Chương 16

Edit: cơm trắng chan cà phê

Cuối cùng Tương Nam Lý cũng tìm thấy chìa khóa ở trong thắt lưng quần của thi thể.

Anh kéo hai cái, không nhúc nhích. Anh đành phải tìm cách làm sao để cởi dây thắt lưng của người đàn ông này ra.

"Đây là lần đầu tiên tôi cởi dây thắt lưng cho người khác đó. Có ai nói như thế nào ấy nhỉ, nếu không thể chịu trách nhiệm cho đối phương thì không nên cởi thắt lưng của người ta xuống."

Anh chân thành xin lỗi với cái xác: "Tôi xin lỗi, kiếp sau tôi xin chịu trách nhiệm với anh."

Hệ thống: "..." 6.

Tương Nam Lý thành công lấy được chìa khóa.

Chiếc chìa khóa có màu trắng bạc, không biết làm từ chất liệu gì, nhiều năm qua mà vẫn không có dấu hiệu rỉ sét, có vẻ là làm từ hợp kim.

Những thứ quan trọng thường được bảo vệ bằng máy móc nguyên thủy nhất bởi vì người sử dụng lo sợ bị hacker xâm nhập.

Tiếc rằng trên thế giới này vốn không còn nơi nào an toàn, vì vậy cũng không có lớp phòng tuyến an toàn nào là hoàn mĩ.

Bình dưỡng khí của Tương Nam Lý đã báo nguy nhưng hành động của anh vẫn không hề hỗn loạn. Anh nhìn về phía ổ khóa, tra chìa khóa vào, nhẹ nhàng chuyển động.

Có tiếng máy bánh răng hoạt động.

Một tiếng "rắc" vang lên. Cửa tủ bật mở, bên trong không chỉ có bình dưỡng khí mà còn có thêm một cây dùi cui điện của bảo vệ.

Tương Nam Lý hí hứng lấy cây dùi cui điện xuống, còn thử ước lượng ở trong tay.

Có hơi nặng, không biết làm bằng gì, khoảng 30kg. Dù không còn điện giật nhưng nếu dùng nó đánh người thì cũng đủ lấy mạng người khác.

30kg đối với người cải tạo gien không khác gì túi nhựa, Tương Nam Lý cầm được nhưng khi sử dụng cũng không quá nhẹ nhàng.

Dùi cui điện sử dụng bằng pin, khi nhấn nút sẽ phát ra điện cao thế. Dùng rất tốt, khi sử dụng phải cẩn thận một chút. Bây giờ Tương Nam Lý chưa tiện tay để mở nó ra nghiên cứu tìm tòi một phen.

Tương Nam Lý giơ tay về phía bình dưỡng khí: "Có vũ khí, nhưng trong văn phòng không có dấu vết chiến đấu. Vậy thì nhân viên kia bị đánh lén từ phía sau. Đánh lén còn có một ý nghĩa khác, đó là lấy yếu thắng mạnh."

Hệ thống: "Đúng vậy."

Bình dưỡng khí của công nghiệp nặng Đông Hoàng có chất lượng còn cao cấp hơn so với bình dưỡng khi anh đang dùng. Thể tích nhỏ, nhưng lượng không khí dự trữ bên trong rất nhiều. Anh ngồi xổm trên mặt đất, rút ống dẫn khí ra và cầm bình oxy trên tay.

Động tác của anh không hề phòng bị, để lộ sơ hở khắp nơi.

"Phía sau!" Bất chợt hệ thống gấp gáp nói.

Tương Nam Lý liền ngay lập tức cầm cây dùi cui điện ở dưới đất lên, ánh sáng trong phòng không quá rõ ràng, anh chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng lóa lên phản chiếu trên tủ kính. Anh dùng hết sức đập thẳng ra phía sau lưng.

"Rầm" một tiếng. Tay Tương Nam Lý bị lực mạnh dội ngược lại đến tê rần, anh dùng hết sức nắm chặt lấy mới không để cho dùi cui điện rơi khỏi tay.

Cách đó vài mét, một người có hình dạng như rắn dài khoảng 1 mét đang bò trên tường, nó há miệng ra, rống lên một tiếng chói tai: "Xì xì ——"

Tương Nam Lý đánh một cú, nó vẫn không hề bị hư hao gì. Phần thái dương chỉ hơi bị trầy da, lộ ra lớp thịt non đỏ hồng, máu cũng không chảy ra một giọt.

Nửa người nửa rắn, tứ chi vừa dài vừa linh hoạt. Cơ thể có thể bò sát, cũng có thể bám cả người sang hai bên, cái đuôi thì dài như lươn.

Người tiềm hành có đặc điểm chung với ba người anh em của nó. Ví dụ, nó có ngoại hình như người bò sát, có phần tay như người xé nát, có tính cách bạo ngược như người cuồng bạo. Hơn nữa, ngoài việc ngủ đông thì người tiềm hành còn có đặc trưng "lột da" để tự chữa trị vết thương trên người, giá trị sinh mạng đặc biệt ngoan cường.

Hệ thống: "Tin xấu: người tiềm hành chưa chết. Tin tốt: bây giờ nó cũng không khác gì sắp chết."

Đúng vậy, người tiềm hành này có thể trạng nhỏ yếu nhưng không phải do co cụm người lại mà là kết quả sau quá trình lột da liên tục. Nó cần phải duy trì hình dạng nhỏ bé hết mức để giảm bớt lực tiêu hao.

Vì thiếu thức ăn và chất dinh dưỡng, da của nó có bợt bạt một màu xám trắng.

Người tiềm hành vẫn luôn trong trạng thái ngủ đông, là do Tương Nam Lý đã quấy nhiễu nó.

Bản năng sinh tồn đã khiến nó tấn công Tương Nam Lý.

Đói khát, yếu ớt.

Hoặc là ăn, hoặc là tiếp tục ngủ đông, hoặc là chết.

Sau đó cả hai chỉ có cùng một kết thúc, đều chết ở đây.

Người tiềm hành đã không nhìn thấy bất kì sinh vật sống nào ở đây suốt nhiều năm. Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của nó.

Đôi mắt đen thon dài của nó đánh giá Tương Nam Lý, ánh mắt ngập tràn suy tư đầy nhân tính.

Nó biết vũ khí trong tay Tương Nam Lý là gì. Khi còn nhỏ, những nhà nghiên cứu kia thường xuyên dùng vũ khí đó với chúng nó. Sau khi lớn lên, hiệu quả của dùi cui điện đã giảm bớt nhiều. Nhưng ví sinh tồn, người tiềm hành vẫn lộ ra bộ dạng sợ sệt như cũ.

Nếu là trước đây, người tiềm hành hiển nhiên sẽ không để tâm đến thứ vũ khí cỏn con đó.

Tiếc rằng bây giờ nó quá yếu.

Người tiềm hành quay đầu bò lên trần nhà, nhanh chóng biến mất như một bóng ma vô tung vô ảnh, không để lại bất kì âm thanh gì, giống hệt như chưa từng xuất hiện ở đây,.

Tương Nam Lý không đuổi theo, anh cũng không biết bay.

Nguy hiểm được giải trừ, anh nhanh chóng đeo bình dưỡng khí vào. Luồng không khí mới mẻ được rót vào, Tương Nam Lý cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo lên, sự nóng rát ở trong phổi cũng đã được dập tắt.

Tương Nam Lý xoa cằm: "Nếu tôi là người tiềm hành, tôi sẽ không cách quá xa con mồi của mình mà thời thời khắc khắc trốn trong bóng tối chờ đợi đến khi con mồi lơ là cảnh giác... Cảm giác bị theo dõi như thế này thật không dễ chịu chút nào. Chỉ trách là tôi quá yếu."

"Người tiềm hành đó đúng là rất yếu. Nếu phân tích theo cấp bậc như trong trò chơi thì bây giờ nó chỉ khoảng cấp 5."

"Còn tôi thì sao?" Tương Nam Lý tò mò hỏi.

Hệ thống đánh giá một lát: "Cấp 2. Tố chất thân thể của ngài đã phát triển hơn so với người nguyên thủy một chút; ngoài ra còn có thêm dùi cui điện cấp 6. Nếu không bị cắn thì miễn cưỡng có thể đấu tay đôi một trận."

Nếu người tiềm hành kia gặp kỵ sĩ hoặc Tân Truy, hoặc thậm chí là Tiểu Yến, thì nó không có khả năng rời đi.

Nhưng cố tình lại là nhân viên ngoài biên chế Tương Nam Lý.

Tương Nam Lý quá bất hạnh, còn người tiềm hành thì lại rất may mắn.

Tương Nam Lý: "Vậy còn những người khác được cấp bao nhiêu?"

"Tôi không có đủ số liệu, chỉ có thể suy đoán đại khái. Lạc Tu cấp 40, Tân Truy cấp 35. Những người còn lại khoảng cấp 20. Người bò sát bình thường cấp 15."

"Còn những kẻ mạnh khác thì sao?"

"Ở trạng thái mạnh nhất có lẽ là cấp 50."

Tương Nam Lý nhanh chóng xác lập sách lược: "Tôi phải giả bộ lơ là cảnh giác, để lộ sơ hở nhiều lần, khiến nó đánh lén tôi để tôi phản kích lại. Đánh nhiều lần thì dù tôi không thật sự muốn gϊếŧ nó, nó cũng sẽ không chủ động trêu chọc tôi nữa."

Hệ thống trả lời: "Tôi sẽ giúp ngài lưu ý. Nhưng cách làm của ngài thì không được."

Tương Nam Lý đã quen với đôi mắt Schrödinger* của hệ thống.

*Thí nghiệm "Con mèo Schrödinger" chắc là quá quen thuộc với các bạn đọc vhl rồi nên mình xin phép không chú thích ở đây vì hơi dài. Câu này hiểu đơn giản là anh Tương ảnh quen với việc đôi mắt của hệ thống lúc onl lúc off, lúc nhìn được lúc không nhìn được nha

Anh đột nhiên nghĩ đến nếu một con chip đã có thể xâm nhập vào tường lửa bằng tiền thì vì sao Bồ Đề lại phải liên kết chính mình với giao diện não-máy tính làm gì? Như vậy công tác cũng quá đớn đau rồi.

Hệ thống bình tường thế thân cho Alpha chợt trở nên bí ẩn hơn rất nhiều.

Nhưng đây không phải là lúc truy tìm chân lý. Lỡ như hệ thống bị vách mặt, nó muốn quay về hình tượng ban đầu thì anh làm sao tìm được đường sống?

Nắm chặt vũ khí trong tay, Tương Nam Lý cảm thấy an toàn hơn.

Anh thăm dò một chút, ở trong văn phòng không tìm thêm được bất kì thông tin gì hữu ích. Nhưng ở trong thùng rác lại có một đống giấy vụn.

Hẳn là tư liệu phải tiêu hủy trước khi chết. Hừm, chắc là rất quan trọng. Tiếc là mọi thứ đã bị chôn vùi cùng lịch sử. Vạn vật bình thường không thể chiến thắng được thời gian.

Cuối cùng, Tương Nam Lý đang định từ bỏ thì anh lại tìm thấy một cuốn sổ ghi chép trên cửa thoát hiểm.

【1】"Thức ăn chăn nuôi khan hiếm, tổ trưởng đưa ra một quyết định điên cuồng rằng có thể lấy những người nhân bản thất bại làm thức ăn cho chủng biến dị... Tôi sợ lắm, nhưng tổ trưởng lại nói rừng không thể để các thực nghiệm thể chết đói được."

"Con người chết đói đến nơi rồi mà còn phải quan tâm tới thực nghiệm thể chết đói sao?"

【2】"Tổ trưởng nói rằng vật tư đã thiếu thốn cực độ, cần phải giảm bớt nguồn cung cấp thức ăn nước uống. Tôi đã không tắm suốt 3 tuần, may là ai cũng bốc mùi chứ không riêng gì tôi."

"Đúng rồi. Những chủng biến dị đều tuyệt thực, chúng không muốn ăn thịt đồng loại của mình. Tổ trưởng rất đau đầu. Quả nhiên, không nên giữ lại những người biến dị có trí thông minh."

【3】"Để phản ứng lại việc ngừng cung cấp vật tư, công nhân viên đều tiến hành bỏ phiếu. Mọi người đồng ý tiến hành cải tạo cơ giới mức độ cao. Cười chết tôi, nguyên vật liệu đúng là đều có sẵn rồi. Để tạo ra "Đông Phương Thanh Đế", trong kho hàng chỉ còn lại những thứ phế phẩm thôi, ai cũng tùy tiện lắp ráp thành cho mình một thân thể bằng máy."

"Nhưng tôi không đồng ý. Tôi hận những cyber đó, gia đình tôi đều qua đời vì cuộc truy sát của chúng. Tùy mấy người, tôi sẽ không thỏa hiệp. Hơn nữa, tiến hóa sinh vật mới là lựa chọn phù hợp nhất dành cho nhân loại, sao con người lại tự tiến hóa lùi, biến mình thành những cỗ máy làm công cụ như vậy?"

【4】"Tổ trưởng nói, phẫu thuật cải tạo sinh vật cơ giới của công nghiệp nặng Đông Hoàng rất an toàn, mọi người cứ yên tâm, sẽ không mắc bệnh tâm thần ảo, không cần sợ cải tạo thất bại. Công nghiệp nặng Đông Hoàng sẽ vượt qua Công nghệ Kĩ thuật Vĩnh Sinh, trở thành doanh nghiệp độc quyền lớn nhất."

【5】"Mấy người điên hết cả rồi... Họ phát điên rồi, là tổ trưởng điên hay là tôi điên? Hóa ra là thức ăn chăn nuôi không đủ, người nhân bản cũng không đủ. Chẳng trách muốn cải tạo thành máy móc hết. Thật tởm lợm. Tôi không dám từ chức, tổ trưởng đã phát điên rồi. Ông ta sẽ gϊếŧ tôi."

【5】"Hay lắm, chúng ta đã thất bại! Thất bại!!! Bạn của tôi ơi, tin tốt đây —— nhóm, tôi, đã, thất, bại!!!"

Ở mặt sau, người ghi chép tùy ý vẽ vời vài nét bút, trông như bản vẽ nháp của một bộ cơ giáp.

Tương Nam Lý có thể suy đoán được một ít: "Phòng thí nghiệm này tiến hành cải tạo cơ giới những chủng biến dị, sau đó trở thành nô ɭệ cho "cyber"? Đây chắc là hình thức ban đầu của công nghệ chế tạo sinh vật cơ giới."

Trông tưởng chừng như vô hại, thậm chí còn là công nghệ kĩ thuật phát triển rộng rãi ở dưới thành phố ngầm; nhưng khởi đầu của nó lại vô cùng gió tanh mưa máu. Hơn nữa ở đây còn là bãi tha ma của những người thất bại.

Nhưng bên cạnh đó, công nghệ này quả thực đã đẩy khoa học kĩ thuật của con ngươi đi lên một bước mới, thậm chí trở thành một trong những nền tảng tiến bộ quan trọng nhất.

"Thật là... một thế giới mới thú vị."

Tương Nam Lý bỏ cuốn sổ xuống, cảm thán một câu. Sau đó anh đẩy cửa bước ra ngoài.

"Nhưng mà cái tên Đông Phương Thanh Đế sao nghe quen thế nhỉ?"

Trong đầu Tương Nam Lý xuất hiện một hồi ức xa xăm.

Trường cấp 3 của anh là một trường nam sinh quốc tế, là một ngôi trường có tên tuổi lâu đời dành cho các gia đình quý tộc, danh giá. Anh là một Hoa Kiều, đứng ở tầng cuối cùng của chuỗi thức ăn trong trường.

Tương Nam Lý biết những người khác gọi anh là gì, "Quái thai". Một người không thích tham gia hoạt động xã hội, mỗi giờ nghỉ chỉ biết cắm mặt vào máy tính trong trường hoặc trong phòng ký túc xá. Anh đã ở đó để soạn ra hình thức ban đầu của Alpha.

Mỗi ngày Tương Nam Lý đã trò chuyện cùng nó dưới dạng ngôn ngữ số liệu. Đây là phương thức đơn sơ nhất để rèn luyện trí thông minh cho AI.

—— Alpha có biết cơ giáp là gì không?

【 Áo giáp năng lượng cơ học. Thường xuất hiện trong phim hoạt hình, phim điện ảnh hoặc tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. Tôi nghĩ không thể sản xuất được cơ giáp với trình độ khoa học kĩ thuật hiện tại. Ngoài ra dù thật sự có cơ giáp, chúng cũng không hữu dụng như tưởng tượng mà sẽ giống như thuyền hơi nước, vì tính thực dụng không cao, cuối cùng sẽ bị lịch sử loại bỏ. 】

—— Vậy thì sao chứ, cơ giáp trông rất đẹp mà. Sau này tôi muốn có 4 cái như vậy.

【 Vâng. 】

—— Đặt tên là Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ... Thôi bỏ đi, nghe thô bỉ quá. Gọi là Đông Phương Thanh Đế, Nam Phương Xích Đế, Tây Phương Bạch Đế, Bắc Phương Hắc Đế. Sao nào? Sao nghe cũng thô bỉ quá vậy, bỏ đi... Sau này nghĩ tiếp.

【 Đông Phương Thanh Đế. Vâng. 】

—— Không phải, tôi gợi ý nhiều như vậy mà Alpha chọn được một cái rồi??

【 Vâng. Xin ngài hãy nói lại. 】

—— Nhưng tôi là con người, tôi không thể sống đến lúc khoa học kĩ thuật phát triển để tạo ra cơ giáp. Trừ khi có người ngoài hành tinh xâm lược. Alpha giúp tôi nhớ kĩ nhé, Alpha có thể sống nhiều năm lắm. Tiên đề là phải có ngày tôi giúp Alpha bước ra ngoài được.

【 Vâng. 】

—— Cảm ơn Alpha.

【 Xin lỗi, tôi không hiểu ý ngài. 】

Khóe miệng Tương Nam Lý run run: "Đừng nói là Alpha thật sự tạo ra nó?"

"Xin lỗi, tôi không hiểu ý ngài." Hệ thống nói.

"Là một Alpha khác."

Hệ thống có chút bất mãn: "Nếu ngài luôn nhắc đến một "Alpha" khác thì ngài không nên đặt tên tôi là "Alpha". Quá trình vận hành của tôi sẽ hỗn loạn. AI chúng tôi cũng có khả năng mắc bệnh tâm thần ảo."

"Tôi xin lỗi, do thói quen." Tương Nam Lý chân thành nói: "Sau này tôi sẽ chú ý hơn."

Trước mắt Tương Nam Lý lại xuất hiện mũi tiên giả lập, chỉ hướng về phía một địa điểm vô định trong bóng đêm.

Hệ thống: "Theo thiết kế của bản đồ, hướng đó là lối ra, có thể đi thẳng lên mặt đất. Nhưng công nghiệp nặng Đông Hoàng tiến hành thí nghiệm bí mật ở đây nên có thể số liệu có khả năng sai lệch. Nếu gặp nguy hiểm, tôi sẽ kịp thời nhắc nhở ngài."

"OK, vậy thì mạng của tôi giao cho Alpha, đừng để tôi thất vọng nha."

Giọng điệu của Alpha không rõ cảm xúc: "Vâng."

Trên đường đi ra ngoài, Tương Nam Lý không thể không tránh được con đường đi qua khu chăn nuôi.

Những sinh vật nằm trong l*иg kính vẫn giữ nguyên trạng thái, không có động tác gì mới. Những thân xác đỏ như máu đầy uể oải, mỏi mòn chỉ còn lại một lớp da bọc xương.

Tương Nam Lý nhìn qua tấm kính, cảm thấy mình thật nhỏ bé: "Alpha, thật ra công nghệ cải tạo gien sinh vật rất vĩ đại, có lẽ cũng không kém gì so với cải tạo cơ giới."

Alpha: "Vâng, phía sau."

Vùng eo của Tương Nam Lý chợt nhói lên, một cái bóng trắng cắn trúng cánh tay anh. Không đau như anh tưởng tượng. Có lẽ do nó quá mức suy yếu, hàm răng của nó còn không thể cắn xuyên qua lớp quần áo phòng hộ.

Người tiềm hành bò xuống, mục tiêu là túi lương khô của Tương Nam Lý.

Tương Nam Lý dùng dùi cui đập vào người thằn lằn trắng kia, nhanh tay nhấn cả nút phóng điện.

Người tiềm hành quả thực là một con quái vật da dày thịt béo, Tương Nam Lý đã đeo găng tay cách ly mà vẫn cảm thấy nửa cánh tay tê dại. Dòng điện cao thế chỉ khiến người tiềm hành co giật nhẹ rồi ngã xuống đất.

Tương Nam Lý tiến lên, túm lấy cổ của người tiềm hành —— dù con quái vật có hình dạng như rắn này vốn không có bộ phận trông như cổ.

Một tay còn lại anh cầm dùi cui điện, thô bạo nhét vào trong khoang miệng mở to của kẻ thù.

Người tiềm hành nằm dưới giãy giụa kịch liệt.

Tương Nam Lý dứt khoát giật điện.

Trong không khí thoảng mùi cháy khét, người tiềm hành không còn động tĩnh. Nhưng Tương Nam Lý rõ ràng cảm nhận được tiếng tim đập của nó.

Con quái vật màu trắng nằm rạp trên mặt đất, hai mắt không nhìn Tương Nam Lý mà nhìn đồng bạn của mình trong l*иg thủy tinh... Con mắt đen sì khô khốc chợt chảy nước mắt.

Nước mắt chảy xuống, rơi trên mặt đất.

Lượng điện dự trữ trong dùi cui còn một nửa, nhưng Tương Nam Lý vẫn không giật chết người tiềm hành này.

Trong sổ ghi chép có nói những thực nghiệm thể biến dị này có trí thông minh nhất định.

Tương Nam Lý suy nghĩ một lúc, nói: "Mày không gϊếŧ chết tao được, cũng không được đánh lén. Tao cũng không muốn gϊếŧ mày đâu." Mới là lạ.

"Mày rất đáng thương." Câu này thì là thật.

Người biến dị có nguồn gốc từ người nhân bản đã tiến hành cải tạo. Nếu là người nhân bản thì Tân Truy cũng là người nhân bản, cũng không có gì khác so với người bình thường.

Nếu người biến dị này vẫn còn trí thông minh, dù cho chưa từng tiếp thu giáo dục, chỉ sống theo bản năng...

Cả đời chúng phải sống như một vũ khí, quả thực rất đau khổ.

Tương Nam Lý thở dài, lấy túi lương khô trong bộ đồ phòng hộ ra. Anh bẻ làm đôi, đưa một nửa cho người tiềm hành.

"Như vầy, mày có thấy có đường đi ra ngoài không? Ở đó có những người khác nữa. Ngoài ra, cũng có một số ờm... thế hệ sau của mày? Là người bò sát."

"Đồ ăn trong tay họ nhiều hơn tao đó. Mày đi tìm những người đó đi, đừng làm phiền tao nữa."

Tương Nam Lý chân thành nói từ đáy lòng.

Anh thả tay ra, người tiềm hành ngậm miếng lương khô từ dưới mặt đất lên, trong nháy mắt đã lẻn vào trong góc.

Ngay sau đó, trong bóng tối vang lên tiếng nhai nuốt ngấu nghiến, có thể thấy đối phương đã đói đến rã người.

Trong khoảng thời gian này, nó cũng không tấn công nữa.

Cảm giác bị nhìn trộm biến mất.

Tương Nam Lý nghĩ rằng có lẽ nó đã tạm thời thu lại địch ý.

Tương Nam Lý cảm thấy nó tốt nhất nên nhận ra rằng anh thật sự rất nghèo. Trừ khi nó muốn ăn thịt người, nếu không nhiêu đó thức ăn quả thực không bỏ... Khoan, nó thật sự có biết nghĩ không?

Tiếng nhai nuốt dừng lại, người tiềm hành chậm rãi bò đi trong bóng tối.

Trước khi rời đi, cái đầu thằn lằn màu trắng quay lại, nhìn chằm chằm về phía anh.

Sau đó, nó há miệng ra một giây, cho Tương Nam Lý thấy thứ nằm trong miệng mình. Thứ đó có hình dạng vô cùng quen thuộc, giống như một ống đựng dung dịch dinh dưỡng.

Trên mặt người tiềm hành còn lộ ra sự "đắc ý" đầy nhân tính.

Cho anh xem xong, người tiềm hành khép miệng lại, vụt đi như một cơn gió. Trong một giây, ánh mắt Tương Nam Lý đã không thể theo kịp tốc độ của nó.

Tương Nam Lý giơ tay lên, chỉ biết trợn mắt há mồm: "Đm, con thằn lằn kia ăn trộm thuốc kháng sinh của mình khi nào vậy?!"

25.01.23