Chương 6

06

Một tuần sau, chúng tôi trở về nước.

Anh ta đi xã giao rất nhiều còn thường xuyên tăng ca khiến đôi khi tôi quên mất rằng ngoài mình và người giúp việc ra còn có một người khác nữa đang hiện hữu.

Dù anh ta có về hay không, mỗi tối trước khi đi ngủ, tôi đều để ngọn đèn nhỏ trong phòng khách và hâm nóng một ly sữa trong lò vi sóng.

Sáng ngủ dậy sữa có lúc đã cạn, có khi vẫn đầy.

Thỉnh thoảng, tôi thường bị mất ngủ vì cơn đau ở chân, vì vậy tôi ra ngoài ban công ngắm trăng trên chiếc xe lăn.

Trăng tròn chiếu vào tôi như thể ánh đèn sân khấu.

Tôi đã mua một ngôi nhà cho bố mẹ và chụp lại gửi cho những người bạn của tôi xem.

Họ khá bất ngờ vì điều đó.

Khi nghĩ đến những ánh mắt ghen tỵ, tôi đã rất vui. Nhưng bố mẹ tôi nói đã quen với cuộc sống ở căn nhà cũ nên không muốn chuyển đi.

Thế là ngôi biệt thự bị bỏ trống.

Sổ đỏ đứng tên của bố mẹ, khi cầm được quyển sổ trên tay, tôi cảm thấy bản thân có ích một phần nào.

Tôi gửi ba vạn tệ cho gia đình mỗi tháng nhưng mẹ tôi lại nói:

"Số tiền đó nhiều quá, mẹ không thể dùng được."

"Mẹ cứ cầm lấy mà mua thêm vài bộ quần áo, mua cho bố một chiếc xe mới nữa."

"Lý Hi Hoà đối xử với con có tốt không?"

Tôi ngẫm nghĩ rồi nói: "Con ổn mà mẹ đừng lo."

Mẹ tôi im lặng.

Tôi ngước mắt lên nhìn trăng:

"Mẹ ơi, mẹ nhìn xem trăng đêm nay đẹp quá."

Sợ bố mẹ lo lắng nên tôi không dám bộc lộ cảm xúc thật trước mặt họ. Tôi rất muốn nói: "Mẹ ơi mẹ, con nhớ mẹ nhiều lắm", nhưng cuối cùng lại dằn lòng giấu đi: "Mẹ ơi mẹ, trăng đêm nay đẹp biết bao."

Thực ra, ngoài việc quá bận rộn với công việc thì Lý Hi Hoà khá tốt, trong mắt người khác anh ta là một người chồng chuẩn mực.

Có những đêm chúng tôi gần gũi nhau, râu của anh ta chạm vào da mặt khiến tôi cảm thấy rất hạnh phúc.

Tuy nhiên khi anh ta nhìn tôi, trong mắt không có chút cảm xúc nào, thậm chí đêm đêm thứ tôi nhìn thấy cũng chỉ là bóng lưng thẳng dài.

Thật ra điều này không quá tệ, tôi lấy quyền gì mà đòi hỏi quá nhiều.

Cứ tưởng cuộc sống hôn nhân của chúng tôi sẽ ảm đạm trôi qua như vậy, nhưng không ngờ mối tình đầu của Lý Hi Hòa đã quay trở lại.

Tôi biết tin Lâm Đình trở về từ một trong những người đồng nghiệp cũ của tôi. Cô ấy đã gửi cho tôi xem bức ảnh chụp chung với Lâm Đình.

Trong ảnh, Lâm Đình có làn da trắng và đôi mắt hạnh nhân, khi cười cô ấy trông rất xinh.

Lâm Đinh và tôi là bạn học chung cấp ba.

Khi còn học trung học, tôi và Lâm Đình chưa bao giờ thân thiết với nhau, lúc đó tôi rất kiêu ngạo nên mọi người thường không thích tôi.

Nhưng đó là thời điểm tôi thích bản thân mình nhất, dám yêu dám hận, thích ai liền nói thích, không thích sẽ không nghĩ ngợi lướt qua.

Tôi đã thích Lý Hi Hòa từ thời trung học, nhưng anh ta lại thích Lâm Đình.

Tôi theo đuổi hai năm, từ năm nhất đến năm thứ ba của cấp ba, kết quả là khi bắt đầu năm ba, Lý Hi Hòa tuyên bố có bạn gái.

Là Lâm Đình.

Mất Lý Hi Hoà thật ra tôi cũng không buồn lắm, tôi chỉ đơn giản nghĩ mắt anh ta nhìn người không được tốt, rồi sẽ có một ngày anh ta hối hận. Nhưng tôi không đợi được đến ngày anh ta hối hận thì Lâm Đình đã ra nước ngoài.

Bọn họ chia tay, tôi lại bắt đầu theo đuổi Lý Hi Hoà.

Tôi nhớ có một mùa đông, tôi đứng trên lề đường, cầm chai rượu và hỏi Lý Hi Hòa tại sao anh ta không thích tôi.

Bông tuyết rơi nhẹ lên mi, anh ta nhìn tôi nói: “Từ Châu Châu, da em hơi ngăm đen, mắt vừa mảnh vừa dài, anh không thích.”

Hai chúng tôi đối diện nhau trên đường lớn vào trời đông, người đi kẻ lại dừng lại xem náo nhiệt, họ nghe từng lời mà Lý Hi Hòa nói với tôi, trên mặt đều lộ vẻ "cô gái ấy thật đáng thương."

Nhưng lúc đó tôi không kìm được nữa nên đã ném chai rượu xuống đất: “Da đen mắt phượng là mặt mũi cao sang, chân dài eo thon ngực khủng. Đồ c.h.ó má, không có mắt nhìn!"

Lý Hi Hòa sững sờ nói: "Cô thật nóng tính." Anh ta bỏ về nhanh không một dấu vết.

Mọi người xung quanh vỗ tay tán thưởng, tôi đứng giữa đường chảy nước mũi ròng ròng vì hơi lạnh nhưng đầu vẫn ngẩng cao khí phách vẫn cứ kiêu ngạo.

Khi đó, tôi còn dám lớn tiếng quát lớn trước mặt rất nhiều người: “Lý Hi Hòa tại sao anh không thích tôi?"

Nhưng bây giờ tôi chỉ ngồi trên xe lăn, nhặt quần áo bẩn mà Lý Hi Hoà đã cởi ra, chậm rãi hỏi anh ta: "Lâm Đình trở về rồi, anh đã biết chưa?"

Vụ tai nạn không chỉ lấy đi đôi chân của tôi, mà còn lấy cả sự tự tin, lòng tự trọng.

Tôi rơi vào nỗi tuyệt vọng, hoa hồng liệu có thể nở trong cát bụi sao?