Chương 3: Chỗ này ngủ lại, rất không tốt

Edit: Pas

Vui lòng không chuyển ver, re-up truyện đi nơi khác.

***

Liên tiếp mười ngày, Thẩm Ngộ trừ việc gửi cho Ôn Noãn mấy bao lì xì, còn lại đều không chủ động cùng cô nói qua một câu nào. Mà Ôn Noãn cũng coi như là nghị lực đầy kiên cường, mỗi sáng vui vẻ chào anh, mỗi tối chúc ngủ ngon, mỗi ngày đều gửi những việc linh tinh không đâu vào đâu, chẳng ngoại phiền toái, đến mức đi ven đường đυ.ng phải một con mèo hoang hoặc là một đóa hoa dại, cô cũng sẽ chụp lại, gửi ảnh cho Thẩm Ngộ.

Ôn Noãn cầm di động ở trên giường trở mình qua lại, ngón tay tinh xảo trắng nõn ở trên màn hình không ngừng xẹt lung tung, nhìn lịch sử trò chuyện mười ngày này, hoàn toàn đều chỉ mình cô tự biên tự diễn, đối phương trừ bỏ chuyển khoản cho, thật sự không có cùng cô nói qua một câu.

Cái miệng nhỏ phấn nộn bất mãn chu chu lên, nếu cứ tiếp tục chỉ có thể tiếp cận với anh thông qua WeChat, như vậy cô hoàn toàn không có cách nào phát triển thêm một bước cùng Thẩm Ngộ.

"Phanh phanh" cửa phòng bị gõ vang, Ôn Noãn nửa nằm nửa dựa, ngẩng đầu hướng cửa hô,"Vào đi ạ."

Mẹ Tần đẩy cửa ra, cũng không có vào phòng mà đứng ở trước cửa nói, "Con còn muốn lười biếng tới khi nào, không phải hôm nay con đã hứa với Mộc Tử, đi thăm bệnh thằng bé sao."

Ôn Noãn phản ứng chậm nửa nhịp chớp chớp đôi mắt, sau đó bỗng nhiên một tiếng kêu lên sợ hãi, bay nhanh từ trên giường xuống,"Không xong, bị muộn rồi."

Rõ ràng đã là nghiên cứu sinh năm nhất lại vẫn cứ giống một đứa bé không chịu lớn, bà âm thầm thở dài, đợi con bé này tìm được một người để dựa dẫm, xem ra vẫn phải chờ mấy năm nữa.

Sau một hồi luống cuống tay chân để thu dọn đồ đạc, lúc Ôn Noãn xuống lầu đã là nửa giờ sau. Cô có chút mặt ủ mày ê túm túm kệ bàn, ghé vào quầy nhìn Mẹ Tần, nịnh nọt nói, "Mỹ nhân lương thiện ôn nhu am hiểu lòng người ơi....."

Mẹ Tần đang trang trí trên bánh kem, nghe vậy, hướng cô liếc mắt một cái, trực tiếp đánh gãy lời,"Nói vấn đề chính."

Ôn Noãn khẽ cắn môi dưới, có chút đáng thương mở lời,"Tần nữ sĩ, bên ngoài quá nóng,mẹ có thể lái xe đưa tiểu khả ái của mẹ đi không?"

"Không muốn."Mẹ Tần không chút do dự nói, ngữ khí chắc như định đóng cột.

Ôn Noãn giả vờ ủy khuất nhìn bà một cái, thút tha thút thít nức nở,"Bên ngoài thời tiết thật quá nóng, con sẽ bị phơi thành than mất....."

Mẹ Tần nhìn thoáng kỹ thuật diễn vụng về của cô, thật sự chịu không nổi bộ dáng đó, từ trong ngăn kéo lấy ra hai trăm đồng để ở trên bàn,"Kêu taxi đi."

Ôn Noãn đảo mắt, cân nhắc một chút có nên tiếp tục làm nũng mẹ Tần tự đưa chính mình đi bệnh viện, nhưng tính đến hậu quả về sau nên ngoan ngoãn cầm tiền bỏ túi, cô vỗ vỗ ví tiền, vẫy vẫy tay tạm biệt bà, "Vậy, Tần nữ sĩ, con sẽ đi lâu đấy, mẹ không cần nhớ con nha."

"Sẽ không." Mẹ Tần lúc này đầu cũng không thèm ngẩng lên, hết sức chuyên chú trang trí hoa.

Ôn Noãn chỉ mới vừa mở cửa, bên ngoài trời khô nóng liền lập tức ập vào trên mặt cô. Quay đầu lại nhìn điều hòa trong phòng mát mẻ, lại nhìn bên ngoài không khí như muốn bốc cháy, cuối cùng cầm lấy chiếc dù, đi đến gần một thân cây to lớn, nương nhờ bóng cây, chờ tài xế đến.

Thời điểm khi mới đến bệnh viện, Ôn Noãn đi mua trước một chút trái cây, mới cầm ô chậm rì rì bước vào khu bệnh tràn đầy mùi thuốc sát trùng đặc trưng.

Cô vẫy vẫy tay, cười vô cùng dễ thương, "Hello, Mộc Tử, có nhớ chị không?"

Mộc Tử từ trong trang sách ngẩng đầu lên, nghe cô nói mà rất bình tĩnh lắc lắc đầu, "Không nhớ."

Ôn Noãn nghe xong cũng không mất mát, vẫn là một bộ dáng như cũ, ý cười xinh đẹp lan ra cả khuôn mặt, đem trái cây đặt bên trên bàn, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Mộc Tử, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm của thằng bé, nói, "Nhóc con không cần khẩu thị tâm phi, nói dối nào đáng yêu đâu."

Mộc Tử có chút bất đắc dĩ né tránh khuôn mặt của mình khỏi bàn tay của Ôn Noãn, trực tiếp nói lảng sang chuyện khác nói,"Chị hôm nay đến muộn, có phải hay không quên mất em."

Ôn Noãn trong nháy mắt có cảm giác bị nhìn thấu liền xấu hổ, nhưng vẫn cứng đầu kiên định nói,"Không có, chị vẫn luôn nhớ kĩ."

Mộc Tử nhìn thấy rõ ràng biểu tình chột dạ của Ôn Noãn, nên liếc liếc mắt,"Chỉ số thông minh này của chị như thế này, rốt cuộc làm thế nào thi đậu nghiên cứu sinh."

Ôn Noãn bất mãn xoa loạn tóc của bé, nói, "Em dùng bộ dạng này nói chuyện, rất không tốt."

Mộc Tử liếc mắt một cái với Ôn Noãn, không nói chuyện nữa, cúi đầu đọc sách.

Ôn Noãn lúc này mới chú ý tới trên tay bé cầm một quyển từ điển tiếng Anh thật dày, cô lấy tới tùy tiện lật hai trang, có chút kinh ngạc nói, "Đây là ai cho em?"

"Anh trai bác sĩ."

"Vậy à." Ôn Noãn cũng không có để ý, chỉ là, "Chị biết em thông minh, em học tập chị sẽ không ngăn em, nhưng em phải chú ý thân thể và sức khỏe."

Mộc Tử gật gật đầu, xem như đem lời cô nói nghe vào.

Ôn Noãn nhìn về phía giường ngủ cách vách trống trơn, hỏi, "Dì Vương đi WC?"

Mộc Tử lắc đầu, biểu tình nhàn nhạt nói, "Hôm nay con của Dì Vương đến mang dì ấy ra ngoài đi dạo rồi."

Nhìn Mộc Tử vừa nói biểu tình vừa lạnh nhạt, Ôn Noãn có chút đau lòng, cô nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bé, nói, "Chị đây cũng mang em ra ngoài giải sầu được không? Em muốn đi nơi nào? Công viên giải trí hay là vườn bách thú?"

"Đều không muốn đi."

"Vì sao?"

"Em đã không còn là trẻ con nữa." Mộc Tử vẻ mặt lãnh khốc, phảng phất nhìn bé thật rất giống với một người lớn đã trải sự đời.

Ôn Noãn thở dài, "Mộc Tử, em mới 10 tuổi."

Mộc Tử nhìn cô một cái, thản nhiên đápl lời,"Suy nghĩ của em trưởng thành rồi."

Ôn Noãn nhớ lại ánh mắt ban nãy của Mộc Tử dành cho mình, có chút không xác định hỏi,"Thế nên, em vừa nãy là ghét bỏ suy nghĩ của chị ngu ngốc đúng không?"

Mộc Tử do dự một chút, Ôn Noãn nhìn vẻ mặt của bé, bất mãn bĩu môi, uy hϊếp nói,"Em nếu dám nói có lần nữa, chị lần sau liền không tới thăm em đâu."

Mộc Tử khóe miệng giật giật, nghĩ nghĩ vẫn là chối bỏ, "Không có."

"Haha, lúc này mới ngoan." Ôn Noãn sờ sờ đầu bé, đối với câu trả lời này của nhóc con rất là vừa lòng.

Ôn Noãn cùng Mộc Tử chơi cả một buổi sáng, chờ tới giờ nghỉ trưa mới rời đi. Nói là chơi, kỳ thật chính là Mộc Tử xem sách, Ôn Noãn liền không an phận mà ở bên trêu chọc bé, nhìn bé lộ ra vẻ mặt cam chịu, Ôn Noãn liền dường như cảm thấy có thành tựu mà cười mười phần vui vẻ.

Mộc Tử nằm bệnh là ở bệnh viện tốt nhất thành phố A, bác sĩ nơi đây không chỉ tay nghề cao mà điều kiện cùng thiết bị chữa trị đều là loại tốt nhất.

Ôn Noãn tản bộ trên con đường hẹp bị bao quanh hai bên bởi hai hàng cây đại thụ cao ngất, xung quanh mọi người đều sử dụng phương tiện xanh, nên khiến cho Ôn Noãn có cảm giác nơi đây không phải là bệnh viện mà là một công viên.

Đã giữa trưa, là thời điểm nóng nhất, nơi này lại có gió lạnh nhè nhẹ thổi tới, Ôn Noãn hít thật sâu một hơi thở ra một ngụm khí thoải mái, muốn đi đến phía trước đình ngồi hóng gió một lát rồi mới về nhà.

Đình hóng gió bị cây cối bao quanh hơn phân nửa, chờ đi vào sâu một chút mới phát hiện bên trong có người.

Người đàn ông đó thoạt nhìn lớn hơn hai mươi tuổi, giữa đôi lòng mày kiếm mang theo một tia chính khí cùng ôn nhuận,. Trên mặt lại mang theo chút mệt mỏi. Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, làn da có chút trắng, kmột thân áo blouse trắng kia càng làm anh mang thêm khí chất thanh tuyển nho nhã.

Ôn Noãn có chút vui sướиɠ không khống chế được cong khóe môi, người mình nhung nhớ hơn mười ngày nay đột nhiên không kịp phòng ngừa xuất hiện ở trước mắt mình, giờ phút này tâm trang Ôn Noãn vô cùng cao hứng, cô đem tay đặt ở trước ngực, trái tim không yên phận kia kích động đến mực muốn nhảy ra.

Ôn Noãn mắt nhìn quang trái phải, nơi này một trời yên tĩnh, chỉ có hai người cô và anh, vừa đúng lúc thích hợp cho cô làm chút sự tình không nên để ai biết.

Ôn Noãn khom lưng, bước chân cực nhẹ, hô hấp nhẹ nhãng, chậm rãi hướng anh đến gần, đôi mắt mở to, cũng bởi vì cách anh càng ngày càng gần, mà càng thêm lo lắng trộn với vui vẻ.

Khi hai người chỉ còn cách nhau một bước, Ôn Noãn xoa nhẹ trái tim đang hoảng hốt khẩn trương kia, trong mắt tất cả đều là anh, trong lòng tất cả cũng đều là anh. Nhìn khoảng cách hai người, trong đầu Ôn Noãn đều đang giãy giụa nên hôn hay không hôn.

Chỉ là không có chờ cô rối rắm thêm vài giây, Thẩm Ngộ như dường như có cảm giác, đột nhiên mở mắt.

Vì mới vừa tỉnh ngủ, con ngươi đen nhánh mông lung mơ màng híp lại nhìn Ôn Noãn.

Ôn Noãn trên mặt đỏ đi vài phần, như một đứa trẻ vừa làm chuyện xấu bị người lớn bắt được, có vài phần xấu hổ, quẫn bách.

Cô ho khan một tiếng, chậm rãi ngồi dậy còn ngơ ngác vươn tay vẫy vẫy, "Hi, đã lâu không gặp...."

Thẩm Ngộ nơi đáy mắt mê mang đã tản đi một chút, quay lại một đôi mắt hẹp dài đen tối sâu thẳm. Tối hôm qua anh trực ca đêm, vận khí không tốt nên gặp hẳn ba ca phẫu thuật, vô cùng mệt mỏi.

Cả đêm tâm trí căng thẳng tập trung hết mức, nên vừa nãy ở đây nghỉ một lát, lại không nghĩ tới thế nhưng có thể bắt gặp cô đang làm chuyện xấu. Tuy rằng anh hiện tại vẫn còn có chút đau đầu, suy nghĩ có chút hỗn loạn, nhưng sự tình trước mắt thì vẫn dư sức xử lí.

Thẩm Ngộ giơ tay xoa xoa cái trán đang đau nhức, chậm rãi đứng lên, thời gian dài không nói chuyện nên thanh âm có chút khô khan, anh thuận tay cầm lấy chai nước khoáng uống trên bàn uống một ngụm, động tác uống nước của Thẩm Ngộ rất đẹp, cổ ngửa cao, hầu kết theo dòng nước chảy nhô lên thấp xuống rõ ràng, tuy chỉ là một động tác tùy tiện, Ôn Noãn lại càng xem mặt càng đỏ hơn.

Thanh âm tuy rằng vẫn như cũ có chút trầm thấp, nhưng rõ ràng so vừa rồi khá hơn nhiều, anh nhìn cô hỏi,"Em vừa nãy là muốn làm cái gì?"

Muốn làm cái gì? Ôn Noãn nhìn Thẩm Ngộ chớp chớp đôi mắt. Đương nhiên là nhất thời bị nhan sắc mị hoặc, muốn hôn anh một cái.

Nhưng lời này có thể nói ra sao? Ôn Noãn âm thầm lắc lắc đầu, sau đó nghiêm túc nói,"Em vừa nãy là muốn gọi anh dậy, ở nơi này ngủ lại rất không tốt."

Thẩm Ngộ không hiểu nổi suy nghĩ của tiểu cô nương trước mặt, thắc mắc hỏi, "Không tốt?"

Ôn Noãn gật đầu thật mạnh, trái với lương tâm nói,"Sẽ bị cảm mạo." Càng quan trọng hơn là, nếu lỡ như bị cô gái khác nhìn thấy dáng vẻ của anh ấy ban này, thành công hôn trộm thì làm sao bây giờ!!!

Thẩm Ngộ cười khẽ một chút, đối với Ôn Noãn tưởng như nhìn thấy hoa nở nơi Bắc Cực, thanh lãnh mê người, làm tâm xuân của cô mới vừa khống chế được một chút lại bắt đầu rung động kịch liệt.

Thẩm Ngộ cầm trong tay chai nước khoáng, cũng không hề cùng cô so đo chuyện vừa, nói tạm biệt liền nâng bước rời đi.

Tình huống lại có chút quen thuộc, ống tay áo lại bị túm chặt, ah có chút bất đắc dĩ, quay đầu"Lần này em lại muốn cùng tôi nói cái gì?"

Ôn Noãn cười lên, nụ cười ngọt ngào như là trẻ em vừa được ăn kem, "Anh là ở chỗ này làm việc đúng không? Về sau em có thể tới nơi này tìm anh được không ạ."

"Không thể." Thẩm Ngộ nói xong quơ quơ ống tay áo, ý bảo cô buông tay.

Ôn Noãn lại cố chấp lắc lắc đầu, đôi mắt sáng có chút hồng hồng nhìn về phía anh, như muốn nói không đồng ý cô liền không buông tay cũng sẽ khóc cho anh xem.

Thẩm Ngộ cảm thấy anh có thể kiên nhẫn đến giờ này nhất định là bởi vì cô gái trước mắt thật rất giống cháu ngoại nhỏ nhà anh, nhất là đôi mắt sáng lanh lợi, đáng thương kia khiến cho người ta phải bao dung thêm một chút.

"Nếu bởi vì bị em quấy rầy, mà làm chậm trễ công việc cứu chữa những bệnh nhân khác thì thế nào, có thể tạo thành hậu quả vô pháp vãn hồi*, em muốn nó xảy ra sao?"

*không còn cách nào có thể sửa sai

Ôn Noãn nào ngơ ngác lắc lắc đầu, tay lại vẫn như cũ cố chấp không buông ra.

Cô nhất định đối với anh thích sâu đến tận xương tủy, bằng không làm thế nào cũng không khẩn trương sợ hãi như vậy.

Chỉ bằng một ánh mắt, từ cái nhìn đầu tiên, mà chấp niệm thích anh của cô đã rất lớn, nên rất sợ sau này không còn cùng anh có quan hệ.

Cô cắn cắn môi, chậm rì rì nói,"Em không đến đây để quấy rầy anh, nhưng nếu anh có thời gian thì trả lời tin nhắn WeChat của em một lát được không? Em mỗi ngày..... Đều chờ đợi tin nhắn của anh rất lâu."

Thẩm Ngộ nhìn vẻ mặt chờ mong lại ẩn ẩn mang theo chút ủy khuất của tiểu cô nương, cuối cùng thở dài một tiếng, không thể không gật gật đầu đáp,"Được."