Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phòng học vô cùng yên tĩnh, Hạ Lăng cầm con sâu đã chết trong tay, thản nhiên đi đến trước mặt Hoàng Lộ, mỉm cười xòe bàn tay ra nhìn thẳng cô ta, đôi mắt tối đen như mực.

"Đồ của cậu, trả cho cậu."

Hoàng Lộ hoảng sợ nhìn lòng bàn tay cô, con sâu to bằng ngón tay sớm đã không còn hình dạng, mềm oặt nằm im một chỗ, thứ chất lỏng màu xanh không ngừng chảy ra, không biết là máu hay dịch não tuỷ, chỉ biết là rất dính, bám trên bàn tay trắng như tuyết của Hạ Lăng tạo nên một sự tương phản rõ rệt, khiến cho người khác sởn tóc gáy.

Không ngừng có học sinh rướn cổ lên nhìn, có nữ sinh tâm lý kém trực tiếp nôn tại chỗ.

Thật là ác mà!

"Không cần! Nhanh vứt nó đi!"

Hoàng Lộ mặt tái nhợt, thét lên một câu rồi đánh vào tay Hạ Lăng, quả thực muốn bức điên mình rồi, mà Hạ Lăng bị cô ta đánh, tay bỗng vung lên, xác con sâu bay ra, vừa đúng đáp xuống mặt Hoàng Lộ.

"A a a! !" Tiếng hét còn thê lương hơn so với vừa vừa nãy.

Hoàng Lộ khuôn mặt vặn vẹo, thân thể phản xạ có điều kiện ngả ra đằng sau, chiếc ghế cũng nghiêng theo, không vững liền té ngã.

https://truyen4u.net/author/NekoU207

Liên tiếp những việc được Hoàng Lộ sắp xếp từ trước đều bị phá hỏng, cô ta chưa bao giờ cảm thấy mất mặt đến vậy, lập tức không thèm để ý hình tượng oà khóc, vừa khóc vừa dùng ánh mắt phẫn uất nhìn Hạ Lăng, "Cô, cô chờ đấy, tôi, tôi đến chết cũng không bỏ qua cho cô..."

Sự tình huyên náo như vậy, các bạn trong lớp cũng không thể làm ngơ, cô bạn ngồi cùng bàn với Hoàng Lộ cùng một số bạn nữ khác tay chân luống cuống đỡ cô ta dậy, lớp trưởng cũng vội vội vàng vàng chạy tới văn phòng gọi giáo viên chủ nhiệm.

Một mảng hỗn loạn, vậy mà Hạ Lăng từ đầu đến cuối đều không có gì thay đổi, thái độ bình tĩnh không hợp với tuổi.

Quý Tu Uyên ngồi ở bên này, đem tất cả sự việc vừa xảy ra thu hết vào trong mắt, khí lạnh toả ra khắp người.

Ngay từ đầu cậu ta đã biết Hoàng Lộ gọi mấy bạn nam bắt sâu để chỉnh Hạ Lăng, bất quá không có ngăn cản, chờ trò hay diễn ra, định lúc đó làm anh hùng cứu mỹ nhân, tranh thủ tạo ấn tượng tốt với Hạ Lăng.

Nhưng kết quả lại không như cậu nghĩ, Hạ Lăng trực tiếp lấy tay bắt sâu, đổi lại là nam sinh cũng không dám thử, vậy mà cô lại có thể mặt không đổi sắc, đơn giản bóp chết một con.

Quý Tu Uyên nghĩ tới cuộc đối thoại với Tiết Húc ngày hôm qua, hắn có nói với mình.

"Cậu muốn theo đuổi người ta, đó là chuyện của cậu, tớ không có ý kiến, bất quá đã làm bạn bè với nhau, tớ khuyên cậu đừng có dùng mấy chiêu tán gái tầm thường áp dụng với cô ấy."

"Vì sao?"

Lúc ấy Tiết Húc trầm mặc một lúc, mới nói một câu ý nghĩa không rõ ràng: "Cô ấy có chút không bình thường."

Quý Tu Uyên nghe không hiểu, cũng không quá để tâm, còn cười nhạo nói hắn làm quá, hiện tại xem ra...

Cậu ta nhìn ở phía xa thấy Hạ Lăng đang thản nhiên lấy khăn giấy lau tay.

Được rồi, quả thật không bình thường.

Cuối cùng, Hoàng Lộ và Hạ Lăng đều bị Thôi Đỗ Thần gọi vào văn phòng uống trà, bởi vì cả hai đều có lỗi, thầy liền đen mặt giáo huấn một trận, sau đó yêu cầu họ viết kiểm điểm 3000 chữ nộp lên.

Việc này xem như đã được giải quyết.

Kể từ lúc đó, bạn học đều nhìn Hạ Lăng với một con mắt khác, mang theo ba phần sợ hãi, mỗi khi thấy cô đều sẽ đi đường vòng, có thể thấy ngày hôm đó cô đã tạo thành bóng ma tâm lý trong lòng bọn họ, ngay cả người ngoài miệng vẫn nói muốn tìm cô tính sổ là Hoàng Lộ, hiện tại cũng không dám dễ dàng trêu chọc cô, quỷ mới biết có phải cô tâm lý biếи ŧɦái không, mà khi tức giận thì ngay cả người cũng dám gϊếŧ.

Đối với Hạ Lăng mà nói, bóp chết một con sâu để đổi lấy cuộc sống bình yên ở trường, quả thực không tính là gì.

https://truyen4u.net/author/NekoU207

Cô không có khuynh hướng ngược đãi động vật, sở dĩ làm như vậy, chỉ là muốn ra uy với Hoàng Lộ, hiện tại xem ra hiệu quả ra tốt; vui mừng hơn là, không còn ai dám trêu chọc gây khó dễ với Khương Tư Nhu nữa.

"Tớ không sợ cậu, thật đấy!" Cô gái bên cạnh mỗi ngày đều thề thốt với cô: "Cậu vì tớ mà làm như vậy, tớ muốn cảm ơn cậu còn không kịp nữa là."

Hạ Lăng cười, đáy mắt phủ một tầng ấm áp, "Cảm ơn cậu."

Thời gian trôi qua thật nhanh, Hạ Lăng chậm rãi thích ứng với cuộc sống hiện tại, mỗi ngày chỉ có đến trường học rồi về nhà, không mặn không nhạt, chẳng qua, tuy rằng cô đã cố gắng nhịn ăn nhịn mặc, nhưng số tiền trong ví vẫn giảm đi từng ngày.

Một tuần sau, Hạ Lăng đã tiêu hết số tiền mình có, đồng nghĩa với việc từ nay về sau cô không có cơm trưa để ăn.

Trời tối, Hạ Lăng cầm cái ví không trong tay đi đến trước cửa phòng Hạ Trác Quần, đôi mắt đen nhánh ánh nước trầm mặc nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ được chạm khắc hoa văn tỉ mỉ, cuối cùng buông mắt xuống, xoay người rời đi.

Cô vẫn không có dũng khí đi tìm ông ta xin tiền, dù sao cũng cho cô ăn cho cô ở, còn cho cô đi học, như vậy là đã quan tâm giúp đỡ cô hết lòng rồi, bản thân có tư cách gì yêu cầu nhiều hơn nữa.

https://truyen4u.net/author/NekoU207

***

Bên này Hạ Lăng đang rơi vào tình cảnh bi thảm, thì bên kia Tiết Húc mấy ngày nay rất hưng phấn hận không thể đốt pháo ăn mừng, bởi vì chân của hắn đã khỏi hẳn rồi!

Thân thể hắn coi như khá tốt, bác sĩ kiểm tra nói đã hoàn toàn bình phục, trước kia còn chẩn đoán tổn thương gân xương phải mất vài tháng mới lành, vậy mà giờ chưa tới nửa tháng hắn đã có thể chạy nhảy khắp nơi.

"Tiết Húc!"

Tiếng chuông tan học vừa mới reo lên, Hạ Nhiễm Nhiễm mặc chiếc váy dài màu hồng nhạt, kích động chạy đến trước mặt Tiết Húc, bàn tay nhấc làn váy xoay một vòng, nở nụ cười dịu dàng hỏi, "Đây là chiếc váy tớ mới mua, thế nào, đẹp không?"

Tiết Húc mấy ngày nay tâm trạng khá tốt; khó có khi ngẩng đầu nhìn cô ta, nhướn mày, câu nói đầu tiên là: "Tiền ở đâu mà cậu mua quần áo, còn chưa tới đầu tháng?"

Hạ Nhiễm Nhiễm từ trước đến giờ tiêu tiền như nước, cho nên Hạ Trác Quần đều mỗi tháng cho cô ta phí sinh hoạt một lần, mỗi lần là năm vạn, nhưng cho dù như vậy, Hạ Nhiễm Nhiễm chưa đến một tuần đã tiêu hết sạch, đôi lúc ngay cả cơm trưa cũng phải nhờ bạn quẹt thẻ giúp, quả xứng với nữ nhân bại gia.

"Cậu đoán xem." Hạ Nhiễm Nhiễm cong môi cười thần bí.

"Không phải cậu lấy tiền của cha cho em gái chiếm làm của riêng đấy chứ." Tiết Húc chán ghét đoán, lười xem phản ứng của cô ta, cúi đầu bóc một viên kẹo ném vào miệng, đảo loạn bên trong.

Ai ngờ hắn vừa dứt lời, đối diện đột nhiên im lặng như tờ.

"Không phải!" Hạ Nhiễm Nhiễm thẹn quá hét lên, "Tiền trong nhà vốn đều là của tớ, cô ta không đáng được một xu!"

Cô ta nói xong giận đùng đùng bỏ đi.

https://truyen4u.net/author/NekoU207

Tiết Húc bị hét thẳng vào mặt, miệng nhai kẹo hỏi Chu Gia Giang: "Đầu óc cậu ấy có vấn đề à?"

"Không phải là bị cậu nói trúng sao." Chu Gia Giang cười gượng, thu dọn đồ đạc, "Đi thôi, tới nhà ăn, tớ sắp chết đói rồi."

Tiết Húc lười nhác "ừm" một tiếng, đứng lên, vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, lớp bọn họ ở tầng hai, cửa sổ vừa vặn đối diện với sân thể dục, thấy một bóng người ngồi trên mặt cỏ, quen thuộc đến mức khiến người ta phát ghét.

Ánh mắt của hắn tập trung vào bóng hình đó, mặt có hơi nhíu lại, nói với Chu Gia Giang: "Cậu đi trước đi, tớ vừa nghĩ ra còn có chút việc phải làm."

Chu Gia Giang đã đi tới cửa, nghe vậy liền dừng lại, "Việc gì thế?"

"Còn có thể là việc gì." Tiết Húc ngắm nhìn người dưới lầu, cử động chân phải một chút, tươi cười thân thiết nói, "Đương nhiên là đi tính sổ rồi."

Chu Gia Giang liền rùng mình một cái.

***

Vì không còn tiền, Hạ Lăng liền lấy cớ mang theo cơm hộp, không đi đến nhà ăn cùng Khương Tư Nhu, trong khoảng thời gian này, cô đều cầm theo quyển tiếng Anh, chạy đến chỗ yên tĩnh ít người để học thuộc từ mới.

Có đôi lúc, bữa sáng ở nhà ăn bánh bao thì cô sẽ vụиɠ ŧяộʍ giấu mấy cái mang đi để làm bữa trưa, đáng tiếc phần lớn thời gian Lý tẩu đều nấu mì cho bọn cô ăn, cũng chẳng có dinh dưỡng.

Cho nên hiện giờ Hạ Lăng rất ít ăn bữa trưa, bình thường cô sẽ mang theo một chai nước bên người, đói bụng liền uống vài hớp.

Mấy ngày này cô đều trải qua như vậy, cảm thấy bản thân vẫn chịu đựng được, cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng hôm nay không hiểu vì sao, bụng rất khó chịu.

Được một lúc lại quặn lên, cảm giác như rút gân, đau như bị kim châm.

Hạ Lăng ngồi xổm trên bụi cỏ, lấy tay xoa bụng, mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, cô cắn môi, mồ hôi lạnh túa ra rơi xuống quyển sách tiếng Anh, ánh mắt mơ hồ nhoè đi.

"Này!"

Có người gọi cô, giọng điệu không kiên nhẫn.

"Cô nghe thấy tôi nói gì không?"

Hạ Lăng đột nhiên bừng tỉnh, một đôi giày thể thao sạch sẽ màu trắng tiến vào trong mắt, cô sửng sốt, chậm rì theo đôi giày nhìn lên trên, Tiết Húc đang đứng trước mặt cô, hai tay nhét túi quần, vì đứng ngược sáng, thân hình cao lớn dưới ánh mặt trời bị kéo thật dài dưới mặt đất, khuôn mặt nhìn cũng không được rõ ràng.

Nhưng cô biết, nhất định là hắn.

https://truyen4u.net/author/NekoU207

Hạ Lăng nở nụ cười, có chút khó khăn nhìn lên, liếʍ môi khô khốc, "Có chuyện gì sao?"

"Đương nhiên là đến tính sổ rồi." Tiết Húc dơ quả đấm, cười cười, môi hồng răng trắng, "Cô nghĩ rằng tôi sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy sao, nằm mơ đi."

"Vậy cậu muốn thế nào?" Hạ Lăng cười khẽ, bụng lại quặn đau, "Là muốn tiếp tục lời nói lúc trước, trực tiếp đánh một quyền sao?"

"Như vậy thì đơn giản quá." Tiết Húc nhếch miệng, nghiêm mặt nói: "Tôi muốn cùng cô nghiêm túc đánh một trận, thắng hay thua tôi đều chấp nhận."

"Tôi đã nói rất nhiều lần, tôi thật sự không biết đánh nhau." Hạ Lăng bất đắc dĩ thở dài, cảm giác bụng càng ngày càng đau, nếu biết đánh nhau, cô đã trực tiếp ra tay với Hoàng Lộ rồi.

"Cô cho rằng tôi ngốc vậy sao, chỉ biết nhìn mặt mà bắt hình rong." Tiết Húc lại thản nhiên nói một câu khiến cô không tưởng tượng được.

"Cái gì?" Hạ Lăng im bặt, chẳng lẽ hắn còn có chứng cớ gì khác?

Cô bắt đầu khẩn trương, mắt không chớp nhìn hắn, chỉ thấy thiếu niên bỗng nhiên có hơi híp mắt, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên rơi vào vị trí giữa cổ và bụng cô.

"..." Hạ Lăng nhìn qua nhìn lại hai lần, xác định, hắn đang nhìn ngực mình.

"Quá không bình thường."

Tiết Húc một chút cũng không cảm thấy hành vi của mình khác thường, ánh mắt quỷ dị, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu như vậy.

Tiết Húc đối với phụ nữ mặc dù không phải bất lực giống như Quý Tu Uyên nói, trong thời kì phát triển tâm sinh lý, hắn vẫn chú ý tới một vài điểm.

https://truyen4u.net/author/NekoU207

Đàn ông nhìn phụ nữ, đầu tiên là nhìn mặt, thứ hai là nhìn ngực, mà những cô gái ở gần hắn, phần lớn đều phát triển bình thường, đường cong mỗi người mỗi vẻ, có lớn có nhỏ, còn Hạ Lăng này lại thẳng một đường, quả thực là từ khi sinh ra đến giờ hắn chưa từng thấy qua.

Cho nên hắn mới phát chút lòng tốt nhắc nhở Quý Tu Uyên một câu.

Bởi vì cô thật sự con mẹ nó không bình thường chút nào!

Lúc trước, hắn không chỉ căn cứ vào khuôn mặt, mà là trực tiếp nhận ra ngực của cô.

"Cô có phải là con gái không vậy?" Tiết Húc nhìn chằm chằm bộ ngực bằng phẳng của cô, không khỏi băn khoăn hỏi: "Không phải là đi giải phẫu chuyển giới chứ?"

Hạ Lăng trầm mặc, một lúc vẫn không nói gì, qua rất lâu, đột nhiên nhẹ bẫng hỏi một câu: "Cậu vừa mới nói cái gì?"

"Cô có phải là con gái không?"

"Câu trước."

Tiết Húc suy nghĩ một chút, "Chúng ta đánh một trận đi?"

"Được."

Lần này, Hạ Lăng không do dự gật đầu, để quyển sách xuống, cơ thể không vững đứng lên, mặt không chút thay đổi nhìn hắn.

"Chúng ta quyết chiến một lần đi."

Tác giả có lời muốn nói: ngày càng đặc sắc rồi, khụ khụ, Tiết Húc đã định trước là kiếp thê nô, thành tâm cầu nguyện một giây.

Còn có, cái kia, chỗ đó của Hạ Lăng chỉ là dinh dưỡng không đầy đủ, quá gầy, cho nên mới không lớn được, về sau ăn uống điều độ, lại trong thời kì phát triển, khụ khụ khụ
« Chương TrướcChương Tiếp »