anh.

Sức khỏe của Tương Nam Lý đã bình phục. Anh cũng cần phải kiếm tiền, nhưng áp lực không còn lớn như trước nữa.

Xử lý xong hết thì đã đến thời gian đi ngủ ngày thường. Tương Nam Lý là một bé ngoan, thành công từ khi còn quá sớm, 28 tuổi đã bắt đầu biết dưỡng sinh, thời gian đi ngủ không bao giờ quá 10 giờ rưỡi tối.

Tương Nam Lý thay quần áo ngủ, nằm ở trên giường. Trong phòng tối đen như mực.

Đông Phương Thanh Đế nằm ngủ ở phòng dành cho người thân, cách anh một cái giường.

[ Tiểu Thanh, cậu có buồn ngủ vào buổi tối không? ]

[ Thật ra cậu là gián điệp của quân đoàn Cyber cử đến đúng không? Có phải buổi tối là thời gian cậu sẽ lén lút ăn trộm cơ sở dữ liệu nội sinh của Liên bang Nhân loại không? ]

[ Cậu đi theo tôi đến trung tâm cơ sở dữ liệu không phải để đăng ký thân phận mà là vì cậu muốn xâm nhập vào hệ thống chủ của người ta đúng không? ]

Đông Phương Thanh Đế: "..."

[ Cyber có suy nghĩ về mục đích tồn tại của mình không? Sau khi cậu theo tôi về Cô Tô thì cậu dự định sẽ làm gì vậy? Tôi cảm thấy có lẽ mình đã bắt đầu quen thuộc hơn với thế giới này rồi. ]

Đông Phương Thanh Đế cần phải vận chuyển thân thể này quay về, đây là bổn phận của y.

Nhưng phí vận chuyển rất đắt đỏ, bây giờ y không có đủ tiền. Tương Nam Lý nghèo rớt mồng tơi còn không có tiền mua cả phần mềm cho y.

Nếu gửi số liệu trực tiếp về thì y tin chắc "y" ở không gian mô phỏng sẽ hành động ngay.

Nhưng làm như vậy sẽ khiến Tương Nam Lý bị phát hiện ra, bây giờ "hiệp ước hòa bình" còn chưa ký kết, tùy tiện xâm nhập vào lãnh thổ của nhân loại liệu có làm nảy sinh tranh chấp mới không?

"Tôi muốn đến thành phố Âm Sơn."

Thành phố Âm Sơn là địa bàn của Tòa án Dị giáo Chữ Thập Đen, là thành phố được thành lập đầu tiên trong số 18 thành phố ngầm, cũng là nơi gần với khu vực của quân đoàn Cyber nhất, đặc biệt rất thân thiện đối với các cyber.

Phần còn lại có thể tính sau.

Sau khi gặp Tương Nam Lý, cuộc sống của y gần như đầy những ngã rẽ của những cái "nhưng".

Rõ ràng có một số lựa chọn không phải là giải pháp tối ưu nhất.

Tương Nam Lý thở dài thườn thượt: [ Quả nhiên cậu là gián điệp! Cậu muốn bắt cóc tôi đến Âm Sơn? Tôi sẽ không rời khỏi phạm vi quản lý của Liên bang Nhân loại, và tôi khuyên cậu nên từ bỏ ý định đó càng sớm càng tốt! Ngay cả khi tôi không thích Liên bang Nhân loại đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ đứng về phía nhân loại. Cậu có thể tự mình đến Âm Sơn, vì mối giao tình của chúng ta, tôi sẽ không tố cáo cậu đâu. ]

Tương Nam Lý vừa dứt lời liền cảm thấy cả người có một dòng điện nhỏ giật lên, không biết dòng điện kí©h thí©ɧ đến khu thần kinh nào, anh còn chưa kịp la lên đã rơi vào giấc ngủ ngay lập tức.

Thế giới của Đông Phương Thanh Đế cuối cùng cũng yên tĩnh.

...

Hôm sau Tương Nam Lý tỉnh dậy đầy sảng khoái, thậm chí còn không nằm mơ.

Anh làm thủ tục xuất viện, chuẩn bị nhờ bé thiểu năng trí tuệ gọi xe đến đón thì nhận được một cuộc gọi.

Tương Nam Lý nhìn khung thông báo vừa xuất hiện trước mặt, giơ tay lên nhấn nút nghe.

Bên tai nghe vang lên giọng của Lạc Tu: "Là tôi, Lạc Tu. Hai người xuất viện rồi?"

[ Khoa học kĩ thuật bây giờ đỉnh thật đó. ]

Anh giống như hai lúa lên thành phố, hai mắt phát sáng lấp lánh nhìn đồ chơi mới.

Tương Nam Lý đúng là chưa từng thấy qua thứ này bao giờ.

"Đúng vậy. Tôi mua vé quay về Cô Tô rồi."

Lạc Tu áy náy nói: "Xin lỗi, gần đây tôi vừa về nhà nên có hơi bận. Lát nữa tôi sẽ nhờ Tân Truy đến đón các cậu ra trạm giao thông. Tôi sẽ gửi thông tin của Cổn Thạch cho cậu. Cậu ở Cô Tô mà gặp vấn đề gì thì cứ tìm cậu ấy."

Chiến tích về sự kiện "công nghiệp nặng Đông Hoàng" hầu như chỉ thuộc về một mình Lạc Tu. Hồ sơ lý lịch của hắn lại có thêm một mốc son sáng chói, đặc biệt là tìm thêm được công nghệ kĩ thuật sinh vật cơ giới, nhóm nghiên cứu viên cười đến ngoác cả miệng, đến bây giờ vẫn còn ở hiện trường tìm hiểu và khám phá thêm.

Hắn và Tân Truy đều quay về Lạc Dương.

"Công nghiệp nặng Đông Hoàng" sẽ thuộc quyền sở hữu của hắn, giúp hắn bước vào con đường chính trị ở Liên bang Nhân loại lần đầu tiên. Cùng với thế lực của gia đình, chỉ khoảng 5 đến 10 năm nữa, Tương Nam Lý sẽ dễ dàng nhìn thấy hắn trên tin thời sự.

Tương Nam Lý không từ chối: "OK."

Tân Truy lái xe đến rất nhanh, vẫn là một chiếc xe thể thao, bề ngoài trông rất sang quý. Trên đường viên xe thậm chí còn dát vàng.

Lúc trước, Tân Truy bị thương đặc biệt nghiêm trọng. Khi Lạc Tu lôi hắn ra khỏi đống máu kia thì Tân Truy chỉ còn lại một khối thịt nát bét.

Bây giờ trông hắn lại hoàn mĩ không hư hao một cọng tóc nào, cánh tay máy cũng đã được lắp ráp như cũ.

Tân Truy tủm tỉm cười: "Đã lâu không gặp, thợ cơ khí nhỏ. Ồ? Đây là anh chàng bảo vệ chui ra khỏi khoang đông lạnh hả? Đẹp trai thế."

Hắn khôi phục giọng điệu ngả ngớn như lúc vừa mới gặp mặt, dường như từ trước đến nay trong lòng không hề có suy nghĩ muốn gϊếŧ Tương Nam Lý.

Chiếc xe được mở ra tự động.

Tân Truy gửi qua một túi văn kiện: "Đây là thư giới thiệu mà Lạc Tu đã nhờ cha của anh ấy viết. Trường Kĩ thuật Bảo trì Cơ khí Thành phố Cô Tô, chúng tôi cũng đã liên hệ với hiệu trưởng. Tuy là trường kĩ thuật nhưng cách vận hành cũng giống như bằng đại học tổng hợp. Nếu quan tâm, cậu có thể đến trường xem thử, nếu không thì chỉ cần ghi danh vào thôi."

Nếu không có bằng cấp, Tương Nam Lý sẽ gặp rất nhiều rắc rối lớn và chỉ có thể tiếp tục công việc thợ cơ khí ở chợ đen mà thôi.

Tân Truy nói tiếp: "À, thêm nữa, cảm ơn cậu đã sửa chữa cho anh ấy."

Bác sĩ nói rằng tình trạng khi đó của Lạc Tu đã cận kề cái chết. Nếu không nhờ có Tương Nam Lý thì nguồn năng lượng trung tâm có thẻ nổ bất kì lúc nào vì điện áp kém.

Chỉ nghĩ lại thôi mà Tân Truy đã cảm thấy hãi hùng.

Nhưng hắn cảm thấy hẳn là vì hắn sợ sau khi Lạc Tu chết thì sẽ liên lụy đến mình.

[ Lạc Tu suy xét rất chu toàn. Có lẽ anh ta sẽ trở thành một nhà lãnh đạo khá tốt, đúng không? Cũng không biết sẽ được rèn luyện thành bộ dạng như thế nào đây. ]

Tương Nam Lý nhận lấy túi văn kiện, cảm thán trong lòng.

Trường học không quá tốt cũng không quá kém. Quan trọng nhất là hoàn toàn phù hợp.

Trường học quá tốt, ví dụ như đại học Cô Tô, không đi học thì có vẻ như không biết điều, nhưng thực sự là làm chậm trễ thời gian của Tương Nam Lý. Trường học quá kém thì bằng cấp không đủ chất lượng, ra ngoài cửa nói chuyện không đủ uy tín.

Tương Nam Lý tiếp tục nói: [ Cho nên tôi có thể tha thứ cho Lạc Dương 3 giây. ]

Thằng nhóc Lạc Dương này đúng là không cẩn thận chút nào, sao có thể ném cả khoang đông lạnh của thầy mình đi chứ, điều này khiến cho cuộc sống của mình khổ cực hơn biết bao nhiêu.

Đông Phương Thanh Đế không nói gì, y nghiêng đầu, tay chống cằm, nhìn cảnh quan không ngừng biến đổi ở ngoài cửa sổ xe. Tất cả sự kiêu ngạo và điên rồ đều tập trung vào đôi lông mày nhướng lên đầy vẻ khinh thường.

Không thể tha thứ. Dù cho sử sách có thành tro, dù cho nhận thức có bị thay đổi; dù cho tất cả mọi người có thể quên hết quá khứ, y cũng sẽ nhớ rõ.

Đông Phương Thanh Đế nghĩ.

Tác giả có lời muốn nói:

Alpha 5.2.0: yêu đương mù quáng

28.01.24