- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!
- Chương 10
Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!
Chương 10
"Trong người có chỗ nào không thoải mái hả?"
Tiết Húc không chút hào hứng vì Hạ Lăng đáp ứng yêu cầu, nheo mắt đánh giá cô một lúc lâu, đột nhiên hỏi.
Sắc mặt cô gái tái nhợt đến đáng sợ, mày nhíu chặt, cắn môi, dường như là đang cố gắng chịu đựng.
Lúc đứng ở trên lớp, thấy cô ngồi xổm trên mặt cỏ, cho nên hắn mới không chú ý tới, vốn dĩ da Hạ Lăng rất trắng, nhưng không phải kiểu khoẻ khoắn mà nhìn như mang bệnh, cũng khó trách Chu Gia Giang liên tưởng cô giống Lâm Đại Ngọc, có thể nói cô có một vẻ ngoài hết sức đặc biệt.
Nhưng mà bộ dạng lúc này của cô rõ ràng không bình thường, thân thể lảo đảo không vững, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể đánh ngã, cô lấy tay ôm bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay không có chút huyết sắc, mồ hôi lạnh túa ra, làm ướt lưng áo, tóc mái rũ xuống che đi một phần đôi mắt đen nhánh, trước mắt cô như có một tầng sương mù, không cảm xúc nhìn hắn, như là băng tuyết ngàn năm, lạnh nhạt, bén nhọn, không giống với cô lúc trước.
Tiết Húc càng nhìn càng cảm thấy đây mới chính là con người thật của cô, người con gái nhìn qua tưởng vô hại nhu nhược, vậy mà chỉ vì cơn đau hành hạ, rốt cuộc cũng lộ ra bộ mặt chân thật nhất của mình.
"Đau bụng sao?" Tiết Húc nhíu mày, vì cái gì mỗi lần gặp cô, đều là bộ dạng như sắp chết.
Hạ Lăng nghe không rõ, lỗ tai ong ong, đau đến mức không biết hắn đang nói cái gì, giọng nói thiếu niên giống như bị máy móc xử lý qua, cảm thấy rất mơ hồ, cô không quan tâm nhiều trực tiếp nói với hắn: "Đến đi, cùng tôi đánh một trận."
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Ngay lập tức Hạ Lăng siết chặt nắm tay xông lên, cô biết mình có bao nhiêu sức lực, cùng hắn đánh nhau không khác gì lấy trứng chọi đá, nhưng cô không quản được nhiều như vậy, hiện tại chỉ nghĩ làm cách nào để chấm dứt ân oán với Tiết Húc, từ nay không ai nợ ai.
"Này, cô nghe không hiểu lời tôi nói phải không?"
Tiết Húc không nghĩ đến cô lại dám xông lên, trong mắt hắn tốc độ của cô không khác gì rùa bò, còn nắm đấm kia, nhẹ bẫng giống như không khí, là đang đùa hắn sao?
Tiết Húc nghiêng đầu, dễ dàng tránh thoát, trong nháy mắt thấy thân thể cô đổ xuống, đôi tay thon dài đưa ra nắm chặt lấy vai cô.
"Cô..."
Hắn có chút tức giận, vừa mở miệng, liền thấy hơi thở Hạ Lăng hơi gấp, khó chịu nhắm mắt lại, nằm gọn trong lòng hắn, sau đó liền bất tỉnh.
"Này!" Tiết Húc bất ngờ mắt mở lớn, theo bản năng ôm lấy cô, nhìn gương mặt tái nhợt tiều tụy, liền thở dài một cái, khom lưng bế cô lên, chạy nhanh tới phòng y tế.
"Chắc chắn kiếp trước tôi thiếu nợ cô."
Thiếu niên vừa chạy vừa nghiến răng, cơn giận cũng theo tiếng thở dài mà tan dần đi.
Chưa từng nghĩ tới, cái chân phải của hắn mới vừa hồi phục đã phải dùng sức chạy, lại còn phải phục vụ kẻ đã làm gãy mình đến phòng y tế.
Trong lòng hắn nghĩ, phải một cước đá chết cô mới đúng.
Tiết Húc không biết, ở phía sau có hai người đang nhìn theo bọn họ.
Chu Gia Giang nghe thấy Tiết Húc muốn tìm Hạ Lăng tính sổ, có chút không yên lòng, kêu Quý Tu Uyên đi cùng mình theo dõi hắn, vạn nhất nhỡ Tiết Húc điên lên làm điều gì đó dại dột với Hạ Lăng, bọn họ cũng có thể kịp thời ngăn cản.
Bất quá bọn cậu đánh giá bản thân mình quá cao, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không ngăn cản được, bởi vì khoảng cách giữa họ và hai người kia quá xa, cảnh tượng Hạ Lăng té xỉu trên người Tiết Húc kia, trong mắt họ lại là một câu chuyện hoàn toàn khác, tưởng rằng Tiết Húc đánh Hạ Lăng đến ngất xỉu, sợ tới mức vội vàng đuổi theo.
***
Tiết Húc ôm Hạ Lăng tới phòng y tế, dùng chân đạp mạnh cửa, thở hổn hển hô to: "Bác sĩ Lâm! Có đây không? Bác sĩ Lâm!"
"Đến đây, đến đây."
Lâm Cầm Lan vén rèm lên, từ trong phòng đi ra, cô ấy mặc áo blouse trắng, nhìn rất trẻ, mái tóc để ngắn, bộ dạng rất giống cô gái mới hơn hai mươi tuổi, nhưng khí chất lại vô cùng lão luyện.
"Tiểu tử cậu lại bị thương chỗ nào?" Cô liếc cái liền nhận ra Tiết Húc, trước kia hắn thích đá bóng, chấn thương là chuyện thường, không ít lần đến chỗ mình băng bó.
"Không phải em, là cô ấy." Tiết Húc đối với phòng y tế rất quen thuộc, một đường lưu loát đi thẳng đến trước giường bệnh, đem Hạ Lăng nằm xuống.
"Cô bé bị làm sao?" Lâm Cầm Lan lúc này mới chú ý đến cô gái đang bất tỉnh trong lòng hắn, vẻ mặt nghiêm túc tiến tới, "Sao lại bị ngất?"
"Không biết." Tiết Húc lắc đầu, xoa bóp cánh tay tê nhức, giọng đều đều: "Lúc em gặp cô ấy, hình như trong người không được thoải mái, chắc là đau bụng."
"Cô bé ăn cơm chưa?"
"... Chắc là chưa."
Tiết Húc nhớ lại, thời điểm hắn ở phòng học nhìn thấy Hạ Lăng, vừa đúng giờ tan học, cô một mình lẻ loi ngồi trên mặt cỏ, không có chút nào giống đã đến nhà ăn ăn cơm.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Lúc này, Chu Gia Giang cùng Quý Tu Uyên vừa lúc phá cửa xông vào, xả cổ họng hô to: "A Húc, cậu bình tĩnh một chút!"
Tiết Húc ngẩn người, quay đầu nhìn tới, "Sao các cậu lại đến đây?"
"Đương nhiên là tới cứu Lăng muội muội rồi." Chu Gia Giang không đồng tình nhìn hắn, "A Húc, cô ấy dù gì cũng là con gái, cậu vậy mà lại động tay động chân quả thật không đáng mặt đàn ông."
"Chính là." Quý Tu Uyên lau mồ hôi trên trán, "Tớ vừa mới quyết định theo đuổi, cậu lại trực tiếp ở trước mặt tớ có ý định làm hại cô ấy, thật không cho tớ một chút mặt mũi nào."
Lâm Cầm Lan nhìn qua hai người đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn Tiết Húc, "Là cậu đánh ngất cô bé sao?"
"Không phải, hai người các cậu nói hươu nói vượn cái gì đấy?" Tiết Húc mày nhăn lại, lạnh mặt đảo qua bọn họ, "Trên người lại ngứa ngáy có phải không?"
"Nhưng tớ rõ ràng tận mắt nhìn thấy..." Chu Gia Giang nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, có chút e ngại lên tiếng.
"Được rồi, đừng ồn nữa."
Lâm Cầm Lan tin vào nhân phẩm của Tiết Húc, cô đưa đèn soi đánh giá ý thức của Hạ Lăng, trong lòng hiển nhiên đã biết, "Tôi muốn cởϊ qυầи áo cô bé kiểm tra một chút, các cậu ra ngoài đi."
Cởϊ qυầи áo?
Cả ba người đều không hẹn mà gặp nhìn về phía cô gái đang nằm trên giường bệnh, Hạ Lăng dường như đang ngủ, trong đầu không khỏi suy nghĩ miên man.
Chu Gia Giang ngây thơ đỏ mặt, Quý Tu Uyên thì giống một người tài xế kỳ cựu lấp liếʍ nhếch khóe miệng, vẻ mặt cười quỷ dị.
Tiết Húc hiển nhiên không giống với bọn họ, phản ứng đầu tiên của hắn khi nghe thấy muốn cởϊ qυầи áo Hạ Lăng, là nhớ lại thời điểm bọn họ đánh nhau, tuy rằng cô đánh hắn gãy một chân, nhưng bản thân cô cũng không khá hơn là bao, nếu nhớ không lầm, quả đấm của hắn hẳn là đánh trúng ngực cô, xuống tay cũng không nhẹ, trên người cô hẳn vẫn còn sót lại vết thương đó.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Trống ngực Tiết Húc đập loạn, tuy rằng ngoài miệng hắn nói được, nhưng trong đầu lại khẳng định Hạ Lăng nhất định chính là cô gái kia, tính cách Hạ Lăng biểu hiện ra ngoài quá khác so với ấn tượng của hắn, làm cho hắn cảm thấy mơ hồ, mà bây giờ chính là cơ hội tốt để chứng minh thân phận của Hạ Lăng!
Tiết Húc từ trước đến giờ không quan tâm tới luật lệ, nghĩ cái gì làm cái đó, hắn một cước đem hai người đang sững sờ ở cửa đạp ra ngoài, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
"Em đuổi bọ họ đi rồi." Thiếu niên vẻ mặt chính trực đi đến bên cạnh Lâm Cầm Lan, vô cùng hào hứng với việc cởϊ qυầи áo của Hạ Lăng, "Chúng ta bắt đầu nhanh đi, đầu tiên cởi ở đâu, áo hay quần?"
Lâm Cầm Lan: "..."
Chu Gia Giang cùng Quý Tu Uyên vẫn đang đứng ngây ngốc ở bên ngoài, không bao lâu liền thấy cửa phòng y tế lại mở, Lâm Cầm Lan véo chặt lỗ tai như bạch ngọc của Tiết Húc, mặt không chút thay đổi đem hắn xách ra.
"Em chỉ là muốn giúp một tay thôi mà." Thiếu niên có ý đồ cố gắng giải thích.
"Cậu có phải quên mất giới tính của mình rồi không?"
"Y tá cũng có nam giới mà!"
"Vậy thì chờ cậu lấy được chứng nhận y tá rồi nói."
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Lâm Cầm Lan ở trước mặt bọn họ, dứt khoát đóng sầm cửa lại, sau đó trở về bên cạnh Hạ Lăng.
Trời nóng như vậy, thế mà cô bé lại mặc rất nhiều lớp, hơn nữa đều là áo dài tay, Lâm Cầm Lan cởi bỏ áo khoác của cô, vén cổ tay áo lên, nhìn thấy da thịt bên trong, nháy mắt không biết nói gì chỉ có thể mở to mắt, vẻ mặt khϊếp sợ che miệng lại, thiếu chút nữa hét ra tiếng.
***
Ba người Tiết Húc ở bên ngoài không có việc gì làm, cũng không có ý định đứng đây chờ, tính toán đi nhà ăn ăn cơm.
"Mấy người các cậu, một người ở lại, tôi có chuyện muốn hỏi."
Bọn họ vừa mới xoay người định rời đi, Lâm Cầm Lan như có giác quan thứ sáu, mở cửa gọi bọn họ lại.
"Tớ đói bụng rồi, đi trước nhé." Chu Gia Giang chân như được bôi dầu, nhanh chóng chạy đi.
Quý Tu Uyên muốn ở lại, vừa lúc nhận được một cú điện thoại, là cô gái cậu ta đã theo đuổi rất lâu, bây giờ lại muốn cùng nhau ăn cơm.
"A Húc, cậu xem, không phải tớ không muốn ở lại, mỹ nữ gọi đến tớ không cản được, Lăng muội muội liền giao cho cậu, giúp tớ chiếu cố cô ấy thật tốt, cảm ơn." Quý Tu Uyên mặt mày hớn hở, vỗ vai cổ vũ Tiết Húc, sau đó chạy đi còn nhanh hơn Chu Gia Giang.
Tiết Húc đối với loại trăng hoa này tuyệt đối giữ im lặng, nhưng không quan trọng, hắn căn bản cũng định ở lại, đi vào phòng y tế hỏi Lâm Cầm Lan: "Cô muốn hỏi điều gì?"
Tầm mắt của hắn liếc về phía giường bệnh nơi Hạ Lăng nằm, thấy cô quần áo ngay ngắn chỉnh tề, không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
"Cô bé này lai lịch thế nào?" Lâm Cầm Lan giọng điệu nghiêm trọng hỏi: "Có quan hệ gì với cậu?"
Tiết Húc nhìn về phía cô, nhướn mày, "Cô hỏi vấn đề này làm gì?"
"Cậu trả lời vấn đề của tôi trước đã."
"Cô không nói rõ, em sẽ không trả lời."
Lâm Cầm Lan nhìn thẳng vào hắn vài giây, thiếu niên ánh mắt bình tĩnh, lại cố chấp đến mức khiến người khác hận đến nghiến răng, Lâm Cầm Lan chịu thua, "Được, tôi đã kiểm tra thân thể của cô bé, bị tụt huyết áp và thiếu máu dẫn tới đau dạ dày, gần đây có phải em ấy không ăn uống đầy đủ không?"
"Em làm sao biết được." Tiết Húc nói: "Em cũng không phải cha cô ấy."
Lâm Cầm Lan thấy hắn chẳng thèm quan tâm, nghĩ rằng hắn và cô bé này quan hệ không thân thiết lắm, thở dài, không hỏi thêm gì nữa, "Tôi đi WC, cậu ở chỗ này để ý cô bé một chút, tôi đi một lát rồi về."
"Được."
Sau khi Lâm Cầm Lan đi, Tiết Húc đi đến bên giường Hạ Lăng, nhìn cô gái đang ngủ say, vẻ mặt ôn hoà điềm đạm, tóc dài đen nhánh che hết nửa bên mặt, nhìn rất đẹp.
Hắn lần đầu tiên phát hiện, gương mặt cô kì thực rất dễ nhìn, cũng khó trách Quý Tu Uyên lại để mắt tới cô.
Tiết Húc ánh mắt chậm rãi dời đi, dừng lại trước ngực cô, nuốt một ngụm nước bọt, hiện tại xung quanh không có ai, chính là cơ hội tốt để kiểm chứng thân phận của cô.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Chỉ là xem một chút có vết thương hay không.
Chỉ là xác nhận xem cô có phải là người hắn vẫn luôn tìm kiếm hay không.
Hắn không ngừng thuyết phục chính mình, nhưng bất luận hắn dùng lý do gì, thì lúc này đây tay hắn vẫn không ngừng run rẩy, mẹ nó, cả đời này hắn chưa từng chật vật như thế.
Tiết Húc cắn môi dưới, dứt khoát xốc áo cô lên, nhìn tình trạng bên trong, liền sửng sốt.
Toàn thân có vô số vết thương lớn nhỏ, vết bầm tím, sẹo đỏ, thậm chí còn có dấu vết bị bỏng do nước sôi, hẹp dài dữ tợn, giống như con rết đang bò trên làn da trắng nõn của cô, nhìn thấy mà giật mình.
Tiết Húc có chút thất thần, nhìn theo những vết thương kia, vô thức đẩy áo cô lên cao hơn, thời điểm sắp đến ngực.
"Ưʍ..."
Hạ Lăng kêu lên một tiếng, không thoải mái mở mắt ra, vừa mới tỉnh lại, cái đầu tiên nhìn thấy, lại chính là cảnh tượng Tiết Húc đang dùng tay vén áo cô lên, ánh mắt mê man dần thanh tỉnh, không nói được lời nào nhìn hắn.
Tiết Húc dứt khoát kéo áo cô xuống, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không khí liền rơi vào xấu hổ.
"Đây là hiểu lầm." Tiết Húc làm như không có chuyện gì thu tay lại, nhẹ nhàng ho một tiếng, che giấu cảm xúc không được tự nhiên, "Có thể cô không tin, nhưng nó chính là như vậy."
"Chát ——" cái tát vang dội.
Khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên nháy mắt liền xuất hiện một dấu tay đỏ ửng.
"Đây cũng là hiểu lầm."
Hạ Lăng thu tay, giọng điệu thản nhiên, "Tay của tôi không biết vì sao lại như vậy."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đừng Khóc, Nhà Ta Nhường Ngươi Ở!
- Chương 10