- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy
- Chương 41
Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy
Chương 41
Edit: tiểu an nhi
A a a a a a!
Thẩm Hi chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ bị người ta xách lên giống một con gà như thế này. Hà Chi Châu nâng cô lên không trung, lơ lửng trong ba
giây, sau đó đặt cô ngồi xuống cái xà ngang —— không cho phép động đậy!
"Đừng náo loạn......" Hà Chi Châu mở miệng nói, ánh mắt bất đắc dĩ
nhìn Thẩm Hi, nhưng rõ ràng hành động lại mang theo chút cố ý bắt nạt.
Bốn phía phòng múa đều được trang bị xà ngang để sinh viên luyện tập,
cách mặt đất 1m2. Xà ngang làm từ ống thép không gỉ, đường kính 40 cm.
Cho dù Thẩm Hi luyện múa từ nhỏ cũng ngồi không vững trên thanh ngang
vừa tròn vừa trơn này, đôi tay theo bản năng giữ chặt lấy bả vai của Hà
Chi Châu.
Đồng thời, tay của anh đặt ngang hông Thẩm Hi, giúp cô ổn định thăng bằng nhưng cũng để khống chế cô.
Hừ, anh tưởng mình đang bắt con chó con mèo chắc! Thẩm Hi ngẩng đầu lên, ánh mắt căm phẫn nhìn Hà Chi Châu; ấy vậy mà, ánh mắt anh nhìn cô lại
trong veo như nước. Khi cô nhìn vào đôi đồng tử sâu thẳm trầm tĩnh của
anh thì chỉ thấy một cô gái giận dỗi đang xù lông nhím lên mà thôi.
Cô và anh nhìn nhau hai giây, trong nháy mắt đó, thời gian dường như ngừng lại.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Hi chịu thua trước, quay đầu sang chỗ khác.
Không khí mập mờ thoáng lướt qua, Hà Chi Châu lặng lẽ khẽ cúi đầu xuống. Vẻ mặt anh trông bình thản mà ung dung, bộ dáng thanh cao tao nhã,
nhưng trong lòng lại có một giọng nói không ngừng kêu gào: "Hôn đi, hôn
đi, hôn đi......"
Khi yêu đương nhất định phải chú ý nắm bắt đúng thời cơ, trong những
tình huống như thế này, nếu hành động đúng thì sẽ thu hoạch được hiệu
quả không nhỏ đâu. Hiện tại, nếu anh không tranh thủ xuống tay thì sẽ bỏ lỡ cơ hội này mất...... Hà Chi Châu có chút căng thẳng, trong lòng càng thêm sốt ruột, nhưng vẫn không có hành động gì, cả người đứng
thẳng tắp không nhúc nhích.
Vô số bóng đèn trong phòng múa 16 phát ra ánh sáng chói mắt làm ý niệm
trong lòng anh càng thêm nóng bỏng, trái tim đập dữ dội. Đây là lần đầu
tiên Hà Chi Châu yêu đương, có một số việc đâu phải cứ tiện là làm được
luôn.
Lần này không giống như lần trước, không có biển rộng che giấu tâm tư, lấn át tiếng tim đập mãnh liệt của anh......
"Anh Hà, tôi muốn xuống......" Thẩm Hi ngồi trên xà ngang lay lay
vai Hà Chi Châu, hai tai đỏ rực đã khôi phục lại bình thường.
Không khí mập mờ lập tức tan thành mây khói.
Hà Chi Châu thu ánh mắt lại, thầm oán hận bản thân đã bỏ lỡ một cơ hội
tốt. Sau đó anh tiếc nuối buông Thẩm Hi ra, buông cô ra, buông cô ra
nào......
Cuối cùng vẫn phải buông ra!
Thẩm Hi ngạc nhiên mở to hai mắt, cô rất tin tưởng Hà Chi Châu, luôn cho rằng anh sẽ không làm ra hành động gì đùa giỡn cô; vậy nên khi Hà Chi
Châu buông cô ra thì cô không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, cả cơ thể đổ
nghiêng về phía trước, sắp ngã xuống tới nơi ——"Á!"
Thẩm Hi hoảng hốt túm chặt lấy người trước mặt, "roạt" một tiếng, hai
cái cúc áo sơ mi trước ngực Hà Chi Châu đã bị cô kéo đứt, rơi xuống đất. Ngay tại lúc cô cũng sắp gặp đất mẹ như hai cái cúc kia thì Hà Chi Châu đã nhanh chóng bắt được cô, sau đó ôm cả người cô vào trong ngực.
Vừa hoảng lại vừa loạn, Thẩm Hi chỉ cảm thấy có một con thỏ nhỏ nhảy vào lòng mình, ở bên trong không ngừng nhảy nhót. Tim cô đập nhanh hơn, sau đó mới ý thức được mình đang bị Hà Chi Châu bắt nạt......
"Hà Chi Châu!" Cô lớn tiếng gọi tên anh, giọng điệu hết sức tức giận, hầm hừ thở phì phì.
"Tôi ở đây." Hà Chi Châu đáp lại, sau đó nhìn cô một cái, cúi đầu, trực
tiếp chặn miệng của cô lại. Lần này, anh không hề tốn một giây tự hỏi.
Lần này, cũng mới thực sự là nụ hôn đầu......
Hà Chi Châu hôn rất nghiêm túc, đây là nguyên tắc làm việc từ trước đến
nay của anh. Anh còn có chứng cưỡng bách nữa, một mình mình nghiêm túc
vẫn chưa đủ, còn bắt Thẩm Hi cũng phải nghiêm túc theo —— không cho phép cô đẩy ra, không cho phép cô lộn xộn, không cho phép cô đổi ý.
Chỉ để cô ôm anh, đáp lại anh, trong đầu nghĩ đến anh......
Gió bên ngoài cửa sổ phòng múa nổi lên, nhẹ nhàng thổi bay tấm rèm cửa
màu vàng, vải mỏng tung lượn trên không trung như những cánh bướm xinh
đẹp. Bên ngoài tuy ít sao nhưng trăng sáng tĩnh lặng như nước.
‘Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì’ (Câu thơ trong
bài “Vọng nguyệt hoài viễn” của Trương Cửu Linh đời Đường – đại ý là:
Trăng sáng soi bóng trên biển rộng, lúc này ở chân trời có người ta yêu
đang cùng ngắm trăng với ta)
"Cách" một tiếng, đúng 10 giờ đêm, hệ thống đèn trong phòng múa tự động
ngắt điện. Tất cả đèn trong phòng đồng loạt tối đen, Thẩm Hi đẩy Hà Chi
Châu ra một lần nữa, lần anh vững vàng đặt cô xuống.
Một giây trước vẫn còn đang hôn nhau, một giây sau đã phải đối mặt với
tình huống toàn bộ đèn đều tắt, câu đầu tiên mà Thẩm Hi nói là: "Có phải vừa rồi anh bị đứt hai cái cúc áo không?"
"Ừ." Hà Chi Châu sờ áo sơ mi một lượt từ trên xuống dưới, đúng là mất cái cúc thứ hai và thứ ba.
Thẩm Hi bật đèn pin trên điện thoại di động lên: "Chúng ta tìm xem sao."
"Được." Hôn thì cũng đã hôn rồi, Thẩm Hi nói gì anh cũng nghe, cô muốn anh tìm thì anh tìm.
Thẩm Hi tìm thật lâu, mãi mới tìm được một cái. Cúc áo màu vàng nhạt
ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay cô, phản xạ ra ánh sáng nhàn nhạt.
Thẩm Hi đem cúc áo trả lại cho Hà Chi Châu: "Chỉ tìm được một cái thôi." Nguyên nhân lớn nhất khiến cô tích cực tìm kiếm như vậy là vì chúng nó
là do cô làm đứt, cô sợ Hà Chi Châu bắt cô bồi thường.
"Không sao." Hà Chi Châu nắm lấy tay của Thẩm Hi, giữa lòng bàn tay của
hai người là cái cúc áo đó, nếu như hai tay không nắm chặt thì cúc áo sẽ rơi xuống.
Cả dãy phòng múa tối đen như mực, từ lầu ba xuống đến lầu một, cúc áo
nhỏ bé vẫn yên ổn nằm ở bên trong, không chỉ không có rớt xuống mà ngay
cả cơ hội nhúc nhích cũng không có.
Hà Chi Châu đưa Thẩm Hi về ký túc xá nữ. Vì trong lòng có vấn đề thắc
mắc muốn hỏi Hà Chi Châu nên Thẩm Hi đi rất chậm. Hà Chi Châu cũng phối
hợp với cô, nhàn nhã ung dung bước từng bước.
Nội tâm Thẩm Hi rất bối rối, hai bàn tay cô cứ xoắn xuýt lại một chỗ.
Tới lúc đến trước cửa chính của khu ký túc xá, cô dừng bước, “bình đã
nứt không sợ bị mẻ thêm” mở miệng: "Hà Chi Châu, tại sao khi nãy anh lại hôn tôi?"
Thẩm Hi lấy hết dũng khí lên tiếng chất vấn, vậy nên khi hỏi khí thế rất hung hăng, nghe cứ như đang khıêυ khí©h đánh nhau tới nơi.
Hà Chi Châu nhíu mày, anh cũng đoán được Thẩm Hi sẽ nói điều gì đó khi
về đến đây, nhưng đúng là không ngờ cô lại hỏi tới vấn đề này. Anh bị
bất ngờ nên chưa kịp suy nghĩ kỹ đã trả lời: "Đàn ông hôn phụ nữ, có rất nhiều nguyên nhân à?"
Ý của anh là, hành động này chỉ nói lên một điều thôi, còn cần phải nói
rõ ra sao? Chẳng lẽ cứ thân mật một chút lại phải có nguyên do ư, không
thấy phiền hả?!
Kết quả Thẩm Hi lại rất nghiêm túc gật đầu: "Nhiều lắm."
"Ví dụ như?"
Thẩm Hi nhìn nhìn Hà Chi Châu, dũng cảm nói hết suy nghĩ của mình ra:
"Ví dụ như hôn chào hỏi này. Ví dụ như anh bị kí©h thí©ɧ này. Ví dụ như
anh cảm thấy tôi rất xinh đẹp này. Ví dụ như anh đói bụng. Ví dụ như anh có chút yêu thích tôi. Ví dụ như đầu óc của anh có vấn đề......"
Hà Chi Châu ngẩng đầu nhìn phía trước: "5 và 3."
"5 và 3 cái gì cơ?" Thẩm Hi ngẩng đầu lên, nhất thời không nhớ ra thứ tự các điều vừa liệt kê, cô yếu ớt mở miệng hỏi: "Ờm...... cái thứ 3
với 5 tôi vừa nói là gì ấy nhỉ?"
Hà Chi Châu khoác tay qua bả vai của Thẩm Hi, không muốn nói thêm điều gì nữa.
Thẩm Hi sợ hỏi nhiều lại lộ ra chỉ số thông minh không được cao lắm của
mình, thôi không hỏi nữa vậy. Cô vỗ vỗ cánh tay anh: "Tôi biết rồi, chỉ
là đùa giỡn thôi phải không?"
Hà Chi Châu nhạt nhẽo liếc Thẩm Hi một cái, chắc chắn cô không nhớ ra
anh nói đến những điều gì rồi. Đi qua cổng chính một đoạn rồi tới dưới
lầu ký túc xá nữ, Thẩm Hi phất tay tạm biệt Hà Chi Châu. Hai tay anh đút trong túi quần, gật đầu một cái, sau đó đưa mắt nhìn cô.
Thật không có thành ý! Thẩm Hi đang muốn xoay người, lại nghe thấy có
tiếng ai đó gọi mình. Cô quay đầu sang nhìn, liền thấy Hạ Duy Diệp cùng
Trần Hàn xách theo rất nhiều túi mua hàng đang đi về phía bên này.
Người gọi cô là Trần Hàn, còn Hạ Duy Diệp thì chỉ nhìn chăm chăm vào Hà
Chi Châu, ánh mắt phức tạp, nhưng Thẩm Hi vẫn hiểu cái nhìn phức tạp đó
có nghĩa là gì.
Bốn người mặt đối mặt. Thẩm Hi đứng sát vào cánh cửa chính của lầu dưới, Trần Hàn chào hỏi hết sức nhiệt tình, cô lại không biết đáp lại như thế nào.
Sau đó Thẩm Hi liền bị Hà Chi Châu kéo về phía anh, lý do là: "Đứng dán
vào cửa làm cái gì? Em định để cho người ta đi đường nào vào!"
Thẩm Hi: "......"
"Hi! A Hi, cậu cũng về muộn như vậy sao? Mình với Duy Diệp ra ngoài dạo
phố, hôm nay cửa hàng Thái Trung kỷ niệm tròn một năm, mua 5000 tặng
5000 đấy......" Trần Hàn nói một hơi không ngừng nghỉ.
Thẩm Hi đứng ở trước mặt hai người bọn họ, quả thật không hiểu tại sao
Trần Hàn lại nói với cô nhiều như thế. Trước kia Đậu Đậu về nhà, bọn họ
cũng không nói chuyện với cô nhiều như lúc này.
Trần Hàn nói xong, lại chuyển tầm mắt sang Hà Chi Châu, đùa giỡn hỏi: "Hai người thì sao? Vừa mới đi hẹn hò về hả?"
Thẩm Hi mở lớn hai mắt: "...... Đi dạo một chút mà thôi."
Trên mặt Hạ Duy Diệp rõ ràng thoáng hiện lên vẻ mất mát. Tuy không muốn
nghe Trần Hàn tiếp tục huyên thuyên tán gẫu nữa, nhưng vẫn phải nhịn
xuống, không tiện phát cáu ra ngoài.
Hà Chi Châu không lên tiếng, quét mắt nhìn Hạ Duy Diệp cùng Trần Hàn một lần, cuối cùng mở miệng nói: "Vừa rồi Thẩm Hi mới giận dỗi tôi, các bạn giúp tôi khuyên bảo cô ấy một chút nhé."
"Không thành vấn đề." Trần Hàn cười thân thiết, lập tức đồng ý.
Còn Hạ Duy Diệp lại quay đầu sang chỗ khác.
Hà Chi Châu cười cười, nói tiếp: "Thẩm Hi vốn đơn giản, suy nghĩ không
phức tạp gì, các bạn nói chuyện với cô ấy nên tận lực trực tiếp một
chút, nếu không tôi sợ cô ấy không hiểu hết được."
Đây là ý gì? Trần Hàn không nói thêm gì nữa, khóe miệng vừa giương lên lập tức cứng lại.
Hà Chi Châu quay sang nhìn Thẩm Hi, nở nụ cười dịu dàng, lại mở miệng
nói tiếp, trong giọng nói ẩn ẩn có chút nhắc nhở: "Các bạn đều cùng một
độ tuổi với nhau, cho nên mặc dù Thẩm
Thẩm Hi là bạn gái của tôi nhưng nhờ các bạn chăm sóc cho cô ấy tôi cũng thấy ngượng ngùng. Chỉ có điều, nếu cô ấy không cận thận gây nên phiền
tói cho các bạn thì cứ trực tiếp tới nói với tôi, tôi sẽ cẩn thận nhắc
nhở cô ấy.”
Gương mặt Trần Hàn cứng đờ, hậm hực trả lời: “…Được.”
….
Hà Chi Châu quay lại phòng 921, lập tức cởϊ áσ sơ mi thiếu hai cái cúc ra. Hầu Tử tò mò hỏi: “Sao áo lại bị đứt cúc thế?”
Hà Chi Châu mặc cái áo ba lô màu trắng, trr lời: “Bị một con mèo cào đứt.”
“Mèo nào?” Tráng Hán ngây thơ tiếp.
“Không nhìn kỹ lắm, nhưng rất đáng yêu.” Hà Chi Châu trả lời qua loa.
Anh đi tới bàn đọc sách, kéo ngăn kéo ra, định hút một điếu thuốc, nhưng lại nghĩ tới một vấn đề, nhắm mắt lại, dằn lòng cất thuốc đi.
Lâm Dục Đường đi ngang qua, lạnh nhạt mở miệng: “Cho tôi một điếu đi.”
“À.” Hà Chi Châu lại mở ngăn kéo ra, lấp một hộp thuốc lá, đang định đưa cho Lâm Dục Đường thì bất ngờ nhấc tay lên. Một tay vô bả vai Lâm Dục
Đường, một tay kia ném một cái, tiến bao thuốc lá bay thẳng vào thùng
rác, anh nói, “Thôi, hút thuốc không tốt cho sức khỏe. chúng ta đừng hút thuốc nữa.”
Lâm Dục Đường haha cười hai tiếng, không có y kiến gì. Nhưng Tráng Hán
lại “có ý kiến”. anh ta nhảy chồm tới, gào khóc: “Đồ vô lương tâm, không hút thì vứt bỏ. Hai người coi tôi với Hầu Tử đã chết, đã chết rồi đấy
hả?!” Nói xong, lập tức cho tay vào thùng rác móc bao thuốc ra, vẻ mặt
hầm hầm, tức giận bất bình rời đi.
…
Đêm khuya, Thẩm Hi không hề buồn ngủ nhắn tin nói chuyện phiếm với Hà
Chi Châu. Cô nhớ lại cảnh tượng bốn người chạm mặt dưới lầu ký túc xá,
liền hỏi: “ Anh Hà, rốt cuộc anh phải cẩn thận nhắc nhở tôi cái gì?”
Hà Chi Châu vừa nhắn tin vừa Thẩm Hi, vừa làm việc với máy tính. Trên
bàn để một ly cà phê, anh đang làm nốt một số việc đáng lẽ phải hoàn
thành từ tháng trước.
Đọc được tin mới nhất của Thẩm Hi, anh gửi lại: “Không có gì, ngủ sớm một chút. Ngủ ngon.”
Phòng 921, kể từ sao khi Thẩm Hi và Hà Chi Châu hoán đổi trở lại, thì
thời gian tắ đèn đã đổi từ 10h tối thành 2h sáng. Trước kia, cứ mỗi khi
đến 10h, Thẩm Hi ngồi ở trên giường hỏi Hầu Tử và Tráng Hán: “Tráng
Tráng, cậu đã đi ngủ chưa? Đừng quên ngủ sớm rất tốt cho da đấy.” hoặc
là nói với Hầu Tử: “Hầu Tử ơi Hầu Tử, chơi game hại mắt lắm, ngủ sớm dậy sớm mới khỏe được nha.”
Tóm lại là một người bạn cùng phòng rất tích cực thúc giục mọi người.
Hiện tại không có lão đại quan tâm đến vấn đề giấc ngủ. Hầu Tử cùng
Tráng Hán lại đâu vào đấy. Lên mạng lên mạng, chơi game chơi game. Lâm
Dục Đường cũng tua vào thành giường đọc sách, đầu giường treo một chiếc
treo nhỏ xinh xinh, là của Thẩm Hi đưa cho anh lúc trước.
Như vậy, phòng 921 đã quay về cảnh tượng truyền thống vốn có. Tráng Hán
ngắm nhìn Hà Chi Châu, trên người lão đại đã hoàn toàn không tìm thấy
được linh hồn mềm mại trước kia nữa.
Tại sao lại như thế? Chẳng lẽ lão đại có hai nhân cách sao? Tráng Hán
thật sự rất nhớ lão đại đáng yêu đã sống cùng anh ta hơn hai mươi ngày
nha… tim Tráng Hán đau như dao cắt, rút một xấp khăn giấy thật dày, định bụng ra ngoài ban công thương cảm một phen.
Hầu Tử nhìn thấy hình ảnh này thì không chịu nổi: “Không phải cậu vừa “xả” ra sao?
(Từ “xả” ở đây ám chỉ đến việc “thủ da^ʍ”)
Ai nói tôi muốn “xả” hả?! Tráng Hán bi phẫn rống to: “Không phải, đừng nói ghê tởm như thế chứ?”
Hầu Tử cười không ngừng, tiếp tục chèn ép: “Khó trách lần trước lão đại lại nói cậu như vậy.”
“Lão đại? lần trước?” hai mắt Tráng Hán sáng rực lên, “Cậu ấy nói tôi thế nào?”
“Nói cậu thuojc cung nhân mã.” Hầu Tử nghĩ lại mà cười to, “Lão đại nói
cậu là nguwoif nổi bật của cung nhân mã, xạ thủ xuất sắc… haha…”
(“Xạ thủ” ở đây chỉ ám chỉ việc lúc nào cũng chuẩn bị “Bắn” – túm lại kiểu chơi chữ, rất khó nói rõ, mọi người hiểu mà.)
Mẹ kiếp!
Không ngờ cung Nhân Max lại xấu như vậy! Tráng Hán vỗ bàn, chất vấn Hà
Chi Châu: “Lão đại, sao cậu có thể vũ nhục tôi là đại xạ thủ?!”
Hà Chi Châu nghe cuộc đối thoại của Hầu Tử và Tráng Hán từ đầu tới cuối, vuốt vuốt thái dương. Anh cảm thấy mình phải nghiêm túc nói chuyện với
Thẩm Hi mới được. Hà Chi Châu hít sâu vào một hơi, nào có người con gái
nào lại biết nhiều chuyện như vậy chứ!
Tráng Hán đăng nhập vào tài khoản Microblogging, đi thăm quan tài khoản
“tại Hà Chi Châu”. Trên này vẫn còn lưu giữ bong dáng của lão đại đáng
yêu. Tráng Hán giống như tìm được niềm an ủi, nhìn đi nhìn lại từng câu
từng chữ lão đại post lên. Nhìn chán chê rồi chuyển sang ngó vào thông
tin cá nhân, sau đó ở mục giới tính, anh ta thấy rõ ràng hai chữ “Song
tính”.
Đột nhiên, Tráng Tráng lại có cảm giác mình đã được hồi sinh.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- HE
- Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy
- Chương 41