Ở bên cạnh Mạnh Hoài An, Lâm Táo liền nghĩ đến Đổng Trác ở phim trường.
Tôn Khánh Văn lão sư diễn vô cùng tốt, hắn hoàn toàn thể hiện một Đổng Trác cường tráng mày rậm mắt hổ, ngay cả khi động sắc tâm với Điêu thuyền cũng vô cùng uy nghiêm, toàn thân toát ra khí phách, không một chút hạ lưu.
Lâm Táo có bảy phần nắm chắc, Mạnh Hoài An hiện tại có ý với cô, mặc dù hắn không có cường tráng như Tôn Khánh Văn, nhưng trong lòng có tính toán cũng không thể hiện ra trên mặt một chút thật rất giống nhau, nhưng hắn chỉ cần ngồi một chỗ nghiêm mặt càng làm Lâm Táo sợ hơn cả so với Đổng Trác.
Chính xac mà nói, Mạnh Hoài An lúc này càng giống một người chủ nợ máu lạnh đuổi tới nhà cô.
Mạnh-chủ nợ- Hoài An muốn thêm wechat của cô, Lâm Táo hỏi cũng không dám hỏi, ngoan ngoãn lấy ra di động tìm mã QR của mình, giơ đến trước mặt Mạnh Hoài An.
Tích một tiếng, đã quét xong.
Thao tác hoàn thành, hai người đồng thời thu hồi di động, cúi đầu.
Lâm Táo thấy tên wechat của Mạnh Hoài An chính là tên thật, ảnh đại diện một màu đen nhánh, càng thêm phù hợp với khí chất boss chủ nợ.
.
||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
Lâm Táo đặt biệt danh cho Mạnh Hoài An là "Ông chủ Mạnh".
Đối diện, Mạnh Hoài An nhìn tài khoản " Lâm gia Tiểu Táo", lại quét mắt nhìn ảnh đại diện là khuôn mặt Lâm Táo trắng nõn sạch sẽ, hắn liền thêm ghi chú " Táo nhỏ ngoan ngoãn"
Lâm Táo trộm xem danh sách bạn bè của Mạnh Hoài An, thế nhưng lại không có ai?
Mạnh Hoài An xem bảng tin của Lâm Táo, bài đăng mới nhất cách đây 6h trước, là hình ảnh một suất cơm đùi gà với caption: Vừa mới quay phim xong, khen thưởng chính mình một cái đùi gà.
Mạnh Hoài An lướt xem thêm, phát hiện cơ bản đều là lúc quay phim xong sẽ chụp một bữa cơm, có đôi khi là mấy ngày, có đôi khi chỉ trong một ngày.
Mạnh Hoài An thấy không có gì, lướt xem tốc độ rất nhanh, thẳng đến một bài đăng lúc thời cao trung mới dùng lại.
Mạnh Hoài An phóng đại ảnh chụp.
Đó là Lâm Táo cùng một nữ sinh đeo kính chụp chung, hai người mặc đồng phục đứng trên sân thể dục, cùng với dòng trạng thái: " Phương Phương thi đậu Bắc đại, thật cao hứng thay cô ấy, tất nhiên tôi cũng sẽ cố gắng đóng phim, tranh thủ sớm ngày thành đại minh tinh."
Trong ảnh, Lâm Táo buộc tóc đuôi ngựa, đôi mắt cười cười cong thành hình trăng khuyết, một tay ôm vai bạn tốt, một tay làm cái thủ thế với máy ảnh.
Mạnh Hoài An tắt wechat, bỏ di động xuống.
Lâm Táo đã tốt nghiệp, đã là người trưởng thành, hắn cũng không phải cầm thú.
Nồi lẩu được bê lê, đồ ăn kèm cũng bày đầy mặt bàn.
Phục vụ đứng ở một bên, dò hỏi Mạnh Hoài An có yêu cầu hắn chia đồ ăn hay không?
Mạnh Hoài An: "Không cần"
Phục vụ thức thời rời đi.
Lâm Táo đói bụng đã lâu, thấy Mạnh Hoài An chỉ nhìn cô mà không nhấc đũa, cô nhỏ giọng hỏi: " Anh thích ăn cái nào, tôi nhúng hộ anh."
Mạnh Hoài An đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng trên đĩa thịt bò.
Lâm Táo lập tức bỏ vài miếng thịt bò vào nồi, nhắc nhở người đối diện: " Anh không cần nhìn chằm chằm nó đâu, đếm đến mười là là có thể ăn rồi."
Mạnh Hoài An:....!
Hắn không nói, nhìn nước trong nồi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Táo cho rằng hắn muốn cô hầu hạ, không có biện pháp, cô đành phải chịu thương chịu khó mà bận việc, trước gắp thịt bò cho Mạnh Hoài An, sau đó lại gắp cho chính mình.
Thịt bò thật cay a, Lâm Táo vừa ăn vừa hút khí, trong lúc ngẩng đầu lên, cách một lớp hơi nước mỏng manh, thấy khuôn mặt Mạnh Hoài An trở nên mơ hồ.
Giống như, vẫn còn đang nhìn cô?
Ngay khi Lâm Táo sắp ăn không vô, nam nhân đối diện rốt cuộc cầm lấy đũa,thong thả ung dung mà ăn.
Lâm Táo chớp chớp mắt suy đoán Mạnh Hoài An đại khái chưa thấy qua cách ăn càn quét của cô đi?
Thiếu đi ánh mắt làm cô dựng tóc gáy, Lâm Táo càng ăn càng hưng phấn, lần ăn lẩu gần đây nhất của cô cũng là ăn cùng lớp sau khi thi lại đại học a.
Cô ăn đến vui ve, ở một gian ghế lô xa hoa khác của Minh Phẩm, Từ Tinh Tinh ngồi trên ghế sô pha, đối việc mời khách của Trương đạo vô cùng nghi hoặc.
Trương đạo không phải muốn gặp mặt Lâm Táo sao? Vì cái gì bây giờ lại muốn gặp cô ta?
Bổng nhiên, cửa ghế lô bị người đẩy ra.
Từ Tinh Tinh theo thói quen đeo lên khuôn mặt tươi cười, thấy người tới là Trương đạo, cô ta cười đứng lên, phát hiện sau lưng Trương đạo không có người khác, ánh mắt Từ Tinh Tinh khẽ biến, cười: " Trương đạo như thế nào lại đi một mình, Lâm Táo đâu?"
Trương đạo hừ môt tiếng: " Vị băng hữu này của cô đúng là trọng tình trọng nghĩa, thấy người đại diện bị ngộ độc thức ăn, cô ta đã đi bệnh viện rồi."
Thế nhưng vì lý do này?
Từ Tinh Tinh dở khóc dở cười, không biết nên khóc cho kế hoạch thất bài, hay vẫn là cười Lâm Táo ngu ngốc, cơ hội tới tay cũng không biết quý trọng.
Bám lấy cánh tay Trương đạo, Từ Tinh Tinh hảo tâm mà thay Lâm Táo cứu vãn: "Cô gái nhỏ mới 19, vừa nghe thấy ngộ độc khẳng định rất sợ hãi, ngày mai lại đưa một cái thời gian, làm cho cô ta bồi rượu xin lỗi ngài."
Trương đạo ngồi trên sô pha, không sao cả nói: "Được rồi, ngày mai lại tính đi, khi nào đến lại nói."
Một cái thế thân mà thôi, có rất nhiều người chờ giành lấy cơ hội này, hắn không nhất thiết vì một tiểu nha đầu mà lãng phí thời gian của mình?
Nhưng thật ra Từ Tinh Tinh, từ khi cô ta nổi tiếng, hai người thật lâu không có cơ hội liên lạc.
Hắn cười tủm tỉm nhìn Từ Tinh Tinh.
Cô ta vừa nhìn liền hiểu ý tứ của Trương đạo.
Cô ta âm thầm ghi thêm một nét hận lên đầu Lâm Táo.
Bên này, Lâm Táo ăn đến no căng,.
Nhưng cô gọi quá nhiều đồ ăn, còn hơn một nửa vẫn chưa động đũa.
Vừa vay vừa nóng, mặt Lâm Táo đều là mồ hôi, lấy khăn giấy lau mặt, Lâm Táo khϊếp sợ phát hiện cái váy trắng của mình không biết từ khi nào nhiều thêm mấy chấm đỏ hồng...!
Cái váy một ngàn a, hôm nay là lần đầu tiên Lâm Táo mặc nó ra ngoài...!
Lâm Táo vội vàng lấy thêm giấy, lau lau mấy cái trên váy, đáng tiếc là vết dầu mỡ, một chút cũng không lau sạch.
Không biết có thể giặt sạch hay không, Lâm Táo đau lòng nghĩ.
" Ăn no rồi?" Đã sớm ăn xong từ lâu Mạnh Hoài An bỗng nhiên mở miệng.
Lâm Táo lúc này mới nhớ ra đối diện còn có một ông chủ lớn.
Cô gật gật đầu, vừa định dùng tay ngăn trở vết dầu mỡ trên váy, ánh mắt đảo qua tây trang quý giá trên người Mạnh Hoài An, Lâm Táo yên lặng bỏ cánh tay xuống.
"Nhà vệ sinh ở bên kia." Mạnh Hoài An chỉ cho cô xem.
Lâm Táo ngẩn đầu nhìn hắn: " Tôi đâu có muốn đi..."
Mạnh Hoài An liếc khăn giấy cô vừa lau: " Cô nên rửa mặt."
Lâm Táo:.....!
Cô xác thật muốn làm Mạnh Hoài An chướng mắt mình, nhưng bị đối phương không khách khí ghét bỏ, Lâm Táo lập tức ngượng ngùng.
Cô thậm chí hoài nghi ban nãy Mạnh Hoài An không phải nhìn trộm sắc đẹp của cô mà là bộ dáng đầu đầy mồ hôi ăn uống của cô đi, cho nên hắn mới ăn rất ít.
Cô nhanh chóng đứng dậy, vội vã bay vào toilet.
Nhà vệ sinh sáng ngời lại xa hoa, Lâm Táo đóng cửa lại, dùng sữa rửa mặt đã có sẵn để rửa mặt.
Nghiêm túc tẩy rửa,được một nửa Lâm Táo liền hối hận.
Cô tẩy sạch sẽ như vậy làm gì, vạn nhất sạch quá Mạnh Hoài An lại cho rằng cô yếu thế trước mặt hắn thì sao bây giờ?
Đáng tiếc hối hận cũng vô dụng, mặt đã rửa sạch sẽ.
Nhìn khuôn mặt vì bị cọ mà đỏ bừng trong gương, Lâm Táo lại lần nữa ý thức sự cần thiết của đồ trang điểm.
Dùng khắn giấy lau khô mặt, Lâm Táo hít sâu một hơi, một lần nữa đi ra ngoài.
Chỗ bàn ăn có 2 người phục vụ đang thu dọn bát đũa.
Lâm Táo vừa muốn tìm kiếm thân ảnh của Mạnh Hoài An, toilet bên trái truyền đến tiếng nước ào ào.
Lâm Táo chớp chớp mắt, trước tiên hướng bàn ăn đi đến, lấy ra di động nhắn tin cho Tân Lộ: " Chị họ, mọi người ăn xong rồi sao?"
Tần Lộ trả lời ngay lập tức: " Ăn xong rồi, em bên đó thế nào?"
Lâm Táo có tật giật mình mà hướng ra đằng sau xem, kết quả liền thấy Mạnh Hoài An đang đi tới.
Lâm Táo nhanh chóng gửi đi giọng nói của mình: " Bọn em cũng vừa ăn xong, không nói nữa, lát nữa gặp"
Cất di động vào ví, Lâm Táo xoay người, đôi mắt khẩn trương không biết nhìn vào đâu.
Cô một thân váy trắng, trên ngực váy điểm xuyết một nốt đỏ đặc biệt chói mắt.
Mạnh Hoài An nhíu mày: "Đi thôi."
Lâm Táo không có cách nào xác định "Đi" có phải ý tứ mà cô hiểu hay không, thẳng đến khi gặp lại Tần Lộ, tâm Lâm Táo mưới chạm đất.
Xe ô tô im lặng di chuyển.
Lâm Táo tiếp tục cùng Mạnh Hoài An ngồi ghế sau.
Hàn Luật lên xe, không biết ấn ở đâu, đỉnh xe độ nhiên biến thành một bầu trời đêm với ánh sao rực rỡ.
Lâm Táo ngạc nhiên che miệng, ngơ ngác nhìn đỉnh xe, ánh sao lấp lánh, gần ngay trước mắt.
Cô rất muốn sờ sờ làm sao bây giờ?
Mới vừa toát ra ý niệm đó, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa sổ xe, Lâm Táo quay đầu, thấy tay Mạnh Hoài An thu lại, vẻ mặt không nhìn rõ biểu tình.
Nam nhân lúc này đều rất dọa người, hiện tại lại càng thêm đáng sợ.
Lâm Táo không dám lại nhìn đông nhìn tây, cẩn thận ngồi bất động trên ghế.
Phía trước cô, Tần Lộ sắp khóc đến nơi, em họ không phải cùng Mạnh Hoài An ăn tối sao, vì cái gì cô lại ngửi thấy có mùi lẩu là thế nào? Xem ra Mạnh Hoài An là đang ghét bỏ a!!!
Hơn 20 phút khiến người hít thở không thông, xe rốt cuộc cũng đến tiểu khu của vai quần chúng, gió đêm mang theo mùi vị trong thùng rác thổi qua khắp nơi.
Không chờ Mạnh Hoài An động thủ, Hàn Luật kịp thời kéo cửa sau xe lên.
Ông chủ của hắn có thói quen sạch sẽ, nhưng hoàn cảnh nơi này, khẳng định ông chủ chịu không được.
Tâm Tần Lộ cũng lạnh hẳn, xe dừng lại, cũng không tiếp tục khách khách sao với Hàn Luật và Mạnh Hoài An, liền cúi đầu xuống xe.
2 chị em sóng vai đứng dưới lầu, nhìn chiếc ô tô biến mất ở chỗ ngoặt.
" Ai cho phép em ăn lẩu???" Chuyện thứ nhất Tần Lộ làm chính là hỏi tội em họ mình.
Lâm Táo vội vã lên tầng giặt váy, một bên kéo tay Tần Lộ, rất đắc chí: " May mắn em thông minh, bằng không tối nay hắn có thể đơn giản đưa chúng ta về hay sao?"
Cái này đáng giá để kiêu ngạo sao?
Đối diện với em họ đơn thuần, Tần Lộ một bụng tức cũng không có chỗ phát tiết.
Được rồi, hai chị em cô chính là không thể đi lối tắt đi, ngày mai phải tiếp tục tìm việc thôi!
Nhưng rốt cuộc không nhịn được, nhìn em họ trước mắt quay qua quay lại, Tần Lộ hận sắt không thành thép đánh cho một cái.
"Chị họ!!!" Lâm Táo hét lên một tiếng, che mông chạy trốn.
Các cô về đến nhà, ô tô của Mạnh Hoài An vẫn đang di chuyển trên đường.
Hàng ghế sau, Mạnh Hoài An nhắm mắt, giao phó hai việc cho Hàn Luật.
Khảo sát hôm nay đối với Lâm Táo hắn không quá hài lòng, nhưng hắn nguyện ý cho cô thêm một cơ hội..