Chương 18

Edit: cơm trắng chan cà phê

Khi nhìn thấy vô số họng súng nhắm thẳng vào đầu mình, phản ứng đầu tiên của Tương Nam Lý là đầu hàng.

Anh giơ cao hai tay, cho thấy mình là một công dân lương thiện, vô hại không có vũ khí.

Cánh cửa lớn dần được nâng lên cao, từng hàng cyber đứng phía sau, chúng có kết cấu theo nhân dạng nhưng cơ thể không có lớp da nhân tạo bao phủ, có thể nhìn thấy rõ những thiết bị kim loại nối kết giữa các bộ phận với nhau.

Nguồn năng lượng trung tâm của chúng đang lưu chuyển năng lượng ra toàn cơ thể với tốc độ cao, những đường dẫn bắt đầu phát sáng.

Phần đầu của những cyber này được chế tạo từ kim loại, bên trên vẫn có ngũ quan mơ hồ, mắt là hai phần lõm xuống nho nhỏ.

Giọng điệu của Alpha vô cùng bình tĩnh: "Những cyber này không trang bị quy tắc cốt lõi của con người (*), chúng chỉ là công cụ. Mà công cụ được tạo ra là để được sử dụng."

Quy tắc cốt lõi của con người là những quy tắc xử lý theo phương diện đạo đức, tình cảm. Theo tên gọi, những cyber được trang bị yếu tố này sau khi được khởi động sẽ có phương thúc tư duy như con người, được hưởng "nhân quyền", đây là tiêu chuẩn duy nhất để phân biệt cyber và cyborg.

Vô số chấm đỏ của tia hồng ngoại đang nhắm thẳng vào người Tương Nam Lý. Cuộc giằng co kéo dài nửa phút. Ở nơi Tương Nam Lý không nhìn thấy, các mã lệnh đang chồng chéo lên nhau ở một chiến trường câm lặng khác. Xâm nhập, phòng ngự, xâm lược, chống lại.

Đó là một cuộc chiến dữ liệu.

Để chống bệnh tâm thần ảo, cyber được trang bị lớp trang bị chống xâm nhập rất mạnh.

Tiếc rằng lúc này đối thủ của chúng là Alpha.

Dù chỉ là một Alpha đơn thương độc mã.

Mã lệnh của nhóm cyber bị phá hủy không một tiếng động, từng mã nguồn bị tách chiết, vô dụng nằm rải rác khắp nơi.

Những chấm đỏ hướng về phía Tương Nam Lý biến mất.

"Chào mừng về nhà." Giọng nói phát ra từ loa phát thanh ở phần bụng của các cyber: "Giám đốc."

Hệ thống cấp cho anh quyền hạn của giám đốc nhà máy.

Tương Nam Lý kinh hoảng, mồ hôi lạnh túa ra ướt sũng người.

Sau khi xác nhận đội quân cyber không tấn công nữa, Tương Nam Lý mới từ từ bước vào trong cánh cửa.

Số lượng cyber ở trong còn nhiều hơn Tương Nam Lý nghĩ, hơn nữa chúng cũng không cùng một kích cỡ.

Quân đoàn cyber đứng xếp hàng ngay ngắn, chỉnh tề ở trong đại sảnh kho hàng chẳng khác gì đội quân đất nung canh giữ ngày đêm trong lăng Tần Thủy Hoàng. Ở những khu vực khác nhau còn có đánh số thứ tự.

Tương Nam Lý vào sâu hơn, mỗi khu vực lại có cyber đứng xếp hàng theo hình cánh quạt vây xung quanh vị trí trung tâm là một cỗ máy hình tròn có một cột sáng dựng đứng và phát sáng toàn bộ không gian, đây cũng là nguồn sáng duy nhất ở nơi này.

Đôi khi Tương Nam Lý còn khom người, kiểm tra ngày sản xuất của các cyber ở phần thắt lưng: "Ơ, những cyber bảo vệ cần được đưa đến thành phố Lạc Dương, người đặt hàng là... Lạc Dương?"

Nhìn thấy cái tên này, Tương Nam Lý thất thần trong nháy mắt.

Anh im lặng vài giây, nói: "Tôi không thích Lạc Dương, cậu ta có quá nhiều tham vọng. Lí tưởng của chúng tôi có hơi khác nhau. Nhưng khi đó cậu ta là người thừa kế thích hợp duy nhất mà tôi tìm được."

Alpha: "Thật à."

Ánh mắt Tương Nam Lý trở nên sâu thẳm hơn: "Tôi nghĩ rằng khoa học kĩ thuật có thể giúp cho thế giới này tốt đẹp hơn. Cũng không phải vì tôi là người cao thượng gì cho cam, chỉ là vì tiến trình lịch sử luôn phát triển theo hình xoắn ốc, khoa học công nghệ phát triển, các giá trị văn hóa đạo đức cũng như vậy, nếu công nghệ chỉ phục vụ cho giới nhà giàu thì nó cũng sẽ mất đi giá trị và sức sống vốn có. Bản chất của tư bản là đạt được lợi nhuận ở mức cao nhất, và nó dẫn đến việc công nghệ sẽ cần được phát triển theo hướng mà toàn bộ công chúng có thể mua được, đó là cách để thu lợi nhuận nhanh nhất lúc bấy giờ."

"Cậu ta lại không nghĩ như vậy; cậu ta cho rằng khoa học kĩ thuật chỉ là công cụ để chiếm lĩnh giá trị thặng dư. Người tiên phong phải trả giá đắt và gặp nguy hiểm lớn, về lí thì phải được hưởng giá trị lợi nhuận lớn hơn, thậm chí đến mức lũng đoạn; cho nên mới không ngần ngại mà khống chế sự phát triển của khoa học công nghệ. Vì vậy tôi và cậu ta luôn cãi nhau trong vấn đề có nên phát triển Alpha và phổ cập rộng rãi nó trên thế giới hay không.".

Tương Nam Lý rũ mắt, trông có chút tự trào, còn có chút đau lòng.

Vì sao lại đau lòng?

Tương Nam Lý cũng không rõ. Có lẽ đó là lí do thế giới nội cảm của con người luôn hấp dẫn và bí ẩn như vậy.

Anh nhanh chóng ổn định lại tâm tình.

Cyber đang trong trạng thái khởi động nhưng khi bị chạm vào cũng không có phản ứng gì, cỗ máy nào cũng đứng lẳng lặng ngoan ngoãn.

Nhưng Tương Nam Lý vẫn cảm nhận được tiếng kim loại và tiếng động cơ đang ùn ùn chuyển động bên dưới lớp vỏ kim loại.

Andrew và Tu chỉ là người cải tạo cơ giới, về bản chất, họ vẫn thuộc phạm trù "nhân loại".

Đây là lần đầu tiên Tương Nam Lý nhìn thấy một cyber thực thụ, không phải qua hình ảnh của giáo trình mà là một sự vật đang hiện hữu.

Anh muốn tháo một cánh tay máy nhưng đối phương không có phản ứng gì.

Tiếc thay, với lực tay của Tương Nam Lý hiện tại, nếu không có dụng cụ hỗ trợ thì anh muốn tháo dỡ những cỗ máy này quá mức khó nhọc.

Tương Nam Lý vuốt ve những đường cong thân thể trên người cyber, trên mặt cười toe đầy hạnh phúc.

Alpha cảm thấy tâm tình phức tạp: "Xin ngài đừng quấy rồi tìиɧ ɖu͙© đồ vật kim loại."

Tương Nam Lý rút tay về, cảm xúc dạt dào: "Alpha có thể cho chúng hô một câu "Một ngàn năm đã trôi qua, hoan nghênh Long Vương về nhà" được không?"

"..." Nó không muốn trả lời câu hỏi này lắm.

Tương Nam Lý chẳng khác gì giám đốc đi kiểm tra tiến độ nhà máy, thong thả đi một vòng, hỏi: "Alpha có thể cho những cyber này quay về mặt đất với tôi không?"

Không có ý gì khác, nhưng lén đem bán ra chợ đen cũng thu được không ít tiền đó.

Đến lúc đó anh không cần phải nơm nớp lo sợ trong thẻ tín dụng không còn đồng nào.

"Thứ nhất, nếu bằng con đường hợp pháp, ngài phải giải thích lai lịch, nguồn gốc xuất xứ của những cyber này. Ngài cần phải chi trả một khoản thuế mới có quyền sử dụng hợp pháp. Thậm chí ngài cũng sẽ gặp khó khăn trong việc mang chúng vượt qua trạm an ninh để quay về thành phố ngầm."

Quầy kiểm tra an ninh ở trạm giao thông có vai trò như hải quan.

Cyber chưa đăng ký còn mới toanh cần phải đóng hộp mang đi với giá cực kỳ xa xỉ.

Nếu không làm căng lên, nhân viên an ninh cần phải chịu trách nhiệm cho công tác của mình.

Họ còn có đủ thẩm quyền để trực tiếp tịch thu cyber mới ngay tại chỗ.

"Nếu bằng con đường phi pháp, là một người nguyên thủy cấp 2, tôi nghĩ nguy hiểm mà ngài gặp phải còn lớn hơn so với ngài tưởng tượng. Trả tiền dễ hơn hay gϊếŧ người cướp của dễ hơn, tôi nghĩ ngài cũng đã có đáp án."

Hệ thống phân tích xong vẫn tiếp tục nói: "Nếu trong điều kiện cho phép, ngài có thể để chúng ở lại đây. Khi cần thì bán một số linh kiện ở chợ đen. Tuy tôi nghĩ chuyện này khá tốn thời gian và hiệu suất làm việc cũng thấp."

Chợ đen cách đây gần nhất, hoặc nơi mà nhân loại sinh sống là ở gần trạm giao thông của thành phố Cô Tô, lộ trình đi xe cũng phải mất đến 20 tiếng.

"Nếu tôi mang chúng lên trên và thành lập một sàn giao dịch mới thì sao?"

Hệ thống: "Ngài không có đủ năng lượng. Hơn nữa, chúng ta không có hệ thống chủ để điều khiển toàn bộ những cỗ máy này. Nếu không có hệ thống chủ, chúng ta có thể cài đặt mã lệnh cho từng cyber, như vậy sẽ nảy sinh những vấn đề khác như không có quy tắc xử sự đạo đức như con người, chúng chỉ có thể dựa theo mã lệnh để hành động... Khoan đã, không phải là ngài muốn cho tôi làm điều đó đi, ngài không sợ CPU của tôi bị cháy hả???"

Cuối câu của Alpha còn nâng cao giọng như tràn ngập kinh hoảng.

Vì nó cảm thấy Tương Nam Lý là người khó lòng làm ra chuyện như vậy.

Tương Nam Lý suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Thôi bỏ đi."

So với quân đoàn cyber này thì hệ thống quan trọng hơn.

Anh nhìn qua lại: "Alpha, cửa ra ở đâu?"

Đại sảnh kho hàng này rất rộng, tổng thể có hình vuông, bốn phía đều có cửa, Tương Nam Lý nhẩm đếm, thậm chí có đến 8 cánh cửa.

Anh đi vào bằng cửa số 1, những cánh cửa còn lại đều có vẻ ngoài giống hệt nhau.

"Cửa ra ở đâu." Hệ thống máy móc lặplaij: "Khi nãy ngài hỏi vì sao tôi lại dẫn ngài đến đây... Bây giờ tôi xin được trả lời, Tương Nam Lý, tôi muốn một thân thể."

Tương Nam Lý sửng sốt, sắp xếp lại thông tin mình có trong đầu.

"Đông Phương Thanh Đế?"

Hệ thống đáp: "Đúng vậy."

"Tại sao?" Tương Nam Lý nhướng mày: "Alpha, đó là một thứ tốt, là thực thể mà Alpha, thủ lĩnh của quân đoàn Cyber muốn sử dụng. Nói cách khác, có rất nhiều người muốn thứ đó. Với điều kiện của chúng ta hiện tại, lấy thứ đó... không biết là lợi hay hại?"

Tuy nói như thế nhưng Tương Nam Lý cũng không phản đối kịch liệt.

Anh cũng rất tò mò, không biết Alpha có thể dẫn anh đi đến đâu.

Đông Phương Thanh Đế, thực thể do công nghiệp nặng Đông Hoàng chuẩn bị cho Alpha, nghe nói là một sản vật cơ giới cấp thiên tai.

Nghe qua đúng là khiến ai cũng phải thèm nhỏ dãi.

Hệ thống: "Nếu chỉ có chúng ta thì hiển nhiên không có khả năng. Nhưng tôi đã vì ngài mà hoàn thành khâu khó khăn nhất."

"Xâm nhập tường lửa?"

"Không." Hệ thống lịch sử đáp: "Tôi lấy chìa khóa bí mật mở Đông Phương Thanh Đế từ chỗ Lạc Tu."

Một đàn quạ đen bay qua đầu Tương Nam Lý: "...??? Cái gì cơ, ý Alpha là sợi dây chuyền?"

Anh thậm chí còn không có tâm tình kinh hãi vì họ Lạc của người kia.

Tương Nam Lý sờ sờ vào túi mình, tìm thấy thứ được gọi là chìa khóa bí mật.

Chiếc chìa khóa này không có cảm giác khoa học kĩ thuật gì, trông chẳng khác gì một khối kim loại bình thường.

Tương Nam Lý không biết nó được làm từ chất liệu gì, trên thực tế, bên trong chìa khóa còn có một con chip được mã hóa với thiết kế cực kì tiên tiến. Ngoài ra chiếc chìa khóa này không cần quyền hạn để sử dụng, chỉ là một phần thưởng cuối cùng hoàn toàn xứng đáng cho người được chọn.

Hệ thống giải thích: "Năm xưa, giám đốc của công nghiệp nặng Đông Hoàng mang chiếc chìa khóa này đến gửi cho Tòa án Dị giáo Chữ Thập Đen. Lạc Tu đã trộm nó từ tay của kỵ sĩ Thiên Khải ở Tòa án Dị giáo. Lúc trước họ tìm sai địa điểm, cho rằng khu công nghiệp Trấn Tài là nhà máy bí mật của Đông Hoàng."

Khóe miệng Tương Nam Lý giật giật: "Vậy thì khâu khó khăn nhất do Lạc Tu làm mà?! Khoan đã, làm sao Alpha lấy chìa khóa được? Sao mà trùng hợp quá vậy? Sao Alpha biết tôi sẽ túm lấy sợi dây chuyền?"

Hệ thống sửa lại cho đúng: "Không phải ngài túm, mà là tôi hút nó. Ngài có thể lí giải là nhờ lực hút của một sóng từ trường ngắn đặc biệt đã lấy chìa khóa bí mật."

"Ầm ầm ầm".

Mặt đất bất ngờ chấn động, đồng tử Tương Nam Lý co rút. Có cánh cửa nào đó vừa bị mở ra.

Tim Tương Nam Lý đập nhanh, anh hốt hoảng chui rúc trốn ở dưới thùng xe của một cỗ máy nào đó.

Đây là máy dọn dẹp công nghiệp quân sự, hình dạng như một chiếc xe hốt rác khổng lồ.

Chủ yếu là do thùng xe rất thấp nên cũng được tính là một vị trí ẩn nấp không tệ.

Anh nấp dưới gầm xe, mơ hồ nhìn thấy đùi của một ai đó đứng cách anh khá xa.

Tương Nam Lý nhận ra đó là người của đội điều tra. Nhưng không phải toàn đội mà chỉ có Tu và Tân Truy.

"Cuối cùng cũng mở ra, may là mật mã chưa mất hiệu lực." Là giọng của Tu: "Hửm, sao những cybe này lại không tấn công?"

Tương Nam Lý vui mừng được hai giây, sau đó xấu hổ nhớ ra chính anh vừa mới trộm lấy chìa khóa bí mật của đối phương, cho nên không thể nhảy cẫng lên vui vẻ nhận mặt được.

Ngay sau đó, giọng của Tân Truy vang lên: "Có lẽ không còn năng lượng để khởi động. Cuối cùng cũng tìm được trung tâm điều khiển, vậy mà chìa khóa lại bị trộm mất. Nếu Tương Nam Lý xuất hiện ở đây thì cậu ta chắc chắn là gián điệp. Tôi sẽ ngay lập tức đánh chết cậu ta tại chỗ."

Tương Nam Lý giật thót người.

Ê, Tân Truy, mấy ngày trước còn vui vẻ oanh oanh yến yến với nhau, bây giờ lại đòi đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ người ta.

Đúng là không thể tin cậy vào đàn ông.

Cùng lúc đó, một tiếng ầm ầm khác vang lên từ bên kia.

Cửa còn chưa mở ra hẳn, Tương Nam Lý đã nghe thấy tiếng gầm gừ của người bò sát —— "Gào gào!!"

Kỵ sĩ của quân đoàn Thiên Khải chưa bước vào, nhóm người bò sát đã vào trước một bước theo khe hở của cánh cửa.

Chúng phát hiện ra kẻ thù.

Ngay sau đó, nguồn điện lóe lên rồi phụt tắt, ánh sáng xung quanh dần mờ mịt đi, Tương Nam Lý ngửi thấy mùi thịt chín.

Cửa lớn mở ra hoàn toàn, Tương Nam Lý gian nan xoay người ở dưới gầm xe.

Ở bên còn lại, anh nhìn thấy từng hàng giày đen, số lượng không nhiều, có vẻ quân đoàn kỵ sĩ phân chia thành từng nhóm nhỏ để hành động.

Giọng của Tân Truy tràn ngập tức giận: "Lạc Tu, anh lùi ra phía sau."

Tiếng cười âm lãnh truyền đến từ bên còn lại, sau đó là tiếng giày rầm rầm vang: "Bắt được bọn chuột nhắt rồi."

...

Tương Nam Lý cảm thấy anh không nên trốn dưới gầm xe.

Nhưng với tình huống hiện tại, nếu anh ló đầu ra chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ.

Bị Tân Truy giật điện chết hoặc bị quân đoàn kỵ sĩ chém chết, đây đúng là một vấn đề nan giải khó lựa chọn!

Giọng nói của hệ thống vô cảm: "Bây giờ chúng ta tạm thời không thể ra ngoài. Tương Nam Lý, ngài đã suy nghĩ xong chưa?"

Tương Nam Lý cũng không suy nghĩ lâu lắm.

Đôi mắt xanh ngọc của anh đầy thâm trầm, không rõ cảm xúc: "Tôi có thể đồng ý với Alpha, nhưng tôi có một câu hỏi. Nói cho tôi biết, rốt cuộc Alpha là ai?"

Tương Nam Lý siết chặt nắm tay, căng thẳng đến mức đổ mồ hôi.

Trong lòng anh đã có một đáp án mơ hồ nhưng lại không dám quá chờ mong. Hoặc có thể đáp án này có phần không thể tưởng tượng nổi.

Dù cả hai đều được gọi là Alpha, nhưng sao có thể được?

Nếu không phải thì sự lạ thường của hệ thống có thể giải thích như thế nào? Vì sao nó nằng nặc đòi lấy thân thể kia cho bằng được?"

Một giây, hoặc là ba giây trôi qua. Thời gian cũng không quá dài.

Nhưng Tương Nam Lý cảm thấy câu trả lời mình chờ đợi lại rất lâu.

Cuối cùng anh nghe thấy Alpha chậm rãi đáp: "600 năm trước, tôi là AI quản lý của công nghiệp nặng Đông Hoàng. Đông Phương Thanh Đế vốn là thân thể của tôi."

Tác giả có lời muốn nói:

[ Bổ túc thông tin ]

(*) Quy tắc cốt lõi của con người: Hay còn được gọi là quy tắc xử lý theo phương diện đạo đức, tình cảm của con người. Như tên gọi, sau khi lắp đặt mô hình này, cyborg sẽ kế thừa cách thức tư duy của con người, được hưởng "Nhân quyền", là tiêu chuẩn duy nhất để phân biệt cyber và cyborg. Mô hình quy tắc cốt lõi này có thể được tháo dỡ, đối với cyborg, điều đó tương đương với tử vong. Khi trang bị một mô hình mới sẽ có một nhân cách mới.

26.01.23