https://truyen4u.net/author/NekoU207"Tôi và cậu ấy chưa từng xảy ra chuyện gì."
"Nếu ông không tin tôi cũng không còn gì để giải thích."
"Xin hãy trả lại chỗ sách này cho tôi."
Hạ Lăng ngẩng cổ lên, mặt lạnh tanh nhìn Hạ Trác Quần, không để tâm tới bàn tay đang sửng đỏ của mình mà chỉ chờ ông ta nhấc chân ra để lấy lại chồng sách.
"Con đây là muốn tạo phản? !"
Hạ Trác Quần sắc mặt xanh mét, bị vẻ mặt lạnh lùng cùng giọng điệu khıêυ khí©h của Hạ Lăng chọc cho gân xanh nổi lên.
Đây là cô con gái ông đón về nuôi sao!
Cho ăn ngon mặc đẹp, kết quả là nuôi ong tay áo, dám qua lại với tên tiểu tử kia.
Dã chủng chính là dã chủng, không có một chút gia giáo nào!
"Được, được lắm, chưa đến Hoàng Hà thì không biết sợ là gì phải không?" Hạ Trác Quần không kìm được lửa giận trong lòng, "Những cuốn sách này đều là chứng cớ, con còn dám chối?"
"Ta sẽ khiến cho con tâm phục khẩu phục!"
Hạ Trác Quần nghĩ rằng đây đều là những cuốn sách khiêu da^ʍ Tiết Húc đưa cho Hạ Lăng. Sách phẩm đồi truỵ, ông cố ý muốn lăng nhục cô, tùy tiện nhặt một quyển dưới đất lên, mở bừa một trang, cũng không có tâm tư nhìn kỹ, trực tiếp lớn tiếng đọc lên.
"Chương 26: Hàm số nghịch đảo, trên cùng một tuyến đường sắt, bởi vì thời gian vận hành của mỗi xe lửa khác nhau, cho nên chúng sẽ có tốc độ khác nhau, từ s=vt ta có..."
Hạ Trác Quần thật sự giận đến hồ đồ, đọc được một đoạn mới phát hiện ra điểm không thích hợp, thanh âm đột nhiên dừng lại, ngạc nhiên nhìn nội dung trong sách, xem lại một lần, lại lật tiếp những trang sau.
"Chương 27: Hàm số nghịch đảo (tiếp); Chương 28: Hình tam giác nhọn..."
Ông trầm mặc một lúc, như đang suy xét điều gì, nhặt bìa sách bị mình xé đi ném dưới đất, nhìn thoáng qua ——
Toán học lớp 9, nhà xuất bản giáo dục.
https://truyen4u.net/author/NekoU207 Hai chữ "Toán học" phông chữ to lại còn in đậm, chiếm hết nửa trang bìa, ý tứ châm chọc rõ ràng, nhìn thật chói mắt.
Không khí trong phòng khách lúc này vô cùng gượng gạo, một mảng tĩnh lặng bao trùm.
Mà càng khiến Hạ Trác Quần cảm thấy xấu hổ hơn, chính là tất cả mọi chuyện đều do ông khơi mào lên, nhìn thiếu nữ lạnh lùng trước mặt vẫn luôn im lặng, ho nhẹ một tiếng, mất tự nhiên hỏi: "Cái kia, con đến nhà Tiết Húc làm gì?"
"Như ông thấy, học bài."
Hạ Lăng đem hai chữ "Học bài" nhấn mạnh, "Tiết Húc học ở khoa lý thành tích rất tốt, không biết ông đã từng nghe qua chưa."
Quả thực đã từng nghe qua, nhưng Hạ Trác Quần không có để trong lòng, xét về thành tích học tập, trong tiểu khu bọn họ có khá nhiều học sinh đạt thành tích cao, người đầu tiên phải kể đến chính là Từ Hàn, trên mặt lúc nào cũng mang vẻ ảm đảm, không thích giao du với ai, còn Tiết Húc lại kết giao cùng đám bạn nghịch ngợm chuyên đi gây sự kia.
"... Coi như là vì học tập đi, nhưng một đứa con gái cả đêm không về nhà, cũng không báo cho gia đình một tiếng, thử hỏi xem còn ra thể thống gì nữa."
Hạ Trác Quần biết mình trách lầm cô, nhưng lại không muốn ra mặt giải thích, thần thái vẫn nghiêm nghị như trước, lạnh mặt nói: "Niệm tình đây là lần đầu, ta sẽ coi như không có việc gì, phạt con hai ngày này không được ra khỏi nhà, dọn đống sách này đi rồi rửa tay vào ăn cơm."
"Vâng."
Hạ Lăng gật đầu, hạ tầm mắt, lặng lẽ nhặt từng cuốn sách lên, nhìn chúng bị nhàu nát bỗng cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng vuốt phẳng lại, xem chúng như bảo bối cẩn thận ôm vào trong ngực.
Hạ Trác Quần nhìn biểu cảm đó của cô, không hiểu làm sao, trong lòng có chút tư vị, cho dù Hạ Lăng không có biểu hiện gì ra ngoài, nhưng ông biết giữa bọn họ đã xuất hiện một bức tường ngăn cách.
Có những lời, một khi đã nói ra, liền không thể thu lại được.
https://truyen4u.net/author/NekoU207 Hạ Lăng cơm nước xong liền trở về phòng, từ lúc sự việc kia xảy ra cô chưa nói qua một câu, bộ dạng trầm mặc, bất quá cũng không ai để ý, tính cô vốn đã như vậy, không khiến người khác chán ghét, cũng không làm cho người ta yêu thích.
Hạ Lăng về phòng, liền khóa cửa lại, kéo rèm lại, nhìn ngó xung quanh xác nhận không có ai, mới lén lút lấy điện thoại di động ra, lúc đang ăn cơm cô cảm nhận được vật nhét trong túi quần rung rung, dọa cô giật mình, nhanh chóng đè chặt xuống, sợ bị người khác phát hiện.
Cô có thể đoán được, nếu Hạ Trác Quần biết mấy người Tiết Húc tặng cho cô một cái di động, chắc chắn sẽ đuổi mình đi ngay lập tức.
Tất nhiên việc cô nói với Hạ Trác Quần là đến nhà Tiết Húc học bài là đúng sự thật, nhưng trong lòng cô có chút chột dạ, bởi vì cô không chỉ có mỗi học.
Dựng lên một lý do hoàn hảo, trong lòng tuy hoảng sợ, nhưng trên mặt lại càng bình tĩnh.
Hạ Lăng mở di động ra, là Chu Gia Giang gửi tới một tin WeChat: "Có muốn chơi một ván game không?"
Biết ngay là cậu ta tìm cô cũng chẳng có chuyện gì tốt, Hạ Lăng thở dài, nhắn lại: "Được, vào ngay đây."
Sau đó thuần thục mở ứng dụng trò chơi bắn nhau ra, chính là trò hôm qua cô thấy bọn họ chơi.
Trong lúc dạy cô cách sử dụng điện thoại, Chu Gia Giang đã tải xuống trò chơi này, dụ dỗ cô gia nhập đội bọn họ, cùng nhau chém gϊếŧ.
Kết quả là, trong đội ngũ toàn nam xuất hiện thêm một cô gái, Hạ Lăng cái gì cũng không biết, không biết địch ở chỗ nào, mà tìm được cũng bắn không trúng, chỉ có thể cầm súng đi theo sau Tiết Húc chạy khắp nơi.
Chỉ khi tự mình chơi mới biết được trò này khó thế nào, trong lòng thầm khâm phục Tiết Húc, mỗi lần thấy hắn ở bên cạnh nổ súng bắn chết kẻ địch, cô cũng rất muốn được giống như Chu Gia Giang hét lên ăn mừng.
Bởi vì không có sức chiến đấu, Hạ Lăng rất nhanh nhận ra được vai trò của mình trong đội, chuyên môn nhặt băng vải, máu, nước tăng lực và thuốc trị thương, đi theo Tiết Húc một tấc cũng không rời, lúc hắn bị mất máu cô liền đem máu và thuốc tới, lúc hắn bị bắn gục cô liền nhanh nhẹn đến cứu viện.
Dù cho cô không hạ được kẻ địch nào, chỉ cần hỗ trợ phía sau, Tiết Húc sẽ đem cô dành chiến thắng.
(Mình là mình nghĩ đây là trò PUBG đang rất thịnh hành-*nói nhỏ* mình cũng chơi đó, hihii) https://truyen4u.net/author/NekoU207 Hạ Lăng đăng nhập vào trò chơi, không thấy Tiết Húc, chỉ có avatar của Chu Gia Giang cùng Quý Tu Uyên là sáng.
Cô mở loa lên, giọng nói Chu Gia Giang lập tức truyền đến: "Lăng muội muội, sao cậu trả lời tin nhắn chậm thế?"
Hạ Lăng hạ thấp âm lượng, gõ chữ trả lời: "Vừa mới ăn cơm xong."
"Sao không trực tiếp nói chuyện? Viết nhiều làm gì cho mệt."
"Chú đang ở nhà, sợ bị nghe được." Hạ Lăng vẫn như trước gõ chữ.
Chu Gia Giang thiếu chút nữa muốn hỏi cô người chú này là ai, may mắn lập tức nghĩ tới thân phận của Hạ Lăng, ngượng ngùng ngậm miệng.
Lúc này Quý Tu Uyên chen vào một câu, cũng là viết chữ: "Chú Hạ có nói gì cậu không?"
Hạ Lăng mi mắt khẽ run, ngắn gọn đáp lại: "Không có."
Quý Tu Uyên gửi hình mặt cười kèm theo dòng chữ: "Nói dối không phải người tốt."
Hạ Lăng trực tiếp bỏ qua, hỏi: "Tiết Húc đâu, cậu ta không chơi sao?"
Quý Tu Uyên nói: "Hắn nói tối qua chưa ngủ đủ, hiện tại đang ngủ bù, chỉ ba chúng ta chơi thôi, yên tâm, tớ cũng có thể đem cậu thắng."
Ngay sau đó, cậu ta gửi tới lời mời cho Hạ Lăng.
Hạ Lăng nhấn đồng ý, đối với lời cậu ta nói không có để tâm, kỹ thuật của cậu cũng không quá tệ, nhưng để dành chiến thắng thì có hơi...
Chơi được một lúc, cô phát hiện mình sai rồi, Quý Tu Uyên đột nhiên xuất thần, trên đường đi bắn chết hai kẻ địch, thao tác không ngừng, luận về năng lực so với Tiết Húc cũng không quá khác biệt.
Hạ Lăng cùng Chu Gia Giang sợ đến ngây người, gõ chữ hỏi: "Từ khi nào mà cậu lại trở nên lợi hại như vậy?"
"Ha ha." Âm thanh vô cùng nam tính dễ nghe phát ra tiếng cười, "Tớ vẫn luôn lợi hại như vậy, chỉ là cậu không phát hiện ra mà thôi."
Chu Gia Giang kinh ngạc, trợn trắng mắt nói thầm: "Chỉ khi dẫn theo con gái cậu ta mới có thể nghiêm túc, đúng là đồ kỳ thị giới tính a..."
https://truyen4u.net/author/NekoU207 Ba người chơi thêm mấy ván, tuy rằng số lần thắng rất nhiều, nhưng Hạ Lăng lại cảm thấy vô vị, dường như không có Tiết Húc, trò chơi này liền trở nên nhàm chán.
Vừa đúng kết thúc trận đấu, cô liền nói mình còn bài tập cần làm, nhanh chóng thoát khỏi trò chơi, sau đó mở Wechat ra, bên trong chỉ có ba người bạn, chính là ba người bọn họ hôm nay vừa thêm vào.
Avatar Tiết Húc để hình Tiểu Hắc, bức ảnh này chắc được chụp cách đây rất lâu rồi, Tiểu Hắc lúc ấy còn rất nhỏ, lông trên người cũng rất ít, trụi lủi, hai tai lại lớn, đôi mắt màu xanh biếc ngốc nghếch nhìn màn ảnh, trông có nét giống với sinh vật ngoài hành tinh trong mấy bộ phim điện ảnh viễn tưởng, tuy rằng Quý Tu Uyên luôn chê nó xấu, nhưng Hạ Lăng lại cảm thấy rất đáng yêu.
Cô ấn vào cái avatar kia.
*
https://truyen4u.net/author/NekoU207Tiết Húc vừa tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái, ngồi dựa trên sô pha, lười biếng xem một bộ phim điện ảnh trên di động, là phim hành động khoa học viễn tưởng của Mỹ, hiệu ứng hình ảnh đặc sắc, có rất nhiều đoạn gay cấn, vừa đúng đến cảnh mạo hiểm thì nhận được một tin WeChat.
Tiết Húc nhướn mày, mở ra.
【 mùa xuân nở rộ Tiểu Hoa 】: "Tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?"
Tài khoản này hắn chưa ghi chú bên ngoài, nhưng trong danh sách bạn bè của hắn, người có tên lạ như này chỉ có một.
Tiết Húc không nghĩ nhiều, nhắn lại một dấu hỏi chấm.
Đợi một lát, phía dưới khung đối thoại biểu hiện trạng thái "Đang soạn tin", cô chậm chạp chưa nhắn lại.
Giở trò quỷ gì vậy?
Tiết Húc nghi hoặc, cũng không quá để ý, tắt Wechat đi, tiếp tục xem phim, nhưng trong lòng có chút không yên, qua năm sáu phút sau, hắn lại vào Wechat xem một cái.
Vẫn là: đang, soạn, tin!
Rốt cuộc là cô muốn hỏi cái gì mà lại rối rắm như vậy?
Tiết Húc không thể giữ bình tĩnh được nữa, nghi hoặc nhìn màn hình di động, trong lòng hiện lên vô số suy đoán.
Cảnh tượng này có chút quen mắt.
Thiếu niên nhíu mày trầm tư một lát, ánh mắt bỗng nhiên mở lớn, hắn nghĩ ra rồi!
Trước đây có một bạn nữ học cùng lớp hắn từng dùng câu nói kia để mở lời.
Tớ có thể hỏi cậu một chuyện không?
Cậu đối với tớ tốt như vậy, có phải thích tớ rồi không?
...
Nếu như nhớ không lầm, trong giờ Tiếng Anh hắn có mượn cô ta cục tẩy, còn tiện tay nhặt giúp cái bút bị rơi dưới đất lên.
Có phải cô ta suy nghĩ quá nhiều dẫn đến sinh ra ảo giác không!
Chẳng lẽ Hạ Lăng cũng sinh ra ảo giác như vậy?
Một phút ngắn ngủi, Tiết Húc nhanh chóng vạch ra sách lược để đối phó với tình huống xấu nhất, biểu cảm thay đổi, đúng lúc này, di động báo có tin nhắn đến, Hạ Lăng rốt cuộc cũng trả lời WeChat.
https://truyen4u.net/author/NekoU207 Thiếu niên mặc dù trước đó đã làm tốt công tác tư tưởng cho bản thân, nhưng tim vẫn đập rất nhanh, lại có chút khẩn trương, hắn từ từ mở tin nhắn ra.
Nội dung rất dài.
Tất cả đều là con số còn có kí hiệu toán học.
Tiết Húc đang rất khẩn trương trong nháy mắt liền hoá đá, sau đó chậm rãi phục hồi tinh thần.
Hắn lạnh nhạt hỏi: "Đây là cái gì?"
Hạ Lăng rất nhanh đáp lại: "Bài tập toán của tôi."
"Cô gửi cái này cho tôi làm gì?"
"Không phải cậu nói, nếu gặp bài nào khó thì có thể nhắn tin hỏi cậu sao?"
"... Sao cô không chụp ảnh lại rồi gửi, cũng có thể gọi điện thoại hoặc facetime nói cho tôi biết mà?"
Không nghĩ tới cô lại kiên nhẫn đánh từng con số từng ký hiệu rồi gửi tới, hại hắn suy nghĩ miên man.
Hạ Lăng ngắn gọi dứt khoát nói: "Không biết."
Tiết Húc nghẹn họng, nhớ ra cô mới tiếp xúc với WeChat, không biết là chuyện bình thường.
"Bài này làm như thế nào?" Hạ Lăng không quên trọng tâm.
"Không biết." Tiết Húc tỏ vẻ giận dỗi, "Tự mình tra Baidu đi."
Nói là như thế, nhưng hắn vẫn đi lấy giấy bút, giải bài giúp cô.
Trong lúc đó, Hạ Lăng lại không trả lời hắn.
Tiết Húc rất nhanh liền làm xong, chụp lại bài làm rồi gửi cho cô.
"Bài này làm như vậy."
Hạ Lăng lại khách sáo đáp lại: "Cám ơn, không cần nữa, tôi biết cách làm rồi."
Tiết Húc cho rằng cô giận mình, nhíu mày, "Làm bằng cách nào?"
"Theo lời cậu, tôi tìm trên Baidu." Cô nói: "Tôi phát hiện Baidu so với cậu dùng tốt hơn."
"..." Tiết Húc yên lặng đem giấy nháp xé thành từng mảnh.
A, người phụ nữ này.
https://truyen4u.net/author/NekoU207***
Điện thoại di động thật sự là phương tiện rất hữu ích, ít nhất nó giúp Hạ Lăng giải quyết nỗi băn khoăn có từ lâu, đó là trả lại tiền cho Tiết Húc.
Sau hai ngày bị cấm túc, cô lại đến trường lên lớp, Khương Tư Nhu sau khi biết cô có di động liền cao hứng, lập tức quét mã thêm WeChat, còn dạy cô liên kết với ngân hàng, dùng WeChat giao dịch rất tiện lợi.
Hạ Lăng làm theo lời cô, liên kết với thẻ ngân hàng Hạ Trác Quần cho cô, sau đó chuyển một vạn tệ cho Tiết Húc.
"Tiền tôi đã trả lại cho cậu."
Cô nghiêm túc gửi tin nhắn.
Nhưng đợi mãi đối phương vẫn không hồi đáp, tiền cũng không nhận, cho nên cô lại gửi một tin: "Từ bây giờ cơm trưa tôi sẽ mang từ nhà đi, không cần tiêu nhiều tiền như vậy."
Đây là cô nói thật.
Ở Hạ gia đã lâu, cô đã tìm ra quy luật của người làm bếp, sáng sớm sẽ đi chợ mua đồ ăn cho cả ngày, cuối ngày đồ thừa sẽ bị bỏ đi, nhưng từ trước đến nay không phải lúc nào Hạ Trác Quần cũng ăn cơm ở nhà, đồ mua về thì vẫn còn thừa trong tủ lạnh, cho nên cơ hồ mỗi ngày đều có rất nhiều đồ ăn thừa bị vứt bỏ.
Rất lãng phí.
Hạ Lăng phát hiện ra điểm này, năn nỉ dì nấu cơm để lại đồ ăn thừa cho cô, nói vứt vào thùng rác thì rất lãng phí, không bằng nhét vào bụng mình.
Cũng không muốn làm phiền dì làm cơm, hiện tại mỗi ngày cô đều dậy sớm, xuống bếp tự mình làm đồ ăn trưa, từ khi còn rất nhỏ cô đã biết việc bếp núc, tùy tiện xào hai món đối với cô là chuyện nhỏ.
Cho nên hiện tại mỗi ngày Hạ Lăng đều cùng Khương Tư Nhu đến nhà ăn, mang theo hộp cơm của mình cùng nhau ăn trưa.
"Hoá ra là cậu mang theo hộp cơm."
Trong căn tin, ánh mắt Khương Tư Nhu nhìn Hạ Lăng đầy kính nể, "Tớ còn tưởng cậu chán ăn đồ ăn ở trường, mỗi ngày đều ra ngoài ăn chứ, những thứ này đều do cậu làm sao?"
"Ừm." Hạ Lăng nhai rau xanh, giương mắt hỏi cô: "Cậu có muốn nếm thử không?"
"Vậy tớ không khách khí nữa." Khương Tư Nhu cười, lộ ra hai má núm đồng tiền nhàn nhạt, ăn thử một miếng đậu sốt, má núm càng sâu, cô dùng lực gật đầu nói: "Ăn ngon thật."
Cô thật tâm khen ngợi như vậy, thế nhưng cô bé ngồi đối diện lại không nghe thấy, cắn đũa nhìn chăm chú vào một hướng.
https://truyen4u.net/author/NekoU207 Khương Tư Nhu theo ánh mắt của cô nhìn qua, thấy được Tiết Húc đang lấy đồ ăn, áo trắng quần đen, khí chất lạnh lùng, xung quanh nữ sinh không ngừng liếc trộm hắn, ánh mắt như hổ đói, hận không thể lập tức đem hắn nuốt vào bụng.
Hạ Lăng từ lúc nào lại chú ý tới Tiết Húc như vậy?
Khương Tư Nhu có chút ngoài ý muốn, nhưng mà càng khiến cô ngoài ý muốn hơn hơn đó là, Tiết Húc chân dài đi về hướng này, ánh mắt không hề nhìn tới họ, hình ảnh nam thần cao lãnh tăng thêm mười phần.
Thấy hắn sắp sửa đi qua, một bàn tay trắng nõn mềm mại bắt lấy một góc áo của hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Này, sao cậu không để ý tới tôi?"
Khương Tư Nhu há hốc miệng nhìn Hạ Lăng vẻ mặt vẫn như trước kéo Tiết Húc lại, cảm giác được không khí xung quanh bọn họ như bị đình trệ, yên lặng đến đáng sợ.
Nhưng mà ngoài dự liệu là, thiếu niên không có nổi nóng, cũng không giống trước kia ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ liếc cô một cái, hừ nói: "Vì sao tôi phải để ý tới cô?"
Hạ Lăng khẽ nhíu mày, "Cậu không nhận được tin nhắn chuyển tiền qua WeChat sao? Nếu cậu không chấp nhận sẽ bị quá hạn mất."
Tiết Húc mắt trợn trắng, hắn cũng cần chút mặt mũi chứ, cho nên hắn mới không để ý, tiền chuyển đi cũng có thể thu về, cố tình làm như không thấy, bất quá cô đúng là cố chấp.
Thiếu niên nhìn trên mặt bàn, cô ăn cơm hộp, thoạt nhìn cũng không tệ lắm, đậu sốt thịt, thịt kho tàu cà tím, còn có một quả trứng luộc, đều là món ăn gia đình đơn giản, nhưng bề ngoài lại được trang trí tỉ mỉ, nhìn qua trông rất ngon miệng.
"Đây chính là đồ ăn cô đem từ nhà đi?" Hắn hỏi Hạ Lăng.
"Đúng vậy." Hạ Lăng nhếch miệng, không biết xuất phát từ đâu, lại bổ sung một câu: "Đây đều là tự tay tôi làm."
Tiết Húc nhìn mặt cô như đang muốn nói "Tôi lợi hại không" "Nhanh khen tôi đi" biểu cảm rất kiêu ngạo, nhịn không được nở nụ cười, nhướn mày nói, "Ồ, vậy sau này làm thêm cho tôi một phần đi."
Hạ Lăng: "? ? ?"
Hắn nói: "Vừa lúc, tôi cũng chán ăn ở căng ten rồi."
"Cứ quyết định như vậy đi." Tiết Húc cười tủm tỉm vỗ đầu cô, không cho cơ hội cự tuyệt, liền xoay người rời đi, quay lưng lại giơ tay lên chào.
"Tiền kia coi như là tôi đóng tiền ăn cho cô."
Hạ Lăng chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm cái ót của người nào đó, không nghĩ đến mình lại bị hắn chơi xỏ.
Chờ đã...
Cách này cũng không tồi a.
Hiện tại bọn họ mới học lớp 10, nếu mỗi ngày cô làm cơm trưa cho hắn, giá cả thì cứ thu giống với ở nhà ăn, làm ba năm là có thể đủ một vạn.
https://truyen4u.net/author/NekoU207 Hạ Lăng nghĩ đến đây, liền cảm thấy thông suốt, cô không phải không thích tiền, chỉ là cô muốn tự kiếm tiền một cách quang minh chính đại, không muốn trở thành một người giống như mẹ cô.
"Cái kia, Hạ Lăng..." Khương Tư Nhu lúng túng gọi cô: "Cậu rất thân với Tiết Húc sao?"
Vấn đề này trước đây cô ấy đã từng hỏi qua, Hạ Lăng lúc ấy nói không quen.
"Ừm, rất thân."
Mà bây giờ, Hạ Lăng không chút do dự, thẳng thắn gật đầu, quen biết, rất quen, so với những người khác còn thân thiết hơn.
Khương Tư Nhu trầm mặc một lúc, mới khó khăn mở miệng: "Cái kia, sau này các cậu ở nơi công cộng vẫn nên tiết chế một chút."
"Tiết chế cái gì?" Hạ Lăng nghe không hiểu.
Trong lòng Khương Tư Nhu thầm than khóc, đương nhiên là không cần làm ra những việc giống như đôi tình nhân liếc mắt đưa tình a.
Bà cô của tôi ơi, cậu không phát hiện ra tất cả nữ sinh ở đây đều dùng ánh mắt như muốn gϊếŧ người nhìn cậu sao?
Bầu không khí thật u ám.
Thời gian còn lại, Khương Tư Nhu ngồi nghiêm chỉnh, nuốt không trôi.
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người rất muốn gặp nhân cách thứ hai sao, thật sự rất đáng sợ đấy (dở khóc dở cười)
Nhân cách thứ hai xuất hiện là có điều kiện, cũng không phải khi Hạ Lăng gặp nguy hiểm nhân cách thứ hai mới xuất hiện, chịu kí©h thí©ɧ lớn cũng có khả năng, nhưng tố chất tâm lý của cô cao như vậy, cho nên mọi người có thể đoán xem, cái gì mới có thể kí©h thí©ɧ cô.
Mình sẽ cố gắng đẩy nhanh tốc độ viết ~