Chương 32

Sau khi trở lại phòng ăn, Thư Tiếu trở nên ít nói hơn hẳn, nhưng Giang Hoài ngược lại chủ động tán gẫu về kế hoạch âm nhạc trong tương lai của mình, lúc này mới khiến không khí trên bàn ăn bớt căng thẳng một chút. Vi Minh nghe anh nói vẻ mặt không giấu được kinh ngạc cùng hâm mộ, lại nhìn cả căn phòng cảm khái nói: “Thật không ngờ, bây giờ làm âm nhạc lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.”

Giang Hoài nói: “Cũng không kiếm được bao nhiêu, thậm chí ban đầu còn thua lỗ.”

“Anh Giang khiêm tốn!”

Thư Tiếu biết những gì Giang Hoài nói không phải là khiêm tốn, tiền anh kiếm được hơn phân nửa là nhờ vào kinh doanh, mặc dù đã giao công ty cho người khác nhưng anh vẫn là đại cổ đông của tập đoàn Giang thị, chẳng qua là những thứ này người ngoài như Vi Minh không cần biết.

Giang Hoài cũng chỉ cười cười, không có giải thích thêm.

Sau khi ăn tối xong, Vi Minh nhỏ giọng hỏi Thư Tiếu: “Viện trưởng Lâm, cô xem, tôi ở đây có chút không thích hợp, hay là cô cứ ở đây nói chuyện với bạn cô, tôi ra xe đợi sau khi cô nói xong thì tôi đưa cô về.”

Thư Tiếu cảm thấy không ổn: “Anh về trước đi, không cần đợi tôi đâu.”

Không

biết

Giang Hoài thính tai nghe được bọn họ nói chuyện,

hay

cũng vừa vặn nghĩ đến vấn đề

này, anh liền mở miệng nói: “Anh Vi hãy ngồi ở phòng khách một chút, Thư

Tiếu hôm nay đến đây vì muốn lấy bệnh án của tôi, giờ tôi sẽ vào phòng lấy ngay, không tốn nhiều thời gian đâu. Nếu lát nữa anh Vi không bận phiền anh đưa Thư Tiếu về nhà.”

Thư Tiếu cắn môi, trong lòng không biết từ đâu bùng lên lửa giận, chẳng qua là rất nhanh ngọn lửa ấy đã tắt thay vào đó là trong tim giống như xuất hiện gai nhọn, vừa đυ.ng liền rất đau. Cô không để ý Vi Minh trả lời thế nào liền đi vòng ra sau lưng Giang Hoài anh đẩy về hướng thang máy.

“Thư Tiếu, cô…”

“Mau đi lấy bệnh án, phải tiết kiệm thời gian!” Chẳng biết cô là đang giận lẩy với ai, giọng nói không mấy thiện cảm, “Lấy xong bệnh án em liền đi ngay, để người ta đợi lâu không tốt!”

Giang Hoài ngậm miệng. Cửa thang máy khép lại, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn âm thanh hô hấp của hai người.

“Bệnh án ở đâu?” Tiếng bước chân Thư Tiếu “thình thịch” đi vào phòng ngủ Giang Hoài.

Giang Hoài ấn điều khiển, đèn tự động sáng lên, sau đó anh di chuyển xe lăn, anh nhìn cô, đáy mắt trầm tĩnh lại phảng phất chút kiềm chế không được tự nhiên.

“Anh không thể cầm đúng không? Chỉ em chỗ để em có thể tự lấy.” Cô chăm chú nhìn anh, trong mắt

rực lên

hai ngọn lửa.

Giang Hoài tránh tầm mắt cô, điều khiển xe lăn đến trước tủ đầu giường, tay phải cầm lấy cây gậy có đầu móc đặt trên tủ, dùng nó kéo ngăn tủ ra.

“Ở trong

này.”

Thư Tiếu nhìn một màn vừa rồi tim lập tức mềm

nhũn. Cô cúi người lấy túi hồ sơ bệnh án của Giang Hoài ra, khóe môi vẫn như trước mím chặt, nhìn anh khẽ cúi thấp đầu đột nhiên cô cảm thấy đau lòng, rất đau lòng. Túi hồ sơ trong tay bất cẩn rơi xuống, vài tờ giấy bên trong bị rơi ra ngoài.

“Thật xin lỗi!” Cô hoảng hốt cúi người, vội vàng nhặt mấy tờ giấy lên cất lại trong túi, “Em bất cẩn quá!”

“Thư Tiếu” Giang Hoài gọi cô, “Không quan trọng.”

“Chuyện liên quan đến anh thì tại sao lại không quan trọng hả?” Cô lật mở tài liệu, đọc một lượt từ trên xuống dưới.

“Bệnh án có xem hay không cũng không quan trọng, đã bao nhiêu năm rồi…thật…”Giang Hoài nói, “Thật ra cô chỉ cần cho tôi phục kiện như bình thường là tốt rồi.”

Không hiểu sao khi nghe anh nói chuyện ủ rũ như vậy lại khiến cô rất tức giận,cô kéo ngăn tủ đầu giường ra “soạt” một tiếng ném bệnh án vào trong.

“Anh có biết không, dù sao em cũng được xem là một trong những nhân tài trong ngành phục hồi này, cái em muốn chính là mang đến cho anh loại phục kiện tốt nhất thích hợp nhất. Nhưng xem ra em đã đánh giá cao nhu cầu của anh rồi, hoặc là Giang Hoài anh quá khinh thường công việc của em. Nếu anh chỉ muốn phục kiện như bình thường, tốt thôi, ngày mai em sẽ cho bác sĩ phục hồi đến giúp anh. Hiện tại đang có người đợi em, em đi đây, không cần tiễn!”

Thời điểm đi đến phòng khách, trên mặt cô mang theo nước mắt uất ức, dì Liên và Bồi An đều nhìn cô chằm chằm, cũng may lúc đó Vi Minh đang ngồi uống trà, xoay lưng lại với cô, cô thừa dịp vội lau đi nước mắt, nặn ra nụ cười nói với anh ta: “Vi Minh, chúng ta về thôi.”

Trở lại xe, Vi Minh không có lập tức khởi động xe, mà ân cần hỏi một câu: “Viện trưởng Lâm, cô có cảm thấy lạnh không? Máy điều hòa một lát nữa mới ấm lên, trước mắt cô ráng nhịn một chút.”

Song,

Tiếu không để ý anh ta vừa nói gì, cô hạ cửa sổ xe xuống, ghé đầu ra nhìn cửa sổ trên tầng hai.

Ánh đèn sáng rực nhưng cô không nhìn thấy người ngồi bên trong.

“Khoan hãy lái xe!” Cô nói, “Để tôi suy nghĩ một lát.”

Cô cúi đầu, mái tóc che khuất nửa khuôn mặt, phảng phất thời gian trôi qua rất lâu, cô khẽ mỉm cười, trong mắt ánh lên linh quang.

Cô đẩy cửa xe, bước một chân ra ngoài: “Vi Minh, tôi còn để quên đồ, anh không cần chờ tôi.” Cô quay đầu lại nói.

Thư Tiếu chạy lên lầu hai, phát hiện Giang Hoài căn bản không



đóng cửa phòng.

Anh nhìn cô, ánh mắt phức tạp khó hiểu.

Thư Tiếu tiến thẳng lại trước mặt anh, dường như muốn đυ.ng vào bàn đạp xe lăn thì mới dừng lại: “Anh nói cho em biết, “phục kiện” thế này có tính là như bình thường không?”

Vừa dứt lời, cô cứ như vậy nhanh chóng cúi người xuống, một tay nâng gáy anh, một tay nâng gò má anh, hung hăng hôn môi anh.

Tư thế của Giang Hoài cứng nhắc, không biết bởi vì do cơ thể bị tê liệt hơn phân nửa hay là bị hành động của cô làm choáng váng. Anh không chống cự, cũng không phối hợp, để mặc cho cô cắn rách khóe môi mình. Hô hấp của anh trở nên gấp gáp, trên trán đã rịn đầy mồ hôi, mà hai tay Thư Tiếu nâng mặt Giang Hoài cũng cảm thấy ươn ướt, không phân biệt được đó là mồ hôi của cô hay là của anh.

Tim của cô đập rất nhanh, không biết là vì hưng phấn hay sợ hãi. Một giọng nói nóng nảy rít lên: “Lâm Thư Tiếu, cô điên rồi!”

Nhưng lại có một giọng nói mang theo sảng khoái đáp lại: “Đúng vậy! Em điên rồi! Em tình nguyện phát điên!”

Khi cảm xúc hỗn loạn dần dần thoái lui, lý trí dường như đã trở về, cô lại cảm giác được một bàn tay đặt trên eo mình, mềm mại, yếu ớt, ấm áp,…Là Giang Hoài! Là Giang Hoài đã đáp lại cô, vụng về nhưng dốc toàn lực đáp lại cô!

Đúng vậy…Lý trí của cô giống như thủy triều thoái lui, cô lại một lần nữa rơi vào ý loạn tình mê, lần này cô không còn nghe thấy gì nữa! Cô ngồi trên chân anh, vòng tay quấn quanh cổ anh, cô không hôn anh nhưng lại dùng ánh mắt sâu thẳm, tràn trề mật ý nhìn anh.

Lần này, anh không tránh cái nhìn của cô, hai người dùng ánh mắt nóng bỏng giằng co nhìn đối phương. Anh thở hổn hển, điều chỉnh lại hô hấp của mình anh chậm rãi mở miệng nói: “Thư Tiếu, em biết không? Nếu như em không muốn, ngay cả hôn em anh cũng không làm được.”

“Em biết.” Cô nói, “Cho nên, khi nào em muốn hôn anh, em sẽ tự mình chủ động. Nếu như anh muốn hôn em thì cứ giống như bây giờ, nhìn em, là em có thể biết.”

Lông mi Giang Hoài khẽ run, dưới ánh đèn, lông mi anh tạo thành hai bóng nhỏ khẽ động đậy bên dưới mắt: “Ngay cả bản thân anh cũng không biết rõ.”

Khóe môi Thư Tiếu cong lên, cô cầm tay trái co rút của anh, khẽ hôn lên nó: “Hiểu chưa?”

“Nó…nó không còn cảm giác. Thực tế, hơn nửa người anh cũng…”

Thư Tiếu lắc đầu, cười nói: “Em chính là hôn trái tim anh.”

Giống như bị một luồng điện đánh trúng, con ngươi anh sáng lên, giọng nói run rẩy: “Thư Tiếu, anh từng cho rằng tim của mình cũng đã chết hơn phân nửa, nhưng thực tế nó vẫn còn sống! Nó vẫn đập, đập rất nhanh!”

Cô áp mặt vào l*иg ngực anh, cách lớp áo ngủ, cô cảm nhận được bên trong l*иg ngực gầy yếu kia có một thứ đang không ngừng phập phồng. Cô nhắm mắt tập trung cảm nhận nó, cảm giác đó vô cùng đẹp đẽ, vừa khẩn trương vừa vui sướиɠ.

“Giang Hoài, em muốn hôn anh.” Cô dịu dàng nói.

“Em đang thương hại anh?”

Cách đây không lâu, anh cũng từng hỏi cô như thế.

“Em không phủ nhận, cảm giác em đối với anh có một chút thương xót, nhưng đó không phải là loại tâm tình xét từ góc độ ban ơn, mà là xuất phát từ nội tâm tiếc hận. Nếu như một cô gái, đối với một người đàn ông vừa khâm phục, vừa thương xót, trong đầu lại thường nghĩ đến người đó, cho dù không phải là tình yêu thuần túy nhưng cũng không cách tình yêu thuần túy quá xa đúng không?” Thư Tiếu mở mắt, rất trịnh trọng nhìn anh nói, “Giang Hoài, em không biết em có hoàn toàn yêu anh hay không, nhưng mà em rất nghiêm túc nói cho anh biết——em muốn yêu anh.”

Anh hỏi: “Em đã nghĩ kĩ?”

“Về chuyện “em muốn yêu anh” thì em đã nghĩ rõ.”

Anh cũng không nổi giận, ngược lại có chút tỉnh táo trở lại: “Những chuyện khác, em có thể từ từ suy nghĩ.”

“Anh cũng có thể từ

từ

suy nghĩ.” Thư Tiếu nói, “Chúng ta đều đã trưởng thành, chuyện yêu đương không cần quá gánh nặng.”

Giang Hoài nói: “Anh cũng hy vọng mình sẽ không



gánh nặng.”

Thư Tiếu nói: “Anh cảm thấy em có nặng không?”

“Hả?”

Cô cười tinh nghịch: “Em đang nói—cân nặng!” Cô rũ mắt nhìn qua tư thế của mình và Giang Hoài hiện tại hết sức mập mờ, càng vui vẻ hơn.

Anh theo tầm mắt cô cúi đầu nhìn xuống, trong mắt thoáng qua một tia xấu hổ: “Thư Tiếu, em đứng lên đi.”

Cô cuống cuồng nhảy xuống, vuốt vuốt chân anh, khẩn trương hề hề nói: “Sao vậy? Em ngồi

làm

đau anh sao?”

“Lúc nãy ăn tối, trên quần áo dính chút cháo.” Anh xin lỗi nói, “Em đừng chạm vào.”

“Chỉ là chút cháo thôi mà.” Thư Tiếu bất mãn, lại lần nữa ôm cổ anh, “Sớm đã nói với anh, em không mắc bệnh sạch sẽ.”

“Đúng vậy, hôm nay chẳng qua chỉ là chút cháo, sau này có lẽ còn sẽ…ghê tởm hơn…”Anh không dám nhìn mặt cô.

Thư Tiếu kéo mặt anh, nói: “Giang Hoài, chúng ta quen nhau, em đáp ứng với anh một chuyện, chính là tuyệt không để bản thân trở thành bảo mẫu của anh.”