Hai tay Viên Bản Thiện như kẻ bị thần kinh mà cuộn thành hình móng gà, sợ hãi giống như keo dán sền sệt bám lấy cổ họng anh ta, chỉ cho phép Viên Bản Thiện cất ra những tiếng gầm rú rêи ɾỉ vô nghĩa.
Trong khi Quan Xảo Xảo trên lưng Viên Bản Thiện lại rất trầm mặc, nằm trên lưng anh ta, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác ngoài việc hút lấy năng lượng sợ hãi mà Viên Bản Thiện tỏa ra, khuôn mặt dần trở nên đen sẫm, gân guốc nổi lên, trước sau vẫn không chịu dừng.
Vào đúng lúc này, tiếng cười càn rỡ quái dị của gã hề thông qua một con gấu Teddy truyền đến khiến tất cả mọi người ở đây đều giật nảy mình.
Tay Trì Tiểu Trì cũng run lên.
Cũng may chỉ trong giây lát cậu liền lấy lại bình tĩnh, chọn mua tất cả vật dụng cần phải dùng trị giá hối hận để đổi, bảo đảm trị giá hối hận của Viên Bản Thiện không bị tràn đầy.
Hỏi gã hề: “Xem kịch vui không?”
“Vui! Rất là vui!” Gã hề cười không dứt, “Trong trò chơi của tôi mà lại bố trí một trò chơi khác, lợi dụng tôi để bày ra thế trận cho mình, cậu thật sự là người quá thú vị!! Ở lại đây với tôi đi, thế nào?…Thế nào?”
Trì Tiểu Trì cười nhạt một tiếng, nhìn về phía con gấu Teddy.
“Hài lòng là tốt rồi.” Cậu nói tiếp, “Nhưng mà có lẽ ngài đây không biết, tôi là một diễn viên. Phí diễn xuất của tôi rất đắt.”
Gấu Teddy nghiêng đầu, dường như không hiểu rõ ý của cậu.
“Ngài có quy tắc của ngài, tôi cũng có quy tắc của tôi.” Trì Tiểu Trì quay đầu nhìn Cam Úc sắc mặt trắng bệch và Cam Đường bị hôn mê bất tỉnh, giọng điệu trở nên lạnh lẽo, “Thật ngại, trong trò chơi của ngài, ngài đã xúc phạm đến quy tắc của tôi.”
Lời còn chưa dứt, cậu đột nhiên vung tay lên.
Tỏa linh bình cao cấp mới vừa đổi tuột tay bay ra, trực tiếp chui vào trong bụng của gấu Teddy.
Gã hề sững sờ chốc lát, khi nhận ra có gì đó không đúng thì đã chậm.
Gã hề xoay mình, phát ra tiếng thét dài thảm thiết từ trong loa.
Bất chợt đèn trong phòng đều tắt ngúm, tất cả món quà đều biến mất, khinh khí cầu biến thành đầu lâu khô mục, rơi xuống đất vỡ thành bột mịn, mà ghế sô pha cũng trở nên loang lổ hôi thối, ngồi phía trên có thể rõ ràng cảm nhận được mùi hôi dầu nhớt và lò xo cộm người.
Tỏa linh bình cao cấp khác với cấp thấp, có thể thu phục hồn ma thực lực cao cường, bên trong có linh khí dày đặc, sẽ tạo thành thương tổn đối với hồn ma, mà ngoại trừ người phong ấn thì không có bất kỳ ai có thể giải thoát nó ra ngoài.
…Cũng sẽ không bao giờ có người đến thăm gian mật thất bết bát như vậy nữa.
Trì Tiểu Trì đứng lên từ ghế sô pha dơ bẩn.
Chỉ còn hai mươi giây cuối cùng là bọn họ có thể rời khỏi thế giới này.
Trì Tiểu Trì dựa vào ký ức trước khi đèn tắt, sờ soạng đi đến bên cạnh Cam Đường, nắm tay cô, ở thời khắc cuối cùng lại mở miệng nói với Viên Bản Thiện.
“Lão Viên.” Cậu nói, “Anh vẫn chưa trả lời tôi, nhân quả là gì?”
Cậu lại nói tiếp: “Mà thôi, anh có rất nhiều thời gian để chậm rãi suy nghĩ.”
Viên Bản Thiện sẽ hiểu rõ.
Quan Xảo Xảo bị gϊếŧ, Quan Xảo Xảo trả thù, đây chính là nhân quả của hai người bọn họ.
Từ đầu đến cuối, Tống Thuần Dương đều sạch sẽ, tay không dính bụi.
Thời gian đã tới, bóng dáng của đám người Trì Tiểu Trì biến mất khỏi căn phòng an toàn cuối cùng này.
Viên Bản Thiện vẫn ôm một chút hy vọng, nhưng đợi mãi mà thân thể vẫn ở trong bóng tối.
Tất cả mọi người đã rời đi, chỉ một mình anh ta lưu lại ở thế giới này.
Viên Bản Thiện không bị truyền tống, cũng không chết, càng không thể nhìn thấy ánh sáng mà mình mong muốn.
Viên Bản Thiện bị giữ lại ở gian phòng trong nhiệm vụ lần thứ mười cuối cùng, bị hệ thống bài xích, ở trong thế giới của ác quỷ, trở thành một ‘người dư thừa’ chân chân chính chính.
Mà trong thế giới thật, thân phận của Viên Bản Thiện cũng sẽ bị xóa sạch, giống như vết bút chì bị tẩy cao su xóa sạch, không còn bóng dáng, không còn tồn tại trong ký ức của bất kỳ ai.
Sau khi dược hiệu của thuốc gây tê kết thúc, Viên Bản Thiện giãy dụa leo xuống ghế sô pha, nằm quỳ dưới đất, gào khóc khàn cả giọng.
Anh ta hướng về phía Tống Thuần Dương rời đi, khóc lóc cầu xin tha thứ, cầu cậu buông tha cho mình.
Nhưng không ai nghe được lời anh ta.
Chỉ có Quan Xảo Xảo duỗi ngón tay lạnh như băng, nhẹ nhàng vỗ mặt Viên Bản Thiện, cười nói một cách thâm độc: “Viên Bản Thiện, đừng sợ, anh còn có tôi đây.”
….
061 đột nhiên đẩy ra cửa phòng làm việc của 023, khiến 023 và 089 đang ở bên trong chơi game bắt cá sợ mất cả hồn.
Ống quần bên tay phải của anh trống rỗng.
Bàn tay đỡ tường của người thanh niên run rẩy, tầm mắt nhòa đi, tóc tai ẩm ướt nhiễu mồ hôi lạnh.
“Hiện tại đầu óc của tôi không ổn lắm.” 061 liều mạng dùng một chút thanh tỉnh cuối cùng mà nói, “Nhanh giúp tôi lập trình một chút. Nhanh lên.”
Khi 023 còn đang ngẩn người cầm máy chơi game thì 089 đã ném tay cầm chơi game sang một bên, nhanh chân chạy tới trước người 061.
061 mở ra quyền hạn của thân thể cho 089, 089 không hề nhiều lời, lập tức tiến hành sửa chữa những dữ liệu bị tổn hại, cũng phục chế dữ liệu chân trái của anh, tiến hành xoay chuyển và tái tạo, sau đó lại đem đoạn dữ liệu mới bổ túc vào bên trong.
Đùi phải của 061 vừa mới chữa trị xong, anh chỉ kịp cám ơn một tiếng rồi liền rời đi.
Anh bước đi không được ổn định, hơi thở cũng vô cùng hỗn loạn, dư âm của cơn đau vẫn còn dằn vặt thần kinh, nhưng anh vẫn vừa đi vừa tiến hành hiệu chỉnh những chi tiết nhỏ mà 089 ban nãy không kịp chăm sóc.
023 mơ hồ định chạy theo hỏi: “Chờ đã!”
089 đưa tay ngăn cản.
023 nhìn 089: “Anh biết anh ấy bị gì không?”
089 thành thật nói: “Anh không biết.”
023: “…Vậy anh cản tôi làm gì?!”
089: “Chẳng phải anh ấy có việc phải đi gấp sao?”
Nói xong, 089 đặt khuỷu tay lên vai 023, cười nói: “Tên nhóc này sớm muộn gì cũng sẽ quay lại, chờ lần sau quay về lại hỏi cũng không muộn.”
023 vẫn không có cách nào an tâm.
Trong lúc nôn nóng, cậu chú ý đến động tác quá mức mờ ám của 089.
023 liếc mắt nói: “Tay.”
089 trực tiếp dựa vào người 023, giống như không có xương cốt.
023 nhảy gân xanh một cái: “…Tay. Tiếp tục dựa thì lập tức chặt xuống nha.”
089 lập tức buông tay.
023 chuẩn bị đuổi theo để hỏi cho ra nhẽ, ai ngờ chưa đi được vài bước thì đột nhiên cảm giác bên hông đã bị một đôi tay ôm lấy, một nguồn sức mạnh kéo đến, rút cậu ấy lên như đang nhổ cỏ dưới đất.
089 dễ dàng nhấc 023 lên, để cậu ấy cưỡi lên cổ mình.
023: “Mọe nó anh làm gì vậy?!”
089 vững vàng nâng eo 023, giọng trầm thấp, có vài phần gợi cảm khiến lòng người mềm nhũn: “Đừng đuổi theo.”
…Đừng đuổi theo, cũng đừng hỏi.
061 bị thương rồi lập tức chạy đi, chỉ cần nghĩ cũng biết có liên quan đến Trì Tiểu Trì.
Mà 061 bảo vệ Trì Tiểu Trì như vậy, lần trước còn dự định đi về phòng lưu trữ hồ sơ, thoạt nhìn là có nghi ngờ đối với việc bị Chủ thần xóa đi ký ức vào mấy năm trước.
Cho nên, vì 061 thì tốt nhất không nên thảo luận bất cứ chuyện gì liên quan đến Trì Tiểu Trì trong phạm vi mà Chủ thần có thể cai quản, ngộ nhỡ đề cập đến chuyện năm đó khiến Chủ thần để ý và nghi ngờ, nói không chừng sẽ như mấy năm trước, mượn một cái cớ đường hoàng nào đó để xóa sạch ký ức của 061 một lần nữa.
Mà 089 cũng không nói thẳng suy nghĩ của mình với 023.
Ngây ngô là phúc, dù sao cũng hiếm có được ngây ngô.
Chỉ trong chốc lát 089 liền thoát khỏi trạng thái đứng đắn, trở về tác phong cà lơ phất phơ: “Con cái lớn rồi, chúng ta phải buông tay cho nó bay cao bay xa.”
023: “…” Cái tên thiểu năng trí tuệ này, bay cái đầu anh đó.
Bị 089 trêu chọc kéo dài, lúc này 061 đã đi xa.
089 kéo 023 trở về, không tim không phổi mà nói: “Đi thôi, chơi game chơi game.”
023 kéo tóc của 089: “Thả tôi xuống coi!”
089 vô lại nói: “Không thả. Có bản lĩnh thì dùng đùi kẹp nát đầu anh đi.”
023: “Kẹp nát đầu anh bằng cây kìm kẹp hạt óc chó là đủ xài rồi.”
089 cười to, thật giống như hết thảy những chuyện ban nãy chưa từng xảy ra.
Đợi 061 thoát khỏi không gian Chủ thần, mở mắt ra thì đùi phải của Cam Đường cũng đã triệt để khỏi hẳn, cảm giác đau đớn vẫn còn nhưng cũng giảm bớt rất nhiều.
Anh thở một hơi thật dài.
Từ lúc bắt đầu, “Cam Úc” và “Cam Đường” không gia nhập hệ thống của thế giới này, ‘hệ thống’ trong cơ thể bọn họ hoàn toàn là để tiện cho việc ký hiệp ước đồng minh với Trì Tiểu Trì, bắt chước dữ liệu của Hề Lâu mà sao chép để giả mạo.
Cũng may ở thế giới này tuy có ưu tiên cấp độ, hạn chế năng lực của 061, nhưng muốn chế ra một hệ thống đủ để lừa dối việc liên minh thì cũng không tính quá khó đối với một hệ thống cấp đặc biệt như 061.
Mà việc này cũng dẫn đến việc hai anh em trở thành ‘người dư thừa’ trong thế giới nhiệm vụ, cũng không được hưởng phúc lợi chữa trị tự động của hệ thống.
Khi Trì Tiểu Trì bắt đầu lật bài tẩy với Viên Bản Thiện, anh liền nhân cơ hội truyền tống trở về không gian Chủ thần, chữa trị dữ liệu bị đứt gãy, cũng nhanh chóng quay lại trước một giây truyền tống về thế giới thực.
…Cuối cùng là đuổi kịp thời gian.
Sau khi tiếp thu truyền tống, việc đầu tiên mà Trì Tiểu Trì làm khi mở mắt ra là xem chân của Cam Đường.
Hai chân đều còn nguyên, thon dài xinh đẹp, được đôi vớ màu đen bao lấy, xem ra là hệ thống đã tu bổ vết thương không trí mạng này.
Cam Đường tỉnh lại, đang nhẹ nhàng vuốt ve đùi phải của mình, xác nhận nó đã mọc ra một lần nữa.
Lúc này Trì Tiểu Trì mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại, mà ngay sau đó chính là cảm giác mệt mỏi mãnh liệt cuốn đến như sóng xô, làm cho cậu trực tiếp nằm úp sấp xuống bàn, đâm đầu vào tháp xếp gỗ trước mặt.
Tháp gỗ ầm ầm sụp đổ, những mảnh gỗ văng tứ tung ngổn ngang.
Anh trai quản lý vẫn luôn cúi đầu chơi điện thoại di động nghe thấy tiếng liền a một tiếng rồi đứng dậy: “Sao vậy? Không khỏe hả?”
Cam Úc lau sạch mồ hôi lạnh trên trán, quay mặt đi, thay Trì Tiểu Trì giải thích: “Không sao, cậu ấy bị hạ đường huyết. Để cậu ấy nằm một lúc là ổn rồi.”
Nói xong, anh móc từ trong túi ra một viên kẹo, xé bao rồi nhẹ nhàng đưa lên môi của Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì hé miệng ngậm lấy kẹo.
Cam Úc xin lỗi anh trai quản lý tiệm, cũng kiên trì giúp Trì Tiểu Trì nhặt những thanh gỗ rơi dưới đất lên bàn, sắp xếp ngay ngắn trở lại.
Tư Gia Dịch thì lại yên lặng đứng dậy, ngơ ngác đi ra ngoài.
Anh trai quản lý tiệm ngạc nhiên hỏi: “Cậu gì đó ơi, không chơi sao?”
Tư Gia Dịch đứng lại, mờ mịt nhìn khắp xung quanh, nhưng không nhìn thấy ai.
Lúc cậu đến đây, mọi người đều tràn đầy hy vọng, Mạnh Càn lải nhải lẩm bẩm cuối cùng cũng coi như sắp kết thúc, Kiều Vân và Giả Tư Viễn hẹn nhau sau khi thoát khỏi nhiệm vụ thì sẽ dùng một nửa khoản tiền tiết kiệm đi mua quần áo và mỹ phẩm, phải tự chiêu đãi chính mình cho đã, còn cậu vẫn như bình thường không nói lời nào.
Đương nhiên Tư Gia Dịch vui mừng vì mình có thể sống sót, nhưng cậu chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ một thân một mình rời đi.
Tính cách của cậu quái gở, cũng không phải bạn thân của bất kỳ ai trong ba người kia, bởi vậy cậu chưa từng nói cho họ biết mình có mắt âm dương, chỉ âm thầm cung cấp tất cả thông tin trong khả năng của mình.
Nói thật ra, cậu rất ghét tính ích kỷ của Kiều Vân, sự tự phụ của Mạnh Càn, có lúc cũng khó chịu với vẻ khúm núm nhát gan của Giả Tư Viễn, tuy cậu ghét bỏ nhưng vẫn mang theo ba người từ cửa thứ nhất xông đến tận cửa cuối cùng.
Nhưng khi cậu chân chính đối mặt với cái chết của bọn họ thì Tư Gia Dịch mới phát hiện mình cũng không phải là người hoàn toàn lạnh lùng.
Cậu quay đầu nhìn về phía Trì Tiểu Trì, Cam Úc và Cam Đường đại nạn không chết, trong lòng vô cùng rầu rĩ.
Sửng sốt trong chốc lát, Tư Gia Dịch mới nói với anh trai quản lý tiệm: “Không chơi nữa. Bạn tôi đều có việc bận rồi, sẽ không tới.”
Dứt lời, cậu vịn tường chậm rãi rời đi.
So với Tư Gia Dịch thì Cam Úc quan tâm đến trạng thái tinh thần của Trì Tiểu Trì hơn: “Sao vậy?”
Trì Tiểu Trì miễn cưỡng nói: “Mệt.”
Tinh thần căng thẳng liên tục trong một tiếng đồng hồ khiến cậu thật sự mệt mỏi.
Cam Úc có chút đau lòng: “Cực khổ cho cậu rồi.”
Dù là thân thể hay tinh thần đều đang mệt mỏi, nhưng Trì Tiểu Trì vẫn không bỏ được bản tính xảo quyệt, đem mặt đặt trên khuỷu tay, nhìn chằm chằm Cam Úc rồi hỏi ngược lại: “Chân còn đau không?”
Trong miệng cậu vẫn còn ngậm kẹo, một bên má nhô lên một khối nho nhỏ khiến người ta chỉ muốn chọt vào.
Cam Úc chỉ nhìn cậu ấy liền nhịn không được mà bật cười.
Trì Tiểu Trì cũng đáp lại bằng một nụ cười tươi sáng, lấy lại tinh thần, bò dậy từ trên bàn, bắt chuyện với Cam Đường: “Đường Đường, có thể đi được không?”
Cậu đỡ Cam Đường, cùng Cam Úc sóng vai, chậm rãi đi ra đường.
Trên đường xe cộ đông đúc, người tới lui vội vã, ánh nắng sau giờ trưa chiếu xuống làm làn tóc của Tống Thuần Dương như được nhuộm thành một màu vàng ấm áp.
Trì Tiểu Trì thay Tống Thuần Dương chấm dứt tất cả mọi chuyện, cũng đến lúc phải lui thân.
Trì Tiểu Trì ở lại thế giới này thêm hai ngày, đổi lấy toàn bộ đạo cụ kỳ lạ mà trước đây muốn đổi nhưng không nỡ dùng điểm hối hận để đánh đổi, sau đó mới lưu luyến mà ngừng tay.
Cậu sợ Viên Bản Thiện tự sát, bởi vậy luôn chú ý đến hướng đi của trị giá hối hận, một khi nó tăng vọt một cách dị thường là chứng tỏ anh ta quyết định muốn chết.
Nhưng sự thật chứng minh Viên Bản Thiện cực kỳ tiếc mạng, có lẽ còn đang có ý năn nỉ gã hề đã không có khả năng sống lại để tha cho anh ta một mạng, đem anh ta thoát khỏi bốn vách tường lao tù không có cửa kia, thả ra ngoài.
Nghĩ như vậy, Trì Tiểu Trì cười cười, đối mặt với máy tính mà viết xuống một hàng thông tin trên giấy ghi chú.