Chương 8

Nếu đã tới cõi trần gian dạo chơi, tất phải tìm một chỗ ở giống như người trần.

Đêm đó, Tiêu Trọng tìm một quán trọ, sau khi ném ta vào phòng, hắn liền biến mất vào trong hư không. Nửa đêm, hắn trở lại, cả người mang theo khí lạnh.

Ta đang ngủ ngon lành thì bất ngờ bị một vòng tay lạnh lẽo ôm lấy, trong vô thức, ta cong người, cố đẩy khối thịt kia ra ngoài, thế nhưng ý muốn bất thành, ta bị người nọ giữ chặt.

Mãi đến ngày hôm sau, ta rầm rì, trở mình vì nóng, trán ta vô tình chạm vào môi Tiêu Trọng.

Trán...

Trán? !

Ta biến trở lại thành con người rồi? Moẹ nó, y phục của ta đâu!

Ôi mẹ ơi, ta quên mất! Nếu để Tiêu Trọng biết được, hắn không trực tiếp ché/m ta mới lạ!

Tiêu Trọng vừa mới lật người, ta liền trườn ra khỏi vòng tay của hắn.

Ta quấn lấy áo choàng của Tiêu Trọng, rón rén lẻn ra ngoài.

Đi được nửa đường, ta đột nhiên dừng lại.

Ừm hứm? Tiêu Trọng vừa cười sao?

Ta nhìn lại, thấy không có gì. Thôi vậy, chắc là do ta tưởng tượng ra thôi.

Khi Tiêu Trọng tỉnh lại, ta giả vờ tình cờ xuất hiện ở trước mặt hắn: “Là như thế này, hôm qua Tiểu Bạch báo mộng cho ta, nói không có ta thì không sống nổi, thế nên ta mới tới đây.”

Tiêu Trọng bình tĩnh nhìn ta: “Báo mộng à? Nó còn báo gì nữa không?”

Ta nghĩ nghĩ, sau đó vẽ ra tám khối cơ bụng ở trong không khí: “Cơ bụng tám múi.”

“... Câm miệng lại, đi ra ngoài với ta.”

Đầu tiên, bọn ta đến nơi phong ấn kiếm Hàn Thiên nhìn trộm, thấy xung quanh mộ kiếm đã có rất nhiều đệ tử Tiên Môn. Ta đoán, có lẽ bọn họ đều đang chờ ngày phong ấn nới lỏng để có thể chiếm giữ thanh kiếm.

Tiêu Trọng xua tay, ta nhận được chỉ thị, lập tức lao ra ngoài và hét lên: “Bỏ vũ khí xuống! Các ngươi đã bị bao vây rồi!”

Quạc… Quạc… Quạc…

Tiêu Trọng: “... Ý ta là đi thôi.”

Thế thì ngài cứ nói thẳng ra đi!

Nhưng mọi thứ đã quá muộn, mấy đệ tử của phái Huyền Môn đã nhận ra ta.

“Sư muội Nguyệt Bạch! Muội còn sống!”

“Sư muội Nguyệt Bạch, muội bị uy hϊếp sao? Đừng sợ! Sư huynh tới cứu muội!”

“Ma đầu, thả sư muội của ta ra!”



Bọn họ vây lại, Tiêu Trọng đứng ở phía sau ta, giơ tay lên kết ấn, chặn tất cả ở bên ngoài ma pháp trận.

Hắn nhếch khóe môi, cho ta một cái nhìn thoáng qua: “Ta cho ngươi cơ hội rời đi.”

Hắn chưa kịp nói xong ta đã vội ôm lấy eo hắn:

“Ôm ôm.”

Nói thừa, ta là người chỉ thích nhìn mặt, cứ ôm người đẹp trai nhất là được.

Tiêu Trọng cười khẽ, ôm ta rồi tung ra một chiêu, giây tiếp theo, bọn ta

đã xuất hiện ở chợ nhân gian.

Ta nhìn xuống, thấy Tiêu Trọng vẫn đang nắm lấy tay mình, dường như không có ý buông ra.

Ta bị hắn kéo đi dạo quanh chợ, khi đến một góc, hắn đột nhiên dừng lại và nói: “Bọn họ đuổi tới rồi.”

Hắn buông ta ra: “Chờ ta ở đây, ta sẽ quay lại ngay.”

Nói xong, Tiêu Trọng biến mất tại chỗ.

Mấy phút sau, ta nhìn mười mấy đồng môn của phái Huyền Môn trước mặt, tâm tình có chút phức tạp.