Chương 5

Cuối cùng cũng tới lúc mặt trời lặn xuống, còn chưa tới thời điểm biến thành mèo, ta đã lẻn vào phòng ngủ của Tiêu Trọng.

Tiêu Trọng vẫn đang bàn chuyện với Tướng lĩnh yêu ma của mình, ta không có chuyện gì làm, bắt đầu đứng trước gương chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mình. Không thể không nói, khuôn mặt này thực sự rất phù hợp với gu thẩm mỹ của ta.

Nhưng chỉ chiêm ngưỡng thôi thì vẫn chưa đủ, ta còn làm dáng ưỡn môn/g, chống tay vào hông.

Tạo dáng xong, ta quay người lại, bắt gặp một mỹ nhân kiều diễm, tha thướt yêu kiều.

Nàng ấy nhìn thẳng vào ta.

Ta nhìn vào gương lần nữa, thấy mình đã biến thành một con mèo trắng.

Mỹ nhân kêu lên: “Yêu tinh từ đâu đến vậy! Có biết ai đến trước phục vụ trước, ai đến sau phục vụ sau không hả!”

Ồ hô, ta hiểu rồi, đây là định dùng mỹ nhân kế với Tiêu Trọng á hả.

Đang nói dở thì Tiêu Trọng bước vào, ta lập tức lao vào vòng tay của hắn.

“Mew~”

Ta dụi dụi đầu vào cổ của hắn, làm ra vẻ sợ hãi.

Tiêu Trọng an ủi ta, sau đó lạnh lùng nhìn mỹ nhân kia: “Ai cho phép ngươi vào phòng ta?”

Hắn vừa dứt lời, hai con yêu bước vào kéo mỹ nhân ra ngoài. Mỹ nhân không cam lòng mà chỉ vào ta, gào lên: “Má nó! Con mèo yêu này còn cáo già hơn cả lão nương!”

Ta rúc vào vòng tay Tiêu Trọng, rấm rức mãi không thôi.

Tiêu Trọng như thể bị ta cọ tới nhột, hắn cười nhẹ hai tiếng, nhéo vào gáy ta: “Cả ngày hôm nay ngươi chạy đi đâu chơi thế?”

Ta khoá chặt miệng, không ho he gì.

Đường đường là Ma tôn, sao có thể dịu dàng như vậy?

Buổi tối, thời điểm lên giường đi ngủ, ta lăn lộn trên cơ bụng của Tiêu Trọng, cọ chỗ này cọ chỗ kia, hạnh phúc như thể đạt đến đỉnh cao cuộc đời.

Thực tế đã chứng minh, một lao động hợp cách không thể làm hai công việc ngày đêm cùng lúc.

Nếu không ngươi sẽ lên cơn điê/n loạn giống ta.

Ngày hôm đó, trong lúc Tiêu Trọng tu luyện, ta ở bên phục vụ hết lòng hết sức. Cuối cùng, một ngày lặp đi lặp lại ấy cũng kết thúc, Tiêu Trọng đổ mồ hôi đầm đìa, đưa tay ra muốn nước.

Ta ngủ gà ngủ gật, ngủ đến mức tưởng mình là mèo, đưa lưỡi ra liếʍ lấy tay hắn.

Thế giới chợt trở nên yên tĩnh vô cùng.

Cơn buồn ngủ của ta cũng bay đi tức khắc.

Ma tôn sững lại, mở miệng nói: “Ngươi có hai giây để giải thích.”

Ta: “Có chút ngọt, nhưng ta vẫn chưa nếm kĩ, hay là để ta thử lại lần nữa…?”

Giây tiếp theo, ta bị đá bay.

Sau đó, ta lại bị hắn giam vào ngụ/c tối.

Hầm ngụ/c kín đến nỗi cả gió cũng không lọt, cả mèo cũng không thể trốn thoát, ta dứt khoát để mặc bản thân thố/i rữ/a trong đây.

Mấy ngày sau, ta được thả ra, cười c.h.ế/t mất, chẳng ai thèm quan tâm đến ta, cả ma cung đều đang hỗn loạn.

Trong lúc hỗn loạn, ta tiện tay tóm lấy một con yêu: “Chuyện gì thế? Có kẻ đột nhập à?”

“Ôi! Chuyện này còn nghiêm trọng hơn nhiều! Thú cưng mà Ma tôn hết mực sủng ái đã mất tích suốt mấy ngày liền, hiện tại cả hai giới yêu ma đều đang truy tìm con mèo ấy.”

Khóe miệng của ta bắt đầu nhếch lên một cách vô thức.

Nhìn đi, đây là sự quyến rũ của bổn meo meo ta đấy.

Đến tối, ta lại biến thành mèo trắng, vênh váo đi vào phòng Tiêu Trọng, nằm lên giường của hắn.

Tiêu Trọng từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy ta thì sững sờ một lát, như sợ dọa ta bỏ chạy, hắn chậm rãi đi tới, vừa sờ bụng ta vừa nhỏ giọng thì thầm: “Ta còn tưởng ngươi cũng sợ ta, muốn chạy trốn khỏi nơi này cơ đấy.”

Ta dùng đuôi của mình vuốt ve eo hắn.

Nhưng vì hắn khiến ta phải ở trong ngụ/c tối chịu đựng mấy ngày, thế nên ta quyết định phớt lờ hắn. Cả đêm ta bày ra bộ dạng lạnh lạnh lùng lùng, không chịu cho hắn sờ mó, vuốt ve.

Tiêu Trọng vô cùng bối rối. Ngày hôm sau, ta ân cần giải đáp thắc mắc cho hắn: “Có khi Tiểu Bạch muốn ăn gì đó?”

Tiêu Trọng: “Ăn gì?”

“Chân giò sốt, thịt lợn kho, cá chua ngọt, thịt cừu hấp, móng gấu chưng, đuôi hươu hấp, vịt quay, gà quay, ngỗng quay, lợn om, vịt om, gà om, thịt xông khói, trứng bắc thảo, lòng non, thịt khô, xúc xích, bánh ngọt các loại…”