Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
https://truyen4u.net/author/NekoU207

Trong phòng y tế, Lâm Cầm Lan nhìn Hạ Lăng hai má đỏ bừng, ngạc nhiên, không rõ vì sao cô lại xấu hổ, rõ ràng mới vừa rồi còn đối với mấy nam sinh đứng ngoài cửa sổ làm như không thấy, như thế nào đến Tiết Húc liền...

Chờ đã, Tiết Húc?

Lâm Cầm Lan tỉnh ngộ, ánh mắt tò mò nhìn gương mặt ửng hồng của tiểu cô nương, "Hạ Lăng, người vừa rồi em nói thích, không phải là Tiết Húc đấy chứ?"

Hạ Lăng đanh mặt không lên tiếng, vẻ mặt cũng không có biến hoá gì lớn, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn.

Cô mím môi, nhanh chóng bôi xong thuốc rồi mặc lại quần áo, nói với Lâm Cầm Lan: "Buổi chiều em còn có tiết, xin phép về lớp trước, cảm ơn thuốc của cô, dùng rất tốt, mấy vết sẹo trên người em cũng mờ đi nhiều rồi."

Hạ Lăng lễ phép nói xong, liền lập tức mở cửa đi ra ngoài.

Tiết Húc đứng chặn ở ngoài, đang tựa lưng vào cửa, không nghĩ tới nhanh như vậy sẽ có người đi ra, bất ngờ, bước chân mất thăng bằng, thân thể theo quán tính ngã về phía sau, may mắn hắn phản ứng nhanh, liền bám vào cạnh tường bên cạnh chống đỡ, khó khăn lắm mới ổn định thân thể.

Thiếu niên quay đầu, nhìn thấy Hạ Lăng đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng không nói một lời, nghĩ rằng cô vì chuyện vừa rồi mà tức giận, có chút không được tự nhiên giải thích: "Cô yên tâm, vừa nãy tôi đứng khá xa, chỉ thấy được lưng của cô, những cái khác đều không nhìn thấy."

Thật ra hắn cũng không rõ lắm, từ xa nhìn lại chỉ thấy một mảng da trắng hồng, lúc ấy đầu óc trống rỗng, quỷ mới biết là phía trước hay phía sau cô.

Tiết Húc không biết nói sao khi nhìn thấy ngực của phụ nữ, nơi nào đó của cô vẫn như cũ, trước sau cũng không sai biệt lắm, nhận không ra cũng là chuyện thường.

Đương nhiên, những lời này, hắn không dám nói ra khỏi miệng.

https://truyen4u.net/author/NekoU207

"Không có việc gì, cậu không cần để trong lòng."

Hạ Lăng trong lòng dao động, cúi đầu không dám nhìn hắn, hướng hắn nói qua loa vài câu rồi gật đầu giống như một cơn gió chạy đi.

Tiết Húc gọi vài tiếng cô đều không có phản ứng.

"Đừng gọi nữa, để cho cô bé đi đi." Lâm Cầm Lan cũng đi ra.

"Cô ấy làm sao vậy?" Tiết Húc khó hiểu.

"Em đoán xem."

"Bà dì đến sao?"

"Em thật là... haizz." Lâm Cầm Lan đồng cảm với Hạ Lăng khi thích phải một người ngốc nghếch như vậy.

"Nè nè..."

Bên cạnh, Chu Gia Giang vẻ mặt u oán nhìn bọn họ, không ngừng giơ ngón tay vẫn đang chảy máu lên, oa oa mở miệng: "Hai người có ai để ý còn có một Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh này không?"

"Còn nhớ người bên bờ hồ Đại Minh năm xưa hay không?" : Là một cảnh lãng mạn trong phim Hoàn châu Cách Cách, gắn liền với mối tình của hoàng đế Càn Long và thôn nữ Hạ Vũ Hà khi bà đứng chờ ông.

"..."

https://truyen4u.net/author/NekoU207

*

Chạy đi Hạ Lăng trong lòng ảo não, cô cảm giác mình hơi thất thố, về phương diện tình cảm cô cũng không quá trì độn, từ lâu đã phát hiện mình thích Tiết Húc, trong lòng rất vui vẻ nhưng đôi lúc lại hơi buồn.

Nữ theo đuổi nam, bị ngăn cách một tầng vải mỏng, Hạ Lăng cảm thấy, kiểu người không dám thổ lộ, một là quá kiêu ngạo, hai là quá tự ti, mà cô, không hề nghi ngờ thuộc kiểu thứ hai.

Kỳ thật cô cũng không phải một người dễ dàng tự ti về bản thân, nghĩ đến thân phận của cô, dù cho bị người khác châm chọc khıêυ khí©h, cô đều có thể lạnh nhạt, không hề bị bất cứ đả kích nào, đối với cô chỉ cần nghiêm túc làm tốt việc của mình, người khác có đánh giá cô thế nào đều không quan trọng.

Nhưng với Tiết Húc thì khác, ở trong lòng cô, hắn dần dần không phải người khác, mà là người khiến cô bộc lộ hết mọi sắc thái biểu cảm, lần đầu tiên trong đời cô thích một người như vậy, thích hắn đối tốt với mình, bản thân cũng thích đối tốt với hắn, ở bên cạnh hắn cô cảm thấy cả thế giới đều bừng sáng lên.

Vừa nghĩ đến việc sau khi mình thổ lộ khả năng làm cả hai khó xử, cô tình nguyện duy trì hiện trạng.

Hơn nữa cô ngại theo đuổi, cũng không biết nên theo đuổi như thế nào, cô gặp qua rất nhiều nữ sinh thổ lộ với Tiết Húc, xinh đẹp khả ái, ưu nhã thận trọng, ngọt ngào động lòng người, loại nào cũng có, nhưng sau đó hắn đều trực tiếp từ chối, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có, thái độ biếng nhác, mà lý do cự tuyệt cũng lặp đi lặp lại ——

"Xin lỗi, tôi còn phải học tập, không tính đến chuyện yêu đương, quan trọng hơn là tôi không thích cậu."

Xem xem, lý do thật vĩ đại, giống như người mấy hôm trước chơi game cùng cô đến khuya không phải là hắn vậy.

Hạ Lăng nhìn những nữ sinh kia bị hắn làm tổn thương, khóc sướt mướt chạy đi, trong lòng không khỏi xúc động, lấy họ làm gương, thấy được kết cục của chính mình trong tương lai.

Những nữ sinh đó xinh đẹp như vậy, hắn đều không thích, huống chi là cô.

Bất quá cô hiểu nước ấm nấu ếch, sớm chiều làm bạn, tế thủy trường lưu, hi vọng có một ngày có thể đem hắn nấu chín.

"Nước ấm nấu ếch": là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà... chết từ từ. Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn.

"Tế thuỷ trường lưu": Hàm nghĩa khe nhỏ dông dài, dòng chảy chầm chậm trôi, từng chút một lấp đầy biển lớn. Ở đây ý muốn chỉ tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, mà chậm rãi sâu đậm.

***

https://truyen4u.net/author/NekoU207

Khối Hạ Lăng đã có điểm thi thử giữa kỳ.

Lớp trưởng các lớp từ văn phòng giáo viên lấy ra một xấp bài thi, đem về lớp của mình.

Cả lớp một mảng trầm lắng, vẻ mặt tỏ ra không còn gì luyến tiếc, bao gồm Hạ Lăng.

"Này này, đã thi xong từ lâu rồi, tớ còn tưởng sẽ không trả bài về, đang cao hứng liền mừng hụt." Một bạn nam ngồi hàng ghế sau hùng hổ nói.

"Nghĩ nhiều làm gì, giáo viên còn đang mong chúng ta đưa phụ huynh đến, sao có thể bỏ lỡ cơ hội này." Cậu bạn ngồi cùng bàn mắt trợn trắng.

"Haizz, lại bị ăn đòn rồi."

"Các cậu có ai biết chỗ nào cho mướn người giả mạo phụ huynh không?"

"Đừng làm bậy, chủ nhiệm lớp có ảnh ba mẹ chúng ta đấy, thể nào chẳng đối chiếu một lượt."

...

Học sinh vẻ mặt đau khổ, tiếng oán thán dậy trời.

Hạ Lăng cũng có chút sầu não, bài thi thử giữa kỳ diễn ra vào hai tuần trước, cô vừa tới không được bao lâu, còn chưa học được thứ gì, đã phải tham gia dự thi, cô nhớ là lúc đó hầu như là mình viết lung tung, kết quả như thế nào không cần phải nghĩ.

"Hạ Lăng." Lớp trưởng gọi tên, trên tay còn cầm bài thi của cô, ánh mắt tìm kiếm.

"Ở đây." Hạ Lăng nhấc tay.

https://truyen4u.net/author/NekoU207

Lớp trưởng đi tới, đem bài thi đưa cho cô, cô vừa muốn tiếp nhận, bên cạnh đột nhiên vươn ra một bàn tay đoạt lấy bài thi.

Quý Tu Uyên quét mắt nhìn điểm, phì cười, hứng trí nhìn Hạ Lăng, giơ bài thi lên hỏi: "32 điểm? Sao cậu có thể đạt được điểm này? Tớ tùy tiện làm cũng đạt điểm cao hơn cậu."

Cậu ta mỗi ngày đều ở bên cạnh nhìn cô học, kết quả thật sự là ngoài dự liệu.

"Trả cho tôi." Hạ Lăng nhíu mày, vươn tay muốn cướp lại bài thi.

"Không trả." Quý Tu Uyên đứng lên, dựa vào chiều cao chiếm ưu thế, cố ý đem bài thi dơ lên thật cao, nhìn cô trong lúc lơ đãng áp sát vào thân thể mình, bộ dạng sốt ruột, dù có cố gắng kiễng chân rướn hết sức cũng không với tới được, trong mắt cậu ý cười chợt lóe, nói ra: "Chỉ cần cậu đồng ý nấu cơm cho tớ, tớ lập tức trả cho cậu."

Dạo gần đây, câu nói này cơ hồ trở thành câu cửa miệng của cậu ta, không có việc gì cũng muốn lôi ra để trêu chọc cô một chút.

Hạ Lăng không nghĩ đến người này da mặt lại dày như vậy, sau sự kiện lần trước, cậu ta chẳng những không từ bỏ, ngược lại càng thêm quấn lấy cô, thái độ không sợ hãi mà còn rất kiêu ngạo.

Sau này, cô không thể nhịn được nữa, đi tìm chủ nhiệm lớp xin đổi chỗ ngồi, Thôi Đỗ Thần dường như kiêng kị bối cảnh của Quý Tu Uyên, không có ra mặt, chỉ hàm súc nói có thể, bảo cô tìm một bạn đồng ý đổi là được.

Dĩ nhiên là không ai rồi, ai dám cùng Quý Tu Uyên ngồi cùng một bàn, hẳn là không muốn sống nữa có phải không?

Hạ Lăng xem như đã hiểu, trong lớp này Quý Tu Uyên chính là Tiểu Bá Vương, cậu ta nói một, không ai dám nói hai.

https://truyen4u.net/author/NekoU207

"Cậu nhất định không trả tôi bài thi có phải không?" Hạ Lăng cố gắng vài lần vẫn không cướp được, liền buông tha lùi người lại, lạnh lùng nhìn cậu ta nói: "Tôi đi tìm chủ nhiệm."

"Đừng!" Quý Tu Uyên thấy cô lại muốn bò bàn ra ngoài, vội vàng ngăn lại, biểu cảm bất đắc dĩ thở dài, "Như vậy đi, tớ hạ thấp yêu cầu một chút, cậu hôn tớ một cái, chỉ một cái thôi, tớ lập tức trả bài thi lại cho cậu."

Thiếu niên nhếch môi, mắt đào hoa nhìn cô chằm chằm, bộ dạng lưu manh.

Hạ Lăng: "..."

Đứa nhỏ này, không phải điên rồi chứ.

Hai người trầm mặc đối diện nhau trong chốc lát, Quý Tu Uyên nhận thua, lại giảm yêu cầu, "Được rồi, tớ sợ cậu rồi đấy, vậy kêu tớ một tiếng ca ca thì thế nào? Tớ không chỉ dâng hai tay trả bài thi, còn miễn phí giảng lại một lượt đề thi cho cậu."

Nghe cô dùng giọng điệu mềm mại ôn nhu gọi mình là ca ca, cảm giác cũng không tệ.

Hạ Lăng đã không muốn tốn miệng lưỡi cùng cậu ta đối trọi nữa, ánh mắt rời đi, vừa vặn nhìn thấy giáo viên dạy toán tay cầm một cái bình thuỷ tinh, lắc lắc ung dung đi vào phòng học, cô trực tiếp nhấc tay cáo trạng: "Thưa thầy, bạn học này cướp bài thi của em ạ."

Giáo viên toán học là một ông lão cố chấp, đứng dạy đã hai mươi mấy năm, được quốc gia trợ cấp, không sợ trời không sợ đất, ghét nhất là mấy cô cậu nghịch ngợm gây sự, nghe Hạ Lăng nói vậy, lập tức thở phì phò trừng mắt nhìn Quý Tu Uyên.

"Được lắm, lại có một tiểu tử thối! Còn dám khi dễ bạn học nữ, cút ra ngoài đứng phạt cho tôi!"

"..." Xem ra cô tàn nhẫn.

Quý Tu Uyên lưỡng lự, cũng không dám ngỗ nghịch với người lớn tuổi, không tình nguyện đem bài thi trả cho Hạ Lăng, nhấc chân dài đi ra ngoài, hai tay cà lơ phất phơ cắm ở trong túi quần.

Lúc nào rồi còn không quên đùa giỡn.

https://truyen4u.net/author/NekoU207

Sau khi Quý Tu Uyên rời đi, trong phòng học vang lên một loạt tiếng cười.

"Ha ha, đây là lần thứ mấy Quý Tu Uyên bị Hạ Lăng cho ăn quả đắng vậy? Cười chết tớ rồi!"

"Khó thấy cậu ấy để tâm tới một nữ sinh như vậy, bất quá Hạ Lăng cũng khá cứng đầu, hoàn toàn không bị vẻ ngoài của cậu ấy mê hoặc."

"Tớ cảm thấy bọn họ rất giống CP a, chính là một đôi oan gia, trong phim truyền hình bình thường đều sẽ đến với nhau."

"CP": Couple-cặp đôi

"Đúng vậy, tớ thậm chí còn chờ mong hai người bọn họ ở cùng một chỗ, nhất định rất xứng đôi."

Một loạt những tiếng trêu đùa vang lên, chỉ có Hoàng Lộ sắc mặt âm trầm vô cùng, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì ghen tị mà trở nên vặn vẹo, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay đến đau nhức, nhưng cô ta vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng dáng đơn độc của Hạ Lăng, trong mắt xẹt qua một tia tàn bạo.

Cô ta đã nhịn cô rất lâu rồi.

Hoàng Lộ cắn môi, bỗng nhiên cúi đầu lấy điện thoại di động ra, vụиɠ ŧяộʍ liên lạc với một người.

"Im lặng! Im lặng!" Thầy giáo già phát cáu, dùng lực gõ lên bảng, "Ầm ĩ cái gì, mấy đứa có phải cũng muốn cùng bạn học này ra ngoài có phải không?"

Trong lớp dần yên tĩnh, Hạ Lăng thở ra một hơi, cúi đầu nhìn bài thi của mình, lướt qua một lần những bài sai, chợt phát hiện mình bây giờ đã có thể làm được.

Nhờ phúc của người nào đó.

Khóe miệng cô gái nhẹ nhàng cong lên.

https://truyen4u.net/author/NekoU207

***

Lớp học buổi tối kết thúc, Hạ Lăng một mình đi trên đường về nhà, Chu Gia Giang có mời cô về cùng bọn hắn, nhưng cô nghĩ một lúc, liền cự tuyệt, đều sống trong cùng một tiểu khu, nhỡ bị Hạ Trác Quần phát hiện cô cùng bọn hắn ở cùng một chỗ, phỏng chừng tránh không được lại bị mắng một trận.

Hạ Nhiễm Nhiễm thản thiên cùng bọn hắn ở cùng một chỗ, Hạ Trác Quần tuy rằng cũng sẽ tức giận, nhưng sẽ không tính toán gì.

Đây chính là sự khác biệt.

Hạ Nhiễm Nhiễm có thể tuỳ hứng, nhưng cô thì không.

Hạ Lăng hai tay nắm chặt quai đeo cặp sách, cúi đầu, nhàm chán dùng chân đá mấy hòn sỏi, trong ngực có chút khó chịu.

Cô chưa từng nghĩ đến, lần đầu tiên ghen tị với Hạ Nhiễm Nhiễm, không phải bởi vì địa vị hay thân phận, càng không phải do Hạ Trác Quần phân biệt đối xử, mà là cô ta có thể gần gũi với Tiết Húc hơn cô.

Haizz.

Khó chịu, muốn khóc.

Hạ Lăng thở dài một hơi, sang đường rồi quẹo vào một con hẻm nhỏ để về nhà.

Bỗng nhiên, cô nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, quay đầu, nhìn thấy hai tên nam sinh đang đi về phía cô, dáng vẻ lưu manh, một người trong đó còn nhuộm tóc màu vàng choé, trên cánh tay lộ ra nửa hình xăm con rồng đen, một tên khác trên mũi đính hạt cườm màu đỏ, nhìn giống làm từ plastic.

Trên mặt bọn họ không có một chút thiện ý nào, chậm rãi ung dung tiếp cận cô, nhìn như thảnh thơi, nhưng tốc độ lại rất nhanh.

Người tới không có ý tốt.

Hạ Lăng trong lòng rùng mình, xoay người tính chạy, nam sinh tóc vàng như đã đoán được trước, so với cô động tác nhanh hơn một bước đứng chặn trước mặt, "Tiểu muội muội đừng đi, hai anh em chúng tôi bị lạc đường, có thể chỉ đường giúp không?"

Hắn cười nhưng lại mang thâm ý khác, nháy mắt với người còn lại.

Nam sinh đằng sau lập tức theo kịp, trước sau kìm kẹp, khiến cô không còn đường lui.

Hạ Lăng hơi nheo mắt lại, trên mặt ngược lại không chút bối rối, cảnh giác hỏi: "Các ngươi muốn làm gì?"

"Cũng không có gì, chính là muốn mời cô em cởϊ qυầи áo chụp vài bức mà thôi."

https://truyen4u.net/author/NekoU207

Nói chuyện là nam sinh trên mũi có gắn hạt cườm, hắn nhìn gương mặt xinh đẹp của Hạ Lăng, biểu tình rất là đáng khinh, "Ai kêu cô em đắc tội với người không thể chọc vào, chúng ta cũng chỉ là nghe lệnh mà làm việc, yên tâm, chỉ cần cô em ngoan ngoãn nghe lời, bọn ta sẽ không bạc đãi."

Người không thể chọc vào?

Hạ Lăng âm thầm ghi tạc trong lòng, xem ra là có người cố ý trả thù cô, cô quét mắt nhìn đồng phục trên người người bọn họ, đoán rằng bọn họ hẳn là học sinh trường phụ cận.

Nếu là học sinh thì...

Hạ Lăng trong lòng có chủ ý, ôm hy vọng thử một lần, cô hỏi bọn họ một vấn đề.

*

https://truyen4u.net/author/NekoU207

Tiết tự học buổi tối của lớp trọng điểm đều phải lên lớp, hôm nay khó được không dạy quá giờ, sớm đã tan học, Tiết Húc đeo tai nghe, không chút để ý đi ở trên đường, bên cạnh Chu Gia Giang đang cắn bánh nướng, không cản được sức hấp dẫn của đồ ăn vặt, một hơi mua liền ba cái, bỗng nhiên, bước chân cậu ta dừng lại, chỉ vào phía trước cả kinh kêu lên: "Cậu xem, kia có phải là Lăng muội muội không?"

Tiết Húc giật mình, lập tức nhìn qua, cách đó không xa, vẻ âm u trong ngõ nhỏ, Hạ Lăng bị hai tên nam sinh ngăn ở đầu hẻm, không thể động đậy.

Tiết Húc mày nhăn lại, nhưng không lập tức đi qua, còn cản Chu Gia Giang đang muốn xông lên.

"Cậu làm gì vậy?" Chu Gia Giang trừng mắt, "Lăng muội muội đang bị khi dễ, cậu không nóng lòng hả?"

"Đợi lát nữa đi." Tiết Húc có chút cân nhắc, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô gái, chậm rãi nói: "Tớ muốn xác nhận lại lần cuối."

Xác nhận Hạ Lăng rốt cuộc có phải là cô gái kia không.

Hắn nghĩ, nếu đúng là cô gái kia, không cần tốn nhiều sức cô có thể đem bọn họ hạ gục.

Vì muốn nhìn rõ hơn, mặt khác muốn bảo đảm Hạ Lăng an toàn, Tiết Húc bảo Chu Gia Giang đứng tại chỗ đừng nhúc nhích, còn mình vụиɠ ŧяộʍ tiến lại gần, đến khi đủ để nghe được bọn họ nói chuyện.

Tiết Húc trốn trong góc tối, bên trong bọn họ không phát hiện ra phía sau có thêm một người nghe lén.

https://truyen4u.net/author/NekoU207

Mà bên kia, Hạ Lăng nhìn bọn họ đột nhiên hỏi: "Các ngươi có biết Tiết Húc không?"

Hai gã côn đồ ngẩn người, có biết không sao, Tiết Húc nổi tiếng xa gần, lúc trước còn mang theo huynh đệ kéo đến đánh lão đại bọn hắn một trận, cuối cùng lão đại bọn họ thua thảm bại.

Để lại bóng ma tâm lý nặng nề.

"Có nghe qua, vậy thì sao, đừng nói cô em quen biết với cậu ta, chà chà, cô nghĩ rằng bọn ta sẽ tin chuyện ma quỷ của cô?"

Hạ Lăng làm như không nghe thấy, chậm rãi tiếp tục nói: "Các ngươi hẳn là cũng đã nghe nói qua hai tháng trước hắn phải nằm viện dưỡng thương đi?"

Nam sinh tóc vàng lên tiếng: "Được rồi, có rắm mau thả, cô em muốn nói cái gì?"

"Là tôi đem hắn nằm viện đấy."

Tiểu cô nương thanh âm giòn tan, rõ ràng lại bình tĩnh, trong hẻm vắng lặng vang lên câu nói dị thường, ẩn bên trong có một cổ khí thế cao ngạo.

Cô định thần lại lạnh nhạt nhìn bọn họ, trên mặt không có lộ ra nửa phần e ngại, gằn từng chữ: "Chính là tôi, hai tháng trước, không cẩn thận, đánh gãy hai cái xương sườn, còn bẻ gãy một chân, đánh hắn đến nỗi răng rơi đầy đất, các ngươi xác định còn muốn chắn trước mặt tôi sao?"

Phía sau cô, Tiết Húc nghe được rõ ràng: "..."

What the f*ck! ?
« Chương TrướcChương Tiếp »