- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!
- Chương 47
Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!
Chương 47
https://truyen3s.com/author/NekoU207
Tiết Húc nhìn dây buộc, trầm mặc lúc lâu mới chậm rãi cúi thấp người, đem nó từ mặt đất nhặt lên, hắn không nói gì, xoay người, biến mất ở trong đám đông, thẳng hướng cửa quán bar rời đi.
Quý Tu Uyên cùng Chu Gia Giang không có gọi hắn lại, lúc này họ vẫn còn đang đắm chìm trong khϊếp sợ, thật lâu không nói gì.
Tóm lại, Hạ Lăng chính người đã đem Tiết Húc đánh đến nhập viện.
Khó có thể tưởng tượng nổi.
Ngay cả bọn hắn đều bị chấn động đến mức nói không ra lời, thật không biết Tiết Húc bị đả kích lớn đến mức nào?
https://truyen3s.com/author/NekoU207
Tiết Húc trở về nhà, dọc theo đường đi sắc mặt không chút thay đổi, ngũ quan tinh xảo giờ đây nhăn nhó, môi mỏng mím chặt, toàn thân toả ra khí lạnh, nhắc nhở người sống chớ lại gần.
Trong tay hắn nắm chặt sợi dây kia, ngón tay thon gầy dùng lực tới trắng bệch.
Không khí nặng nề áp lực.
Người lái xe muốn trò chuyện cùng hắn đôi ba câu để làm dịu bầu không khí, nhưng đối phương không có ý muốn mở lời, khiến ông đành ngậm miệng, chuyên tâm lái xe.
Đến tiểu khu, Tiết Húc xuống xe, dùng WeChat thanh toán, sau đó đóng sầm cửa xe rồi sải bước đi về nhà.
https://truyen3s.com/author/NekoU207
Phòng khách không bật đèn, một mảng tối đen, không gian tĩnh lặng.
Tiết Húc bật đèn tường, lên lầu đến trước cửa phòng Hạ Lăng.
Cánh cửa gỗ đỏ sẫm đóng chặt, trạng thái giống hệt ở trong phòng khách, không có ánh đèn chiếu ra.
Cô ngủ rồi sao?
Hay là... Chưa trở về?
Tiết Húc đôi mắt thâm trầm, bình tĩnh nhìn cửa phòng hồi lâu, hắn nhẹ nhàng gõ cửa, khàn cả giọng nói: "Tiểu Hoa, có đây không?"
Đợi vài giây.
Bên trong không có động tĩnh.
Hắn lại gõ cửa lần nữa, tăng thêm lực đạo.
Vẫn như trước không ai đáp lại.
Tiết Húc không nén được tức giận, tay giữ nắm cửa, muốn nhìn xem có khoá không.
Nếu khóa, cô nhất định đang ở bên trong, cố ý tránh mặt hắn, bởi vì sợ hắn phát hiện.
Nếu không khóa, cô chắc chắn vẫn còn ở bên ngoài, là hắn trở về sớm hơn cô.
Bất luận là loại tình huống nào, cô đều không thể thoát được hiềm nghi, bởi vì vật chứng đang nằm trong tay hắn, hắn không thể tiếp tục dùng ánh mắt đơn thuần để đối đãi cô.
https://truyen3s.com/author/NekoU207
Cô chính là người phụ nữa kia.
Người đem lòng tự tôn của hắn đạp ở dưới chân, ngoảnh mặt đi lại tỏ ra đáng thương, giả vờ vô tội, lừa gạt hắn ... Người phụ nữ đáng ghét.
Mà hắn, thế nhưng cứ như vậy ngốc nghếch tin lời cô, đồng ý cho cô ở lại nhà mình, cùng ăn cùng ngủ, coi cô như bảo bối mà nâng niu cưng chiều, thậm chí vì cô mà thay đổi chính mình.
Hiện tại xem ra, tất cả chỉ là trò hề.
Tiết Húc tự giễu, tay cầm nắm cửa còn chưa dùng lực, nắm tay tự nhiên chuyển động, trong lòng hắn vừa động, buông tay ra, lui ra phía sau một bước ngẩng đầu.
Cửa phòng nhẹ nhàng bị mở ra, Hạ Lăng đi ra, dụi mắt ngáp, mơ hồ nhìn hắn: "Cậu làm gì vậy, muộn rồi còn không ngủ, tìm tôi có việc gì sao?"
Cô gái mặc áo ngủ, tóc dài xõa vai, trên mặt vẫn còn vương nét buồn ngủ, như là mới từ trên giường đứng lên vậy.
https://truyen3s.com/author/NekoU207
Tiết Húc lạnh mặt nhìn cô diễn trò, từng câu từng từ hỏi: "Tối hôm nay cô đi đâu ?"
"Tôi vẫn luôn chờ ở trong nhà." Hạ Lăng giọng điệu tự nhiên, đưa mắt nhìn thẳng hắn không chút tránh né, vẫn là đôi mắt trong veo, trắng đen rõ ràng, phối hợp với vẻ mặt thanh thuần vô tội.
Cơ hồ không ai dám không tin tưởng lời cô.
Nếu như không có nhặt được sợi dây kia, Tiết Húc nhất định cũng sẽ không chút do dự tin tưởng cô.
Giống hệt như trước đây.
Rõ ràng chân tướng đang ở ngay trước mắt, rõ ràng cô thiếu chút nữa bị hắn bắt được, nhưng hắn vẫn chọn tin những lời cô nói.
Tin tưởng vững chắc không nghi ngờ.
Bởi vì, hắn cứ như vậy ... Thích cô.
"Tôi hỏi cô, đây là cái gì?"
Tiết Húc dấu đi đôi mắt còn sót lại một tia ấm áp, khoé miệng nhếch lên châm chọc, từ tốn lấy vật đang cất giấu, dây buộc màu xanh ngọc như một đoá hoa nằm trong lòng bàn tay hắn lẳng lặng nở rộ.
Khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh của Hạ Lăng chợt biến sắc, nháy mắt liền hoảng sợ: "Không phải, cậu nghe tôi giải thích, đây là..."
"Không phải cô sẽ nói là mình làm rớt ở trong trường chứ?" Tiết Húc cười cười, mang theo vẻ lạnh lẽo, đáy mắt tràn đầy thất vọng, nó giống một hòn núi lớn đè lên l*иg ngực Hạ Lăng, khó chịu khiến cô thở không nổi.
https://truyen3s.com/author/NekoU207
"... Kia thật sự không phải là tôi."
Hạ Lăng cố gắng trấn định tâm lý, quyết định nói ra toàn bộ: "Hắn là một nhân cách khác của tôi, người từng đả thương cậu và người hôm nay cậu nhìn thấy, đều là hắn, tôi thật sự không biết gì hết, tôi không thể khống chế không được thân thể mình, thật sự rất xin lỗi..."
Bởi vì quá gấp, mỗi một câu cô nói đều vô cùng lộn xộn, gập ghềnh, logic điên đảo, nhưng cô vẫn cố gắng giải thích cho hắn, hi vọng hắn có thể hiểu được, nhưng mà, khi nhìn thấy ánh mắt lúc này của hắn thì cô liền im lặng, lúng túng ngậm miệng.
Ánh mắt hắn, phảng phất như đang xem kịch, không hề tin bất kì một lời nào.
Hạ Lăng tâm chết lặng.
https://truyen3s.com/author/NekoU207
"Nói xong rồi?" Tiết Húc trào phúng, "Lần này câu chuyện được soạn khá đặc sắc, có phải là cô lấy linh cảm từ bộ phim lần trước chúng ta đi xem? Sao cô không đi làm biên kịch nhỉ?"
Hạ Lăng mặt trắng bệch không một tia huyết sắc, mấp máy môi nói: "Những gì tôi vừa nói đều là sự thật..."
Thanh âm nhỏ bé mơ hồ, một chút cũng không có sức thuyết phục.
Tiết Húc lại hỏi: "Cô có giấy tờ chứng minh bệnh tình của mình không?"
"... Không có." Hạ Lăng thấp giọng nói: "Tôi không đi bệnh viện khám."
"Vậy bây giờ cô bảo tôi làm cách nào tin tưởng những gì cô nói?"
Hạ Lăng khó xử: "Cái này là do tôi không khống chế được, nhưng thật sự là tôi..."
"Được rồi, cô không cần giải thích." Thiếu niên rũ mi xuống, đột nhiên cầm lấy tay cô, đem sợi dây trả lại, thản nhiên nói: "Tôi sẽ không tin bất kì lời nào mà cô nói nữa."
Giọng điệu bình thường, lại tựa như đang tự nhắc nhở bản thân.
https://truyen3s.com/author/NekoU207
Tiết Húc nhìn gương mặt tái nhợt của Hạ Lăng, không ngừng nhắc nhở chính mình tất cả đều là giả, là do cô diễn giỏi.
Hắn nghĩ tới lúc ở trong quán bar, cô ôm Thải Điệp khiêu vũ, sau đó đi mướn phòng, càng giúp hắn kiên định hơn.
Cô đối tốt với hắn cũng chỉ là để có chỗ dung thân, thoả mãn sở thích của mình.
A, thật là cao tay, biết chắc Hạ gia sẽ vứt bỏ mình, cũng sớm tìm cho mình đường lui, mà hắn lại là kẻ ngốc, lại cảm thấy tất cả đều là thật.
https://truyen3s.com/author/NekoU207
Tiết Húc trên đời này ghét nhất là bị lừa gạt.
Một khi có người lừa hắn thì cả đời này hắn sẽ không cùng đối phương qua lại với nhau.
Nhưng Hạ Lăng lại là ngoại lệ, tóm lại là do hắn không đành lòng.
Hắn nói: "Cô về sau không cần phí tâm tư lấy lòng tôi, tôi sẽ không đuổi cô đi, cũng sẽ không vứt bỏ cô, cứ dựa theo những lời trước đây, tôi sẽ chiếu cố cô đến khi tốt nghiệp đại học, cho nên cô muốn làm gì thì làm, không cần lén lút."
Giống như việc... Thích con gái.
https://truyen3s.com/author/NekoU207
Sau khi Tiết Húc rời đi, Hạ Lăng ngây ngốc đóng cửa lại, giống như không còn chút sức lực nào, cô tựa vào trên ván cửa, chậm rãi tuột xuống, ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu gối, kinh ngạc mở to mắt, nước mắt không hề báo trước cứ thế trào ra, một giọt, hai giọt, trong suốt rơi xuống, thấm ướt áo ngủ.
Cô cười chua xót.
Ôm chặt thân thể mình, đem mặt vùi vào cánh tay.
Bả vai run run, khóc đến không kiềm chế được.
Xem đi, chắc chắn không có ai tin cô.
Không có khả năng có người sẽ tin.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!
- Chương 47