Chương 64

Edit: Nguyen Nguyen

Beta: tiểu an nhi

Cuộc sống sợ nhất là cái gì, đó chính là kế hoạch bị làm xáo trộn.

Thẩm Hi suy nghĩ cẩn thận, cô vẫn cho rằng mình không có kế hoạch gì,

sau khi gặp chuyện mới phát hiện ra không phải như thế. Trong lòng cô

cất giấu một kế hoạch rất vĩ đại, đó chính là sau khi tốt nghiệp thì

biến mình thành Hà phu nhân.

Trước kia chị họ quen bạn trai nhiều năm rồi chia tay, chị họ có nói với cô: "Tình cảm không thể lập được kế hoạch, bởi vì biến số quá lớn, lại

có nhiều nhân tố gây ảnh hưởng đến tình cảm. Chỉ vì một chuyện nhỏ thôi

cũng có thể khiến cho hai người chia tay."

Lúc đó cô không cho là đúng, hiện tại thì thế nào?

Cô vẫn nghĩ rằng: bất kể ra sao, nếu Hà Chi Châu muốn ra nước ngoài thì

nhất định cô sẽ ủng hộ, rơi lệ mà ủng hộ anh! Cô vĩ đại như vậy, nhưng

chắc chắn mẹ cô không biết đâu...hu hu...

Thẩm Hi rối rắm làm lòng dạ xoắn lại một cục, trở lại nhà trọ lập tức

đắp mặt nạ bảo dưỡng để ổn định cảm xúc. Cô làm một hũ mặt nạ đậu xanh

thật lớn, bởi vì tâm tình phức tạp nên không cẩn thận thoa nhiều một

chút. Sau cùng dứt khoát xoa hết lên cổ và cánh tay thành một màu xanh

biếc, mặt nạ có hương thơm ngào ngạt giống như loại kem gọi là "Lục sắc

tâm tình".

Hương vị tươi mát đến mức Hà Chi Châu đang cạo râu trong nhà vệ sinh

cũng ngửi thấy được, anh nhắc nhở cô: "Thẩm Hi, buổi tối đừng ăn kem."

"Em có ăn đâu." Cô thoa mặt rồi đi đến, quyết định cùng Hà Chi Châu bàn

bạc rõ ràng chuyện qua Mỹ. Cô mở cửa phòng vệ sinh ra, trực tiếp mở

miệng: "Hà Chi Châu, chúng ta cần ngồi xuống nói chuyện một chút."

"Cái gì?" Hà Chi Châu đang đứng trước gương thì quay đầu lại, mí mắt

giật giật, cả người theo bản năng lui về sau một bước. Không ngờ dao cạo râu trong tay anh lại quét đến cằm tạo ra vết thương nhỏ.

Hà Chi Châu nhìn về phía Thẩm Hi – cô bạn gái xanh mượt của mình. "Thẩm Hi!" Giọng nói không vui của anh tăng cao.

...................................

Cuối cùng hai người vẫn ngồi xuống nói chuyện. Trước khi bắt đầu, Hà Chi Châu kéo Thẩm Hi qua, rửa sạch mặt, cổ và cánh tay cô. Thẩm Hi đau lòng nhìn nhìn vết thương trên cằm của anh.

"Lúc nãy em dọa anh sao?" Thẩm Hi dán băng cá nhân vào vết thương nhỏ dưới cằm của Hà Chi Châu, nhịn không được hỏi.

Hà Chi Châu liếc cô một cái, không muốn nói chuyện.

Thẩm Hi vểnh môi, hết sức không vui: "Xem như em đã hiểu, những gì trên

phim nói như ‘cho dù bạn gái có biến thành bộ dáng gì đi nữa thì bạn

trai cũng vẫn yêu họ’ đều là lừa gạt mà."

Hà Chi Châu: "Hai chuyện đó khác nhau."

Thẩm Hi: "Anh không cần giải thích, vẻ mặt khi nãy của anh đã chứng minh hết rồi. Hoảng sợ rõ ràng như vậy, em chưa từng thấy anh khϊếp sợ quá

mức như thế đâu."

Hà Chi Châu vỗ trán, đã không còn sức lực để giải thích.

Về chính sự buổi tối Thẩm Hi còn chưa mở miệng, Hà Chi Châu đã chủ động

hỏi cô. Giọng anh thật lạnh nhạt, không chút để ý giống như một chuyện

nhỏ: "Hôm nay mẹ anh đến tìm em có chuyện gì vậy?"

Trong lòng Thẩm Hi đang sắp xếp từ, nghĩ trái nghĩ phải.

Hà Chi Châu dùng quyển sách gõ nhẹ đầu cô, khiến cô nhanh chóng phục hồi tinh thần. Thẩm Hi nâng mắt lên, đang muốn nói, Hà Chi Châu mở miệng,

giọng chắc chắn: "Có phải bà bảo em khuyên anh đi qua Mỹ đúng không?"

Thẩm Hi: "Sao anh biết?"

Vẻ mặt Hà Chi Châu bình tĩnh: "Ngoại trừ chuyện này ra thì bà sẽ không cố ý đi về đây đâu."

Được rồi, vấn đề đã nói rõ rồi. Thẩm Hi hỏi anh: "Anh nghĩ thế nào?"

Hà Chi Châu vẫn dùng lý do cũ: "Thẩm Hi, anh từng nói với em anh và S&N đã ký hợp đồng, anh sẽ không đi Mỹ."

Thật vậy chăng? Thẩm Hi nhìn Hà Chi Châu, tâm tình phập phập phồng

phồng. Anh nói không đi Mỹ, cho cô nguyên nhân là vì ký hợp đồng với

S&N, nhưng ký hợp đồng đối với Hà Chi Châu đâu phải vấn đề lớn gì.

Vì vậy lời nói của anh, càng giống như ép buộc mình lấy cớ ở lại.

Hôm nay Chung Cảnh Nguyệt đến tìm cô, có nói một câu khiến trong lòng cô rất khó chịu. Nguyên nhân Hà Chi Châu lựa chọn ở lại trong nước là vì

cô. Thẩm Hi cúi đầu, nghiêm túc đặt câu hỏi: "Hà Chi Châu, nếu chúng ta

không yêu nhau, anh còn có thể ở lại trong nước, còn ký hợp đồng với

S&N không?"

Hà Chi Châu trầm mặc.

Thẩm Hi hơi nhếch môi: "Em biết mà."

“Không, không liên quan gì đến em." Hà Chi Châu đứng lên.

Không có liên quan gì đến em!!!!

Thẩm Hi cũng đứng lên theo, cái gì gọi là không có quan hệ gì với cô?

Một câu nói của anh khiến cho cơn giận của cô bộc phát. Thẩm Hi tức giận tới mức giậm chân, kết quả là người đàn ông chọc cô tức giận đã thức

thời rời khỏi vùng chiến, vung tay áo không bay trên đám mây màu mà về

phòng.

Anh muốn dừng cuộc tranh cãi giữa hai người, nhưng mà cô không muốn như vậy, cô cứ thích cãi nhau đấy.

Thẩm Hi ra ngoài ban công hóng gió, ánh đèn thành phố lộng lẫy, cô rơi

hai giọt nước mắt. Sau đó ở ban công chơi với hai con rùa nhỏ một lúc,

mới từ từ trở lại phòng khách.

Cửa phòng ngủ vẫn mở rộng, Hà Chi Châu ở bên trong khua khua gõ gõ máy tính, trước bàn để một ly sữa nóng chưa uống qua.

Thẩm Hi gõ cửa, Hà Chi Châu quay đầu lại nhìn cô, lông mi đen dài của

anh đang run run, anh khẽ nói: "Anh rót cho em một ly sữa."

Thẩm Hi nhìn ly sữa trên bàn, không nói tiếng nào.

Ha ha, anh cho rằng một ly sữa có thể mua chuộc được cô sao? Thẩm Hi mặt không biểu cảm đi đến đầu giường, ôm lấy cái gối đầu nhỏ, đầu cũng

không quay lại bước ra ngoài.

Thẩm Hi, đừng đi.........Hà Chi Châu im lặng nhìn cô đi vào, rồi lại im lặng nhìn cô đi ra, trong lúc này anh luôn dùng ánh mắt giữ cô ở lại,

nhưng kết quả cái gì cũng không có.

Anh hiểu rõ mình đã nói lời chọc giận Thẩm Hi, hẳn là do câu "không có

liên quan gì đến em" rồi. Khi anh nói ra miệng, anh chỉ muốn Thẩm Hi

không ôm gánh nặng vào người. Anh luôn hy vọng cô cảm thấy thoải mái một chút.

Giữa hai người yêu nhau, dù sao vẫn phải có một người gánh vác trách

nhiệm nhiều hơn. Người đó phải là anh, mà không nên là Thẩm Hi.

Nhưng mà cô vẫn khổ sở?

Hà Chi Châu buồn bực đóng laptop lại, tâm phiền ý loạn uống hết ly sữa

trên bàn. Trước khi ra khỏi cửa, tầm mắt Thẩm Hi quét về phía Hà Chi

Châu đang uống sữa ừng ực, dáng vẻ như được ăn mỹ vị.

Hừ, quả nhiên đàn ông đều là đồ vô lại, Sao anh lại có mặt mũi mà nói sữa tươi là hâm cho cô! Đúng là đồ vô sỉ!

..........................................

Một người một phòng nhỏ, Thẩm Hi nằm trên giường dạo weibo, cô muốn nằm thế nào thì nằm, tự do khỏi phải nói!

Hầu Tử đăng lên một câu chuyện đùa, cô giật nhẹ khóe miệng, ấn chia sẻ

nó. Hầu Tử tìm cô tán gẫu: "Hi Hi, tối khuya thế này mà có thời gian

online sao??"

Nói gì vậy, Thẩm Hi trả lời: "Không phải anh cũng đang online đấy à?"

Hầu Tử: "Không có, anh cô đơn thôi!"

Thẩm Hi dựa vào đầu giường, cô tin Hầu Tử, sau đó lại hỏi thăm Hầu Tử

chuyện của viện nghiên cứu ở bên Mỹ. Cô hỏi kỹ càng, Hầu Tử cũng không

giấu diếm, cái gì cũng nói hết với cô.

Anh nói: "Viện nghiên cứu bên Mỹ quả thực rất tốt, vào đó đều là những

nhân tài hàng đầu. Trước kia lão đại qua Mỹ làm sinh viên trao đổi để mở đường cho việc vào Viện nghiên cứu mà. Nhưng sau đó lựa chọn ở lại

trong nước, nhất định là muốn vừa có tình yêu lại vừa có sự nghiệp rồi.

Hi Hi, lão đại thật sự rất thích em đấy."

Thẩm Hi gõ một loạt từ, xóa rồi gõ, xóa rồi gõ, cuối cùng chỉ có một câu. "Em biết rồi."

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, liên tiếp ba cái, sau đó truyền đến giọng nói của Hà Chi Châu: "Thẩm Hi, em ngủ rồi sao?"

Thẩm Hi nhanh chóng tắt đèn, cả người chui vào chăn mỏng.

Bên ngoài, Hà Chi Châu cúi đầu nhìn qua khe cửa, thấy ánh đèn bên trong

chợt tắt. Anh ở bên ngoài gõ cửa một lúc, sau đó đi về phía ban công.

Ngoài ban công nuôi hai con rùa nhỏ, bên trong hồ kính có một cục đá màu sắc rực rỡ do Thẩm Hi mua về. Hai con rùa nhỏ vốn đang ở cùng một chỗ

với nhau, có người cố ý dùng tảng đá ngăn cách chúng, không cần phải nói người đó nhất định là Thẩm Hi.

Rùa con ơi rùa con, không tìm thấy người bạn nhỏ của mi rồi. Hà Chi Châu nhấc tay một cái, phá bỏ "bức tường ngăn cách".

Kế hoạch đến Mỹ nghiên cứu học tập, đúng là sự sắp xếp của anh trước khi gặp Thẩm Hi.

Nghiên cứu khoa học là cái quái gì? Cô đơn lại không thú vị. Anh vốn

tưởng rằng con đường này hợp với anh nhất, không bị tình cảm ràng buộc

quá nhiều, chỉ có số liệu đơn giản đi theo. Không làm ra thành quả gì

cũng không quan trọng, ít nhất thì đời này không phải ăn không ngồi rồi.

Thì ra anh cũng sợ hãi cô đơn.

Vì vậy trước khi gặp Thẩm Hi, anh chọn cho mình con đường này. Sự tán

dương hay giải thưởng gì đó anh không có hứng thú, nó chỉ làm phong phú

một chút cho cuộc sống tịch mịch của anh thôi.

Trống vắng, cô đơn, ngột ngạt, chán nản............Anh thật sự cho rằng cả đời mình sẽ cứ như vậy, mãi cho đến khi anh gặp được Thẩm Hi, cô

giống như dòng như suối lặng lẽ chảy vào cuộc đời anh.

Hai người yêu nhau sẽ có loại cảm giác gì? Cho dù anh có cơ hội đi đến

một nơi rất xa, cũng muốn lưu lại một chút hạnh phúc ở chốn nhân gian

khói lửa này.

...................................

Thẩm Hi tắt đèn, một mình nằm trên giường nhỏ đọc tiểu thuyết, kết cục

bi thương khiến cô khóc tèm nhem cả mặt. Thẩm Hi lau nước mắt, tủi thân

co người lại.

Hà Chi Châu lại gõ cửa.

Thẩm Hi vẫn không chịu mở, hiện tại cô khóc thành cái dạng này, lại càng không muốn cho anh vào.

"Tạch" một tiếng vang lên, Hà Chi Châu dùng chìa khóa mở cửa. Thẩm Hi

nhạy cảm xoay lưng lại trốn sát sang phía bên kia giường, kết quả chừa

một khoảng trống cho Hà Chi Châu.

Hà Chi Châu không mở đèn, anh bước đến bên giường ngồi xuống, lẳng lặng

nói khẽ, tất cả những lời xuất phát từ tận đáy lòng. Thẩm Hi không trả

lời lại, nhưng anh biết cô đang nghe. Nói xong, anh nằm xuống chỗ trống, tay trái khoác lên lưng Thẩm Hi.

Thẩm Hi cắn chặt môi, nước mắt vẫn rơi.

Gối đầu đã bị ướt một mảng lạnh như băng. Hà Chi Châu đưa tay qua chạm

nhẹ vào gương mặt cô, cảm xúc ấm áp ẩm ướt, trên mặt tất cả đều là nước

mắt.

Hà Chi Châu dịu dàng và ôn nhu lau hết đi.

"Hu hu." Thẩm Hi xoay người lại ôm lấy Hà Chi Châu, dán chặt vào l*иg ngực anh rồi tiếp tục khóc.

Khóc chán, cô bắt đầu nói chuyện. Cô nói cái gì, Hà Chi Châu phối hợp

nói với cô cái đó, cô hỏi anh cái gì, anh trả lời cái đó. Cuối cùng Hà

Chi Châu mở đèn, rời giường cầm một cái khăn ấm lau mặt cho cô sạch sẽ.

Ngọn đèn màu trắng sữa thật đẹp.

Thẩm Hi cầm khăn ấm lau hai mắt sưng đỏ của mình, nở nụ cười vui vẻ. Cô

và Hà Chi Châu ngồi xếp bằng đối diện với nhau trên giường, giống như

hai người đang luyện công. Ngọn đèn chiếu lên mái tóc đen như mực của Hà Chi Châu, óng ánh lộng lẫy, phảng phất như có ánh sáng lung linh nhảy

múa bên trên.

Cô nhìn anh, đôi mắt trong như nước của anh phản chiếu hình ảnh nhỏ bé

của cô. Cô nghĩ rằng Chung Cảnh Nguyệt nói đúng, thích một người thì sẽ

muốn người đó càng trở nên ưu tú hơn.

Thế giới này chỉ có người bạn gái ngu ngốc mới lo lắng bạn trai mình trở nên ưu tú sẽ không cần mình nữa. Nếu sau này chuyện đó có xảy ra, thì

không tới lượt Hà Chi Châu ruồng bỏ cô đâu, cô nhất định phải đá anh

trước mới được.

Cô nói: "Hà Chi Châu, anh đi Mỹ đi, em chờ anh về."

..........................

Xã hội bây giờ đã không còn thịnh hành kiểu như Vương Bảo Xuyến (*) nữa

rồi. Đậu Đậu biết chuyện, cũng bắt đầu nói đạo lý: "Bây giờ đàn ông tốt

còn khó tìm hơn cua tám chân, Thẩm Hi, cậu để Hà Chi Châu đi, nhất định

sẽ hối hận".

(*) Vương Bảo Xuyến: là con thứ ba của tể tướng đời Đường Vương Doãn,

nàng có sắc đẹp trời ban, thông minh hiền hậu. Đến tuổi kết hôn, nàng

không thấy vừa mắt công tử quí tộc nào mà chỉ có cảm tình với Tiết Bình

Quí là người làm công trong nhà. Trong buổi ném tú cầu trên lầu son,

nàng đã chọn Tiết Bình Quí. Không ngờ cha nàng chê nghèo ham giàu nên

không đồng ý. Chẳng còn cách nào, nàng và Vương tể tướng vỗ tay nhau ba

cái, đoạn tuyệt cha con (hành động này là “Tam Kích Chưởng”, ý nghĩa cắt đứt tình phụ tử, nên vở kịch về Vương Bảo Xuyến mới có tên là “Tam Kích Chưởng”). Về sau Tiết Bình Quí tòng quân chinh chiến. Vương Bảo Xuyến

mỏi mòn chờ đợi suốt 18 năm. Đến năm thứ 18, nàng lâm trọng bệnh, sống

những tháng ngày khổ cực. Phần Tiết Bình Quí, qua bao nguy hiểm và xông

pha trận mạc lập nhiều chiến công hiển hách, lấy được công chúa Tây

Lương. Sau gặp lại Vương Bảo Xuyến sau 18 năm, đưa nàng vào cung phong

làm chính cung hoàng hậu, nhưng cả hai mới sống hạnh phúc được 18 ngày

thì nàng lâm bệnh qua đời – tham khảo tại linhmaroon.wordpress.com)

Thẩm Hi vừa ăn táo vừa thảo luận vấn đề này, cô nói với Đậu Đậu: "Cậu

không biết rồi, Hà Chi Châu càng ngày càng chậm chạp, mình cảm thấy giữ

khoảng cách với anh ấy mới tốt.”

Đậu Đậu: "Thật vậy hả?"

Tất nhiên là không! Thẩm Hi gõ gõ bàn phím muốn trả lời Đậu Đậu, Hà Chi

Châu cau mày đi tới. Cô nhanh chóng ôm màn hình không để cho anh xem.

Thẩm Hi vội vàng tắt khung chat riêng, hai tay đặt lên vai Hà Chi Châu

rồi nói: "Hà Chi Châu, buổi tối có rảnh không?"

Hà Chi Châu: "Làm gì?"

Thẩm Hi: "Hẹn hò với anh."

Hà Chi Châu: "Có."

Mỗi cô gái đều có một ước mơ thiếu nữ của riêng mình, Thẩm Hi cũng có

một ước mơ, nó hơi hoang đường một chút, nhưng tuyệt đối lãng mạn, lãng

mạn lại tỏa ra từng chùm bong bóng màu hồng phấn.

Giấc mơ thiếu nữ của Thẩm Hi là cùng người mình yêu cưỡi chung một con

lừa nhỏ đáng yêu, đi trên những con đường lớn nhỏ, bên tai còn có giọng

hát của Trương Ngọc Hữu, bài "Muốn đi đón gió cùng em".

Thẩm Hi nói ý tưởng này với Hà Chi Châu, Hà Chi Châu là dân khoa học tự

nhiên chính gốc nên quả thật thấy rất khó lý giải. Anh nói với Thẩm Hi:

"Chạy xe điện không thể chở người lớn."

Thẩm Hi nhìn Hà Chi Châu, cất giọng đáng thương tội nghiệp: "Anh Hà."

Hà Chi Châu có chút mềm lòng.

Thẩm Hi triệt để không bỏ qua: "Ba Hà."

Hà Chi Châu: "......."Anh lấy đâu ra đứa con gái lớn thế này chứ!

Thẩm Hi quấn lấy Hà Chi Châu, mở miệng một cái lại một tiếng "Ba Hà",

rốt cuộc Hà Chi Châu cũng đồng ý, lãnh khốc xoay người: "Đi."

Một con lừa nhỏ màu trắng, hai cái mũ bảo hiểm, ánh đèn thành phố giống

như lễ hội khiêu vũ pháo bông, đèn đường từ từ lùi về phía sau, hai bên

là ánh sáng trong suốt của Quỳnh Lâu Ngọc Vũ, đèn quảng cáo đầy màu sắc

nhấp nháy.

Ngã tư đường, người như thủy triều.

Thẩm Hi nói với Hà Chi Châu: "Anh Hà,, em còn muốn có chút nhạc."

Hà Chi Châu không để ý đến cô.

Cưỡi con lừa nhỏ qua cây cầu lớn bắc qua Lưỡng Giang của thành phố S,

dưới lòng cầu nước chảy xiết, gió thổi vào mặt mang theo hương vị ấm áp. Thẩm Hi vỗ vỗ lưng Hà Chi Châu, nhắc lại: "Anh Hà, em thật sự rất muốn

có một chút âm nhạc."

Hà Chi Châu cưỡi lừa hừ một tiếng, nhẹ nhàng nói ra ba chữ.

"Hả? Anh Hà, anh vừa mới nói cái gì vậy?" Thẩm Hi sợ mình đã bỏ lỡ cái gì, lập tức hỏi lại.

Rốt cuộc Hà Chi Châu không thể chịu đựng được nữa liền hét to: "Anh nói bệnh thần kinh, bệnh thần kinh á!"

Ai cưỡi con lừa còn muốn một chút âm nhạc chứ?