Chương 3

Bọn họ hoàn tất thủ tục nhận phòng ở khách sạn trước khi đi ăn cơm tối,

khách sạn này nằm trên đường Trạm Sơn gần đó có một nhà vườn chuyên

trồng hoa, bởi vì đã đặt phòng trước ở trên mạng cho nên vào những ngày

cuối tuần cũng không lo hết phòng.

Thẩm Hi và tiểu mỹ nữ tóc ngắn ở chung một phòng, cô ấy tên là Trương Nhiên, cả người thoạt nhìn vô

cùng nhỏ nhắn và trẻ con, nhưng khi cô hỏi thăm tuổi mới phát hiện hai

bọn họ bằng tuổi với nhau, cũng là sinh viên năm hai. Nhưng không giống

với cô, Trương Nhiên thuộc dạng người chăm học điển hình, đi du lịch còn mang theo cả một quyển từ vựng cấp sáu, vừa đặt hành lý xuống liền an

vị ở trên ghế sofa nhỏ mà học từ đơn.

Thẩm Hi nhìn thấy cũng phải trợn mắt há mồm, Trương Nhiên liền ngẩng đầu lên giải thích: "Cũng sắp

thi cấp sáu rồi mà từ vựng mới học thuộc được một nửa, đáng lẽ mình

không muốn đi rồi nhưng Chu Thần cứ nhất quyết kéo mình tới......"

Chu Thần chính là biệt danh của Tráng Hán, cái tên này nghe thấy hết sức

hào hoa phong nhã, còn có vẻ thanh tao, lịch sự nữa nhưng so với người

thật thì có hơi...

Trương Nhiên hỏi cô, học kỳ này có muốn thi cấp sáu hay không?

Mắt Thẩm Hi liền hấp ha hấp háy có chút ngượng ngùng khi mở miệng nói học

kỳ trước cấp bốn cũng còn chưa qua được nói chi là cấp sáu. Nhưng vẫn

thành thật khai báo: "Mình còn đang phấn đấu thi cấp bốn."

Trương Nhiên liền nhiệt tình khích lệ cô, cảm thấy không khí trong phòng hơi

ngột ngạt nên Thẩm Hi liền tắm một cái, thay một cái áo sơ mi hoa nhí

cùng với quần soóc, rồi đi tìm Lâm Dục Đường.

Phòng của Lâm Dục

Đường ở bên cạnh phòng của cô, anh và Chi Châu gì đó ở chung một phòng.

Thẩm Hi gõ cửa đi vào, hết nhìn đông tới nhìn tây sau khi phát hiện

trong phòng không có anh chàng Chi Châu kia, tâm tình không khỏi thoải

mái hơn nhiều. Cô liền hăng hái kể cho Lâm Dục Đường nghe chuyện nhầm

lẫn buồn cười vào hai ngày trước nhưng chưa kể hết đã cười nghiêng ngả

không đứng lên được.

Thẩm Hi vốn là người không có sức đề kháng

với những câu chuyện cười, có những chuyện cười cũ rích rồi mà vẫn có

thể làm cho cô cười thật lâu.

Thẩm Hi ở trước mặt Lâm Dục Đường

đang cười không khép miệng lại được thì đột nhiên cửa phòng tắm lại mở

ra, mà cái anh chàng Chi Châu gì gì đó lại từ bên trong đó bước ra nữa

chứ. Thẩm Hi cười nhiều đến mức chảy cả nước mắt, vội vàng ngậm miệng,

sau đó lên tiếng chào hỏi.

Hà Chi Châu liền gật đầu một cái,

không lạnh không nhạt nhưng cũng coi như có lễ phép, đúng lúc đó điện

thoại của anh ta đặt ở trên giường vang lên nên liền cầm điện thoại lên

đi thẳng ra ban công nhận. Thẩm Hi nghĩ đến chuyện Hạ Duy Diệp hình

như thầm mến anh chàng Hà Chi Châu này nên hỏi nhỏ Lâm Dục Đường: "Anh

chàng lạnh lùng đó có bạn gái chưa?"

Anh chàng lạnh lùng...... Lâm Dục Đường đưa mắt nhìn Thẩm Hi, hỏi ngược lại: "Thế nào, có hứng thú sao?"

Hình như phảng phất có mùi dấm chua? Thẩm Hi liền kéo tay Lâm Dục Đường: "Đúng vậy, anh giới thiệu cho em nhé?"

Lâm Dục Đường liền nhận ra hư chiêu này của Thẩm Hi liền hung hăng đánh lên mu bàn tay của cô một cái: "Trở về phòng của mình mau lên!"

Thẩm Hi xoa xoa mu bàn tay, cố ý làm cho nó đỏ bừng lên, đúng lúc Hầu Tử

cũng tới đây, nhìn bàn tay của Thẩm Hi hồng hồng liền hỏi thăm nguyên

do, Thẩm Hi đưa mắt nhìn Lâm Dục Đường nói: "Bị Đường Đường đánh đấy."

Hầu Tử thương hoa tiếc ngọc, liền nói với Lâm Dục Đường: "Lão Tam à, cậu thật quá đáng."

Buổi tối, nhóm bọn họ ngồi ăn hải sản ở một quán bên bờ biển, sắc trời cũng đã tối dần nên chủ quán liền đốt cho mỗi bàn một cái đèn quả quất, mà

đèn neon treo ở bốn phía cũng dần dần sáng lên, muôn màu muôn sắc trông

vô cùng rạc rỡ thu hút mọi ánh nhìn.

Gần đó chưa tới năm mét còn

có quán KTV ngoài trời, có giọng như quỷ khóc sói gào, nhưng cũng có

giọng hát trong trẻo dịu dàng động lòng người.

Ánh đèn nhấp nháy

bao trùm lên khắp nơi. Chỗ xa xa thì rất yên tĩnh nhưng chỗ gần thì lại

vô cùng huyên náo, mọi người nói chuyện phiếm, uống rượu còn vung tay

vung chân, nếu không cẩn thận liền dễ dàng bốc lên cao rồi. Thẩm Hi vốn

không lấy bia làm rượu, nhưng bất tri bất giác cũng uống không ít. Khi

cô đứng lên muốn đi vệ sinh thì Lâm Dục Đường thấy không yên lòng nên

nhờ Trương Nhiên đi cùng.

Kết quả là lúc Thẩm Hi từ nhà vệ sinh đi ra, đã không nhìn thấy Trương Nhiên đâu nữa rồi.

Thẩm Hi liền đi tới chỗ hàng rào làm bằng gỗ để hóng gió, bên cạnh cô là một bác to béo có cái bụng tròn vo trông hết sức đáng yêu. Đầu cô nhất thời nóng lên, đưa tay ra vỗ vỗ vào bụng của bác kia rồi hỏi "Đây là bụng

của bác sao?"

Bác trai đang vén áo lên cho mát để lộ ra cái bụng

tròn tròn kia thấy cô gái trẻ vỗ vào trên bụng mình liền cảm thấy kinh

ngạc, trả lời bằng giọng hơi run: "Dĩ nhiên......"

Thẩm Hi

lại vỗ một cái nữa, thở ra một hơi toàn mùi rượu, hết sức chân thành

hỏi: "Nếu đã là của bác...... thì bác nói cho cháu biết đã được

mấy tháng rồi......"

Cái gì mà mấy tháng rồi!? Mặt của bác

trai kia trong nháy mắt liền trở nên đỏ bừng, nhìn Thẩm hi chằm chằm rồi lắp bắp nói: "Cô...... cô......"

Ánh mắt của Thẩm Hi vẫn còn mơ màng, ngẫm nghĩ nghiên cứu cẩn thận về vấn đè này.

Hà Chi Châu tình cờ đi ngang qua, không cẩn thận liền nhìn thấy cách đó

không xa có một cô gái đang nổi điên, vốn tính giả vờ như không biết cô

mà tiếp tục đi ngang qua, nhưng đi được mấy bước vẫn nhịn không được mà

quay trở lại. Kết quả là cô gái họ Thẩm này vẫn đang tiếp cận bác trai

kia, mà ông ấy bị cô dọa sợ đến xanh mặt, ba chữ bệnh thần kinh từ trong miệng thốt ra cũng không lưu loát tí nào.

"Cô...đồ...thần kinh!"

Hà Chi Châu hạ quyết tâm đi tới.

Lúc này Thẩm Hi lại còn chọc chọc vào cái bụng tròn vo, còn muốn nói thêm

cái gì nữa, nhưng tay của cô đã bị túm lấy, sau đó giọng nói trầm tuổi

trẻ tuổi cất lên nói với bác trai kia: "Xin lỗi, cô ấy hơi say rồi." Nói xong, liền mạnh mẽ kéo cô đi.

Thẩm Hi ngước đầu nhìn người đang

túm mình đi, muốn thanh minh một chút, đang định cất lời thì đã bị Hà

Chi Châu không chút lưu tình xách tới trước mặt của Lâm Dục Đường.

......

Mọi người sau khi ăn tối xong dự định đến bờ cát đi dạo một chuyến, bãi

biển ban đêm thật đẹp vừa huyên náo lại vừa yên tĩnh, Thẩm Hi cũng đã

hơi tỉnh rượu nhưng đi bộ vẫn hơi liêu xiêu, Lâm Dục Đường đi ở bên cạnh thỉnh thoảng còn phải đỡ cô. Cả người Thẩm Hi giống như đang giẫm ở

trên bông, mềm nhũn, làm cô chợt muốn nhảy múa rồi.

Cô nhớ lại

khi còn bé, sau khi tan học trên đường về nhà, cô ở ven đường nhún nhảy

sau đó quay đầu hỏi Lâm Dục Đường: "Đường Đường, sau này em lớn lên gả

cho anh có được hay không?"

Lúc ấy gương mặt của Lâm Dục Đường khẽ ửng hồng nhưng chỉ nói: "Hi Hi, sau này lớn lên mới nói đi?"

Trên biển ngôi sao lóe sáng đầy trời, xa xa trên bờ cát có người vây quanh

đống lửa mà nhảy múa. Hầu Tử bước đi nhanh hơn, nhanh chóng chen vào,

Thẩm Hi nhìn mà động lòng, đúng lúc đó có một thanh niên mặc quần áo màu đen muốn mời cô nhảy cùng, Thẩm Hi cũng không hề do dự liền nhận lời

luôn.

Thẩm Hi cảm giác bản thân mình đang phiêu du trong gió, men say trong người làm cô ngứa ngáy, bước chân đạp ở trên hạt cát có chút

nhũn ra, nhưng vẫn nhảy múa rất hăng say, nhảy múa đối với cô mà nói đơn giản tựa như ăn cơm vậy, cho dù cảm giác mình đang say nhưng vẫn như có thể theo tiếng nhạc mà nhảy múa.

Hầu Tử cầm máy ảnh chụp Thẩm mỹ nhân mấy tấm, sau đó cảm khái nói với Hà Chi Châu ở bên cạnh: "Em thật

hâm mộ lão Tam, sao em lại không có thanh mai trúc mã xinh đẹp như vậy

chứ?"

Hà Chi Châu thản nhiên nhìn Thẩm Hi, không hề phát biểu ý kiến.

Hầu Tử cố tình dẫn dắt anh "Thông đồng làm bậy" với mình nên khều khều vai

Hà Chi Châu nói: "Lão đại, em cảm giác gần đây anh rất chú ý đến Thẩm

nha đầu đấy nhé, anh hãy thành thật khai báo đi, có phải đã coi trọng

người ta rồi hay không, cho nên mới học theo mọi người thích ai thì sẽ

bắt nạt người đó......"

Hà Chi Châu: "......" một lúc

sau, anh nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt dừng ở trên mặt Hầu Tử nói: "Cậu

thật giàu trí tưởng tượng."

Đối mặt với sự tò mò của Hầu Tử, Hà

Chi Châu đã cố hết sức khống chế giọng điệu của mình, nhưng bởi vì đề

tài này quá không thực tế, nên người bình thường ít bộc lộ suy nghĩ của

mình ra ngoài như anh còn biểu hiện sự khó chịu rõ ràng.

Tầm mắt

vừa lướt qua Thẩm Hi liền thu lại, trong khi đó cô nàng vẫn còn đang say sưa nhảy múa hết mình. Hạ Chi Châu tiếp xúc với Thẩm Hi chưa được bao

lâu, trừ ưu điểm xinh đẹp ra thì anh có thể liệt kê ra hàng đống khuyết

điểm của cô như: Ỷ mình đẹp mà ức hϊếp người khác, hơi phô trương, tự

kỷ, da mặt dày, ngu ngốc, hành động nhiều khi hơi thái quá......

Mà yêu cầu của Hà Chi Châu đối với con gái lại rất rõ ràng đơn giản —— ưu

điểm không cần quá xuất sắc, nhưng khuyết điểm cũng không quá nhiều.

——

Thẩm Hi trở lại khách sạn nằm xuống nghỉ ngơi, uống vài hớp trà đậm mà Lâm

Dục đường mang tới rồi bò dậy rửa mặt, cuối cùng lại ngây ngô ủ dột nằm ở trên giường, cả đêm đều mơ mơ hồ hồ như thế. Sáng hôm sau, khi cô vẫn

còn nằm ở trên giường ôm gối ngủ, thì Tráng Hán đã ở ngoài gọi cửa rồi.

Thẩm Hi đến nhà vệ sinh mặc quần áo, Trương Nhiên liền đi mở cửa, Tráng Hán

đang theo đuổi Trương Nhiên, nên nhiệt tình vô cùng, anh ta cố ý tới để

hỏi xem bữa sáng Trương Nhiên muốn ăn cái gì để đi mua cho cô ấy.

Thẩm Hi từ nhà vệ sinh đi ra lập tức nói với Tráng Hán: "Chu Thần, anh về

sau mà tới lấy lòng đừng quên gọi Lâm Dục Đường đi cùng đấy nhé, hai anh là bạn cùng phòng, làm ơn giúp em kéo tính tích cực của anh ấy lên cao

một chút?"

"Xin lỗi, anh suy tính quả thật không chu toàn, anh

sẽ gọi lão Tam đến ngay." Tráng Hán chắp tay trước ngực xin lỗi, khom

người lui ra khỏi phòng.

Thẩm Hi lại tiếp tục rửa mặt, Trương Nhiên cười híp mắt đi tới bên cạnh, thăm dò hỏi: "Cậu và Lâm Dục Đường yêu nhau à?"

Thẩm Hi thở dài trả lời: "Là mình theo đuổi anh ấy, còn về phần quan hệ của

bọn mình như thế nào thì cậu nghĩ là cái gì thì nó là cái đó."

Trương Nhiên yên lặng rồi nói tiếp: "Anh ta lững lờ nước đôi sao?"

Thẩm Hi"A" lên một tiếng: "Không thể nào, sao có thế như vậy được! Mình chỉ

nghe qua con gái hay như vậy chứ chưa từng nghe qua con trai làm vậy bao giờ."

Trương Nhiên cúi đầu cười một tiếng: "Mình nói đùa đấy."

Hôm nay ra biển, ánh nắng mặt trời thật là rực rỡ. Thẩm Hi nhìn cảnh này

lại nghĩ tới hai câu văn hồi học tiểu học thường hay viết:"Bầu trời xanh bao la, mây trắng bay trắng xóa" Bầu trời ở Thanh Đảo nếu so với thành

phố S thì rõ ràng xanh hơn rất nhiều, trong xanh văn vắt như loại bỏ tất cả tạp sắc khác.

Buổi chiều, Thẩm Hi ở trên boong của tầng hai

du thuyền phơi nắng, phơi gió, Trương Nhiên muốn mời cô cùng tự sướиɠ,

Thẩm Hi liền cười híp mắt đưa mặt tiến tới gần, sau đó chỉ một tay lên

má, "Tách" một tiếng, hai khuôn mặt tươi cười liền hiển hiện ở trên màn

hình của điện thoại di động, sau đó cô và Trương Nhiên lại trao đổi các

thông về mạng xã hội cho nhau để còn tiện liên lạc.

Quan hệ của hai người bọn họ từ đó thân thiết hơn nhiều.

Du thuyền của anh trai Hầu Tử không lớn, nhưng cái gì bên trong cũng đều

có: phòng ngủ, phòng tắm, phòng KTV... Trên du thuyền còn có một cái

ca nô, lúc nào muốn cũng đều có thể lướt sóng được.

Ban ngày, mọi người ở trên du thuyền câu cá, nướng đồ ăn, đánh bài...... Buổi

tối tổ chức một party nhỏ ở ngay trên boong thuyền.

Không khí về

đêm có chút ẩm ướt, mang theo mùi tanh nồng đặc trưng của biển. Gió biển táp vào mặt, xào xạc ở bên tai, mát rượi. Cuối cùng mọi người chơi mệt

rồi, liền ngồi trên ghế đếm sao.

Tuổi trẻ thật tốt.

Hầu Tử nói khi mình còn đi mẫu giáo thì có bạn gái rất thích anh, nhưng khi đó anh ấy lại đánh bạn ấy một trận, bây giờ nghĩ lại thấy hết sức tiếc

nuối.

Tráng Hán ngồi bên cạnh Trương Nhiên, chỉ đơn giản kể mình

từ nhỏ đều tập trung vào việc học, cho nên mới có thể thi đậu vào đại

học S, cuộc sống của anh từ nhỏ đến lớn cũng không dễ dàng gì.

Hà Chi Châu cười khẽ, hai tiếng ấy tuy nhẹ nhàng nhưng lại vô tình bán đứng câu chuyện đáng bị ăn đòn của Tráng Hán.

Lâm Dục Đường bóc một quả quýt đưa cho Thẩm Hi, Thẩm Hi hạnh phúc ngồi ăn. Hầu Tử liền đặt câu hỏi cho Đường Đường nhà cô: "Lão Tam, câu cũng kể

một chút về chuyện tình của cậu và Thẩm mỹ nhân của cậu đi?"

"Chúng mình sao?" Lâm Dục Đường liền cười trừ, đang muốn mở miệng, điện thoại

di động liền vang lên. Mắt vừa nhìn số điện thoại di động liền đứng lên

đi vào bên trong nghe điện thoại.

Nam chính đã đi, nữ chính cũng

không hề thẹn thùng đỏ mặt mà ngược lại lại thay thế nam chính kể chuyện xưa, sinh động như thật, phảng phất trong đó còn có mùi vị của tiểu

thuyết tình yêu.

Hầu Tử, Tráng Hán nghe kể một cách say sưa ngon lành.

Thẩm Hi đem chuyện của mình và Lâm Dục Đường tổng kết thành một câu đó chính là chuyện tình nữ theo đuổi nam vô cùng chua xót. Chỉ là chính cô cũng

không biết là câu chuyện này có kết quả hay không.

"Mẹ kiếp, em theo đuổi lão Tam những bảy năm?!" Hầu Tử hỏi.

Thẩm Hi hất cằm, gật đầu một cái: "Thật ra thì không chỉ có bảy năm thôi đâu."

"Lão Tam, không phải là người mà!" Hầu Tử vỗ vỗ l*иg ngực của mình nói: "Nếu em theo đuổi anh chỉ cần bảy giây là đủ rồi!"

Tráng Hán liền đá đểu Hầu Tử một câu: "Cho nên cậu mới vô duyên đến tận bây giờ."

Thẩm Hi liền cười ha ha.

Hà Chi Châu nhẹ nhàng thở ra một chút uất ức trong l*иg ngực, bầu trời đêm trên biển thật thâm thúy mênh mông, trên đầu những ngôi sao sáng như

gần trong gang tấc, vừa rõ lại vừa sáng. Anh cảm thấy mình thật nhàm

chán, mới vừa rồi lại ngồi ngây ngô nghe Thẩm Hi nói lung tung.

Cái gì nữ theo đuổi nam, cái gì mười năm như một ngày, cái gì mà biển cạn

đá mòn! Anh thực sự chưa từng gặp cô gái nào lại thích khoe khoang như

vậy.

Mọi người đang chém gió hăng say thì đầu bếp của du thuyền

mang lên một cái bánh ngọt hoa quả lớn nhìn vừa đẹp mắt vừa rất ngon.

Thẩm Hi hô lên một tiếng rồi hưng phấn từ trên ghế nhảy xuống, nhanh

chóng đi tìm Lâm Dục Đường. Cô muốn gọi Đường Đường đến đây ăn bánh

ngọt.

Phòng của Lâm Dục Đường ở trên tầng hai, Thẩm Hi nhẹ nhàng

đi lên, cô đang đi một đôi dép lê bằng da mềm mại nên khi bước ở trên

cầu thang gỗ xoắn ốc không có tiếng động nào, nhẹ đến mức chỉ có cô nghe được mà thôi.

Cửa phòng trên tầng hai chỉ khép hờ, cô đang muốn đẩy cửa đi vào, lại bị câu nói của Lâm Dục Đường làm chậm lại bước chân.

——"Được, muốn ăn cái gì khi về mình sẽ làm cho."

Lâm Dục Đường vẫn đang nói chuyện điện thoại, giọng nói dịu dàng có thể vắt được ra nước, anh lại còn cười nữa, mặc dù chỉ có hai tiếng ngắn ngủi

mà thôi.