Chương 53

Vì lo lắng cho thân thể của Giang Hoài, Thư Tiếu đã đặt chỗ ở một nhà hàng có nhà vệ sinh chuyên dụng, không gian cũng rộng rãi phù hợp cho xe lăn di chuyển. Thư Bồi cũng từng đề nghị đến nhà hàng của anh nhưng Thư Tiếu suy nghĩ một chút vẫn là từ chối. Anh cô trời sinh tính tình thẳng thắng, muốn anh tỏ ra không hay biết quan hệ giữa cô và Giang Hoài là có chút làm khó anh. Huống chi sau khi hẹn hò, vì muốn chiếu cố Giang Hoài chu đáo mà hai người thường đến nhà hàng của Thư Bồi ăn cơm, mỗi lần nhìn cô Giang Hoài đều không giấu được nhu tình ấm áp, có lẽ những người phục vụ ở đây đều đã sớm nhìn thấu mối quan hệ giữa hai người. Nếu lần này lại mang Giang Hoài đến, không có gì đảm bảo rằng bọn họ sẽ không

lỡ miệng nói lộ ra cái gì trước mặt ba mẹ cô.

Sau khi đặt chỗ xong, Thư Tiếu liền gọi điện báo cho ba mẹ cô một tiếng, là ba cô bắt máy. Thư Tiếu báo cho họ thời gian và địa điểm, ba Lâm nói, “Các con thấy tiện là được rồi.” Đột nhiên giọng nói bên kia lại chuyển thành của mẹ cô

Mẹ Lâm vừa nhận máy liền hỏi: “Con đặt nhà hàng đó vậy cậu Giang kia có thấy bất tiện không?”

Lời của bà khiến cô ngẩn ra: “Không có…không có gì bất tiện ạ.”

“Vậy sao, mẹ nghe nói cậu Giang đó thân thể tàn tật, thường ngày đều ru rú trong nhà, chẳng lẽ lời đồn là sai sự thật?”

Trong lòng Thư Tiếu cả kinh, nhanh chóng bình tĩnh lại, cô làm bộ như rất kinh ngạc nói: “Làm sao mẹ biết anh ấy rõ như vậy?”

“Mẹ và ba con vốn thích nghe nhạc dân gian, Giang Hoài cũng xem như là nhạc sĩ có tiếng tâm, hai năm qua cậu ta tổ chức những buổi hòa nhạc đều được đánh giá cao, vì vậy mẹ ít nhiều cũng nghe được vài thông tin về cậu ta. Chẳng qua là không nghĩ tới…” mẹ Lâm trầm ngâm một lúc mới nói, “Không nghĩ tới con và cậu ta lại quen biết.”

Thư Tiếu nói: “Thì ra là như vậy, con vốn dĩ định nói trước với ba mẹ để hai người biết trước tình huống của anh ấy, tránh cho lần đầu tiên gặp lại khiến ba mẹ giật mình. Hiện tại ba mẹ đã biết, cũng không cần con giới thiệu nữa.”

Mẹ Lâm hỏi: “Thân thể của cậu ta thật sự hỏng bét giống như người ta đồn đãi sao?”

Thư Tiếu cảm thấy chuyện như vậy không thể gạt được, thay vì che che giấu giấu chi bằng cứ bình thản thừa nhận: “Con không biết ba mẹ đọc được trên báo người ta viết những gì về anh ấy, bất quá, anh ấy cần dựa vào xe lăn để đi lại, hơn nữa….bởi vì tủy sống bị tổn thương ở vị trí cao nên khi ăn cơm hoặc cần hoạt động tay đều phải dựa vào dụng cụ hỗ trợ.” Cô nói những việc này cũng vì hy vọng khi ba mẹ cô nhìn bộ dạng Giang Hoài lúc ăn cơm sẽ không bị anh hù dọa.

Mẹ cô khẽ thở dài một tiếng: “Đứa nhỏ vẫn còn trẻ tuổi như vậy, thật là đáng tiếc…”

Thư Tiếu mơ hồ nghe được trong tiếng thở dài của mẹ cô mang theo tiếc nuối cùng thương cảm, trong lòng cô cũng ngũ vị tạp trần, không biết nên vui hay nên buồn. Lúc đó nhất thời không biết nên nói gì tiếp theo, ngược lại mẹ cô lại lên tiếng trước, bà nói: “Mẹ và ba con dù sao cũng rảnh rỗi, trước mắt cứ như vậy, đợi đến hôm gặp mặt chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”

Thư Tiếu sau khi cúp điện thoại, lại gọi tiếp một cuộc điện thoại cho Giang Hoài, bàn với anh kế hoạch ngày hôm đó. Giang Hoài hỏi, có muốn anh chuẩn bị quà biếu cho hai bác hay không, Thư Tiếu nói không cần, Giang Hoài cũng không kiên trì. Thư Tiếu biết anh là người hiểu lễ tiết: Lần gặp mặt này, có thể là bước đầu thử dò xét, Giang Hoài và cô vẫn chưa có ý định công khai quan hệ với ba mẹ, chỉ lấy thân phận là người nhà bệnh nhân và bác sĩ cùng ăn một bữa cơm. Giang Hoài nếu đã nói chuẩn bị quà biếu thì nhất định không phải đồ tầm thường, mà Thư Tiếu và ba mẹ lần này mời cơm là vì cám ơn, nếu Giang Hoài lại mang quà đến nữa thì tình hình liền có chút khả nghi.

Thẳng thắn mà nói, tình yêu của họ có thể sẽ phải đối mặt với một trận bão lớn, trong lòng Thư Tiếu đã sớm có chuẩn bị. Nếu bỏ qua cảm nhận của Giang Hoài, cô thật sự không ngại đánh cược một lần, nhưng mà nghĩ kĩ lại làm sao cô có thể nhẫn tâm nhìn người đàn ông mình yêu thương tích đầy mình đây?

Thư Tiếu chỉ hy vọng có một ngày, ba mẹ cô đối với anh từ ái tài, thương tiếc chuyển thành yên mến xuất phát từ nội tâm.

Cô cũng biết rõ khả năng này không lớn, nhưng cô có thể kiên nhẫn chờ đợi, chờ đến một ngày ba mẹ cô sẽ đồng ý chấp nhận Giang Hoài.

**********

Đến tối thứ bảy, Thư Tiếu không cùng Giang Hoài đến nhà hàng mà lái xe đến ngoại ô đón ba mẹ cô. Lúc đến nơi liền phát hiện Giang Hoài đã có mặt ở đó, anh cũng không vào trong mà đợi bên ngoài cửa phòng ăn. Thư Tiếu vô thức mỉm cười với anh một cái, nhất thời quên mất tâm trạng khẩn trương trên đường đưa ba mẹ cô đến.

Bồi An đứng sau lưng Giang Hoài vội vàng khom người lên tiếng chào ba mẹ Thư Tiếu. Giang Hoài khẽ run vài giây sau đó điều khiển xe lăn đến phía trước nghênh đón.

“Cháu chào hai bác!” Anh ngẩng đầu, cố gắng nhìn thẳng vào bọn họ, giọng nói như thường. Tay phải vẫn giữ trên cần điều khiển xe lăn, đầu ngón tay khẽ run run.

Mẹ Lâm cười một cái: “Chào cậu, cậu Giang, đã để cậu chờ lâu.” Ba Lâm cũng nở nụ cười hòa ái, nói: “Cám ơn cậu Giang đã dành thời gian đến đây.” Có điều ánh mắt có hơi mất tự nhiên quét qua chăn mỏng đắp trên chân Giang Hoài.

Giang Hoài dường như cũng phát hiện ra ánh mắt của ba Lâm, tay trái co quắp cọ cọ trên mặt chăn, dường như muốn che giấu cảm giác lúng túng. Một màn đó đã sớm rơi vào mắt Thư Tiếu, cô đau lòng cho anh nhưng cũng không thể ở trước mặt ba mẹ nói cái gì.

Giang Hoài rất nhanh vực lại tinh thần, ngẩng đầu mỉm cười nói: “Bác trai bác gái, cháu là hậu bối, hai bác cứ gọi cháu là tiểu Giang là được rồi.”

“Được, tiểu Giang, hôm nay cậu có thể tới tôi và ba Thư Tiếu rất cao hứng. Mời ngồi.” Mẹ Lâm đột nhiên ý thức được câu nói của mình, vội vàng sửa lại, “À, ý tôi là muốn nói —— mời cậu vào chỗ.”

Giang Hoài điều khiển xe lăn đến cạnh bàn ăn, nói: “Mời hai bác ngồi trước ạ.”

Mẹ Lâm cũng không nói nhiều, gật đầu cảm ơn rồi kéo ba Lâm ngồi xuống. Thư Tiếu thừa dịp ba mẹ đang khom lưng không chú ý liền hướng về phía Giang Hoài, cho anh một cái nhìn khích lệ, sau đó tiện tay giúp anh kéo một cái ghế trong bàn ăn để ra ngoài, chừa lại một chỗ cho anh ngồi vào, còn cô đến ngồi cạnh ba Lâm.