Chương 47

Thư Tiếu đem túi tã lót cất lại dưới giường, cô liếc mắt nhìn thấy xương quai xanh của Giang Hoài khẽ lay động mấy cái rồi anh buông lỏng đầu vai, ánh mắt buồn bã,

dường như vừa rồi anh muốn làm gì đó nhưng không làm được nên đành bất đắc dĩ từ bỏ. Thư Tiếu nghe anh thở dài một tiếng: “Thư Tiếu,

anh

thật sự sai lầm rồi, em muốn đánh muốn mắng

anh

thế nào cũng được, có điều bên ngoài lạnh lắm coi chừng cảm mạo! Em mau lên giường nằm đi rồi mắng

anh

cũng không muộn.”

“Lúc này mà anh còn ngủ được!” Ngoài miệng Thư Tiếu nói lời châm chọc nhưng trong lòng lại thấy ấm áp, cô không chần chừ đứng dậy đi vòng qua bên kia giường, kéo chăn nằm xuống.

Là Thư Tiếu làm mặt lạnh với anh trước nên cô không muốn nhanh như vậy đã làm hoà, mặc dù nghe lời anh chui vào chăn nhưng Thư Tiếu không những không thèm nói chuyện với anh mà còn nằm cách anh hơn nửa cánh tay. Giang Hoài

đương nhiên là không thể với tới cô.

Phương pháp của Thư Tiếu rất có hiệu quả, Giang Hoài quả nhiên bị chọc tức, tay phải của anh dịch chuyển cơ

thể, từng chút từng chút hướng về phía Thư Tiếu. Giường bị anh

đè ép chậm rãi phát ra âm thanh nho nhỏ.

Thư Tiếu cũng không giúp Giang Hoài một tay, ngược lại cô còn dịch người cách xa anh thêm.

Động tác của Giang Hoài hơi khựng lại: “Thư Tiếu, em đừng

dùng cách này để trừng phạt anh được không?” Anh lại khẽ lẩm bẩm: “Nếu em thật sự không muốn

anh

đến gần thì

anhcũng không có biện pháp

đến gần

em.” Tuy Giang Hoài nói như thế nhưng anh một lần rồi một lần dùng sức dịch người về phía Thư Tiếu.

Thư Tiếu không đành lòng nhìn anh phí sức nhưng cũng không muốn tỏ ra mềm lòng nên cô không thể làm gì khác hơn ngoài việc cứng rắn nói: “Hơn nửa đêm còn không chịu ngủ, anh lại muốn đùa giỡn cái gì nữa? Mau đi ngủ đi!”

Lời cô hung hăng như vậy nhưng Giang Hoài vẫn hoà nhã đáp lời: “Em mệt mỏi thì ngủ đi, mặc kệ

anh.”

Thư Tiếu đưa tay tắt đèn trên đầu giường, bộ dạng thật sự giống như muốn đi ngủ.

Nhưng mà đời nào ngủ được đây? Giường đang động, hô hấp của người kia thì gấp gáp, không biết là do ảo giác hay bởi vì thân thể anh đã đến gần mình, Thư Tiếu cảm thấy chung quanh nhiệt độ đang nóng dần lên.

Tay của Thư Tiếu bị Giang Hoài nắm.

—— Kia cũng không phải thật sự nắm, giống như tay anh chỉ vô tình đυ.ng phải tay cô, nhưng cái chạm phảng phất như một luồng điện làm đầu ngón tay cô nóng lên, sau đó cỗ nhiệt điện nhanh chóng xuyên thấu khắp cơ thể Thư Tiếu khiến cô rùng mình một cái, cô căn bản không hất cái tay kia ra mà vững vàng nắm chặt lấy nó.

Giọng nói của Giang Hoài mang theo vui vẻ: “Lúc nãy

anh

vừa dịch người vừa suy nghĩ, không bằng sau này em có thể dùng biện pháp này để khảo nghiệm

anh: Em nằm bên này

anh

nằm bên kia, sau đó em tính thời gian xem

anh

lăn đến chỗ em mất bao lâu, luyện tập lâu động tác của

anh

chắc sẽ tiến bộ nhanh hơn một chút. Có điều em đừng dùng biện pháp này thường xuyên nha,

anh

lăn một hồi mệt mỏi quá——anh

nghĩ, một tháng một lần là được!”

Nếu không phải trong phòng không bật đè, nhất định Giang Hoài đã sớm nhìn thấy vẻ mặt không nhịn được cười của Thư Tiếu. Không nghe thấy Thư Tiếu trả lời, tâm tình Giang Hoài lại bị chọc cho sa sút, anh thấp giọng nói: “Thư Tiếu, em không muốn nói chuyện thì thôi,

anh

không phiền em ngủ nữa.”

“Ai không muốn nói chuyện chứ?” Thư Tiếu xoay người, không chút khách khí véo má anh, nói: “Khi nãy là do em nghẹn cười đấy, em chính là muốn xem dáng vẻ cầu xin tha thứ của anh.”

“Thư Tiếu, em chịu để ý

anh?” Giang Hoài vô cùng mừng rỡ.

“Không phải anh nói một tháng chỉ khảo nghiệm một lần thôi sao?” Cô cười nói, “Nếu tháng này anh đã tự phạt thì coi như khảo nghiệm xong, vậy thì tạm thời tha cho anh.”

Giang hoài thở phào nhẹ nhõm, ngón tay thon dài, gầy yếu khẽ động đậy trong lòng bàn tay của Thư Tiếu: “Thư Tiếu, thật lòng mà nói,

anh

cảm thấy những lúc ở cùng với em giống như nằm mơ vậy.”

“Vậy anh có muốn em nhéo anh một cái không?” Cô trêu chọc anh.

“Còn phải xem em nhéo chỗ nào đã.”

Đó chỉ là một câu nói đùa giỡn nhưng trong lòng Thư Tiếu lại cảm thấy nhoi nhói, “Chỗ nào em cũng không nỡ xuống tay.” Cô nói, “Haizzzzz

cho anh dáng dấp đẹp đẽ anh lại không biết quý trọng, bảo bối à cũng may em đây là một người biết “thương hương tiếc ngọc”!”

Giang Hoài hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở dài một tiếng, hơi thở lành lạnh dần dần lan toả trong không khí, giọng nói anh tuy đã đè nén nhưng vẫn không giấu được chút run rẩy: “Từ lúc hai mươi tuổi trở về trước

anh

chưa từng để tay mình bị thương, dù chỉ là một chút.” Anh nói, “Bởi vì sợ hai tay bị thương

anh

thường rất ít tham gia các hoạt động mạnh, thậm chí khi cắt móng tay,

anh

cũng đặc biệt cẩn thận, kể từ khi tiếp xúc với âm nhạc

anh

luôn tận tâm tận lực bảo vệ đôi tay của mình như thế. Bởi vì

anh

tin chắc đó chính là món quà mà ông trời đã ban tặng nên

anh

nhất định phải quý trọng phần ân huệ này, cố gắng phát triển thiên phú của mình. Có lẽ em sẽ không tin nhưng mà khi đó, ngoài tấu Nhị Hồ ra,

anh

còn có thể tấu đàn tranh và sáo trúc, thậm chí nhạc cụ phương tây như dương cầm hay guitar

anh

cũng đàn khá tốt. Em nghĩ xem,

anh

có một đôi tay như vậy làm sao có thể

không quý trọng được chứ?”

Thư Tiếu nghẹn lời. Mặc dù trước đó đã sớm xem Giang Hoài biểu diễn qua những video còn lưu trên mạng nhưng khi nghe chính anh nói những câu này cô cảm thấy giống như có ai đó cầm

một hòn đá hung hăng đánh vào lòng ngực mình khiến nó như muốn vỡ ra, đau không tả nổi.