Chương 25

Ánh mắt Giang Hoài phức tạp: “Thư Tiếu, cô đừng làm tôi sợ….”

“Anh đang sợ cái gì?” Cô một giây kích động quyết truy hỏi đến cùng.

Giọng nói của anh nhẹ đến mức không còn nghe rõ: “Không biết nên mới sợ, mới hoảng hốt.”

Thư Tiếu còn chưa kịp phản ứng thì bác sĩ phục hồi của Giang Hoài từ ngoài đi vào.

Thư Tiếu đối với vị bác sĩ này trong lòng có chút thành kiến bởi vì trong lúc ông ta ra ngoài nghe điện thoại thì chân Giang Hoài bị co rút, điều này khiến cô cảm thấy bực bội. Vừa muốn phát hỏa lại nghe Giang Hoài ân cần hỏi thăm: “Chú Trình, bệnh tình của ba chú như thế nào?”

Lúc này Thư Tiếu mới phát hiện đôi bác của bác sĩ họ Trình đỏ đỏ hoe, dường như rất đau lòng.

“Anh Giang, tôi rất xin lỗi, tôi phải về nhà một chuyến, mẹ tôi nói ở bệnh viện ba tôi đã có hai lần lên cơn nguy kịch, rất có thể sẽ…Tôi muốn về gặp ông ấy lần cuối.”

Giang Hoài nói: “Đều tại tôi suy nghĩ không thấu đáo, nếu biết bệnh tình của ba chú trong khoảng thời gian này không tốt tôi đã không gọi chú đến phục kiện rồi. Chẳng qua là hai ngày nay cơ thể tôi cũng không khỏe nên mới gọi cho chú. Như vậy đi, tôi sẽ

gọi

tài xế tối nay lái xe đến đưa chú về tránh cho chú lo lắng sốt ruột.”

Bác sĩ Trình nói: “Không cần không cần! Ngày mai tôi sẽ đặt vé tàu.”

“Nhà chú cách nơi này chỉ có hai tiếng đi xe, bây giờ cũng còn sớm sẽ không phiền toái gì.” Giang Hoài nói: “Chú Trình, vào thời điểm này đừng cùng tôi khách sáo nữa, tránh để sau này cảm thấy hối hận.”

Bác sĩ Trình nghẹn ngào nói: “Cám ơn anh Giang.”

“Chú về chuẩn bị ít đồ đi, tôi sẽ gọi tài xế chuẩn bị xe đưa chú đi.”

Bác sĩ Trình lại cúi đầu cám ơn, chợt nhớ tới điều gì, vội nói: “Anh Giang, tôi đi chuyến này không biết sẽ phải ở lại mấy ngày, trong thời gian này việc phục hồi của anh…”

“Đã là lúc nào rồi mà còn thay tôi lo lắng những thứ này…” Giang Hoài cười khổ một tiếng, “Đã lâu như vậy, thỉnh thoảng ngừng một chút tôi cũng sẽ không

khiến tôi

sốt ruột đến mức từ xe lăn nhảy lên đâu, đúng không?”

Thư Tiếu cảm thấy anh đùa chẳng vui chút nào, “Này, anh Giang,” Cô nhíu mày, “Anh đây là đang giễu cợt phẩm giá của các bác sĩ phục hồi chúng tôi

phải

không?”

Giang Hoài dường như bị chất vấn của Thư Tiếu dọa đến, có chút gấp gáp giải thích: “Ý tôi không phải vậy, Thư tiếu, ý tôi là dù sao tôi cũng đã quen rồi…”

Thư Tiếu muốn phản bác lại nhưng nghĩ đến sẽ cản trở công việc của bác sĩ Trình. Cô định sẽ chờ ông ta đi thì sẽ cùng Giang Hoài nói tiếp vấn đề kia, vì vậy cô nói: “Chú Trình đúng không? Chú không cần lo lắng cho Giang Hoài, những ngày chú không có ở đây, tôi sẽ làm bác sĩ phục hồi cho anh ấy.”

“Thư Tiếu!” Giang Hoài thấp giọng kêu lên.

“Chuyện này chúng ta sẽ bàn sau, được không?” Thư Tiếu nắm được “nhược điểm” thích lo lắng cho người khác của anh, nói: “Anh xem, chú Trình đang vội nhưng vậy, mau chuẩn bị xe cho chú ấy đi.”

Quả nhiên, Giang Hoài không phản bác việc cô đòi làm bác sĩ phục hồi cho mình nữa, “Chú trình, phiền chú ấn giùm tôi một số điện thoại.” Giang Hoài nghiêng đầu lễ phép nói với bác sĩ Trình.

Bác sĩ Trình cầm điện thoại, ấn số điện thoại theo lời Giang Hoài, sau đó để điện thoại bên tai anh.

Sau khi Giang Hoài phân phó cho tài xế ở đầu bên kia liền để cho bác sĩ Trình rời đi.

Trong phòng, một lần nữa chỉ còn lại Giang Hoài và Thư Tiếu.

“Cô nghiêm túc?” Vẻ mặt Giang Hoài bất đắc dĩ nhìn cô.

“Em đối với công việc luôn luôn nghiêm túc.” Cô nói: “Không giống với người nào đó có thể đem ra đùa giỡn.”

“Cô biết tôi không có ý đó mà.”

“Ý của anh so với em còn tệ hơn!” Thư Tiếu giả bộ nghiến răng nghiến lợi nhưng thực chất đã sớm mềm lòng,

“Anh xem, em vô tâm quá, cứ lo nói chuyện, anh ngồi trên xe rất lâu rồi đúng không? Em giúp anh ngồi lại xe lăn đã.”

“Đem xe lăn đến đây đi.” Anh nói, “Như vậy sẽ ý tốn sức hơn.”

Thư Tiếu gật đầu, đẩy xe lăn tới, buộc đai cố định vào người Giang Hoài, ấn công tắc chậm rãi đem anh chuyển dời đến xe lăn.

Cô giúp anh sửa sang lại vị trí hai chân, đột nhiên nhớ tới một chuyện không kìm được khẽ cười một cái.

“Đang nghĩ chuyện gì vậy?” Giang Hoài hỏi.

Cô lúc nãy mới giật mình phát hiện biểu hiện của mình rõ ràng như thế, cũng không giấu diếm nói: “Thật ra lúc nãy khi anh nhờ em giúp anh, em thấy rất vui.”

Anh khó hiểu đưa mắt nhìn cô giúp mình mang dép lê: “Có gì mà vui?”

Thư Tiếu ngẩn mặt lên, ánh mắt long lanh: “Em thích được vì anh mà “phục vụ” haha.”

Sự khó hiểu càng tràn ngập trong mắt Giang Hoài, “Cô thật sự là một cô gái kì quái!” Anh thở dài nói, “Phục vụ cho một người phiền phức như tôi thì đúng ra phải cảm thấy cực khổ chứ tại sao lại lấy đó làm niềm vui?”

“Trước kia anh chưa từng gặp qua cô gái như thế sao?” Cô thuận miệng hỏi.

Trong mắt anh có chút ảm đạm xẹt qua. Cô liền phát hiện được, cũng hiểu rõ bản thân trong tình huống này vốn không nên lắm mồm, nhưng cô không nhịn được tò mò a ~

“Em không phải là người duy nhất, đúng không?”

Anh nói: “Đúng là từng có một cô gái như thế, nhưng cô ấy…không giống cô.”

“Bạn gái?” Cô hỏi xong mới cảm thấy lòng hiếu kì của mình chính là “muốn tìm đường chết”

“Không phải.” Anh trả lời như chém đinh chặt sắt.

Thư Tiếu cố nhịn xuống lòng hiếu kì đang cuồn cuộn như sóng trào, bởi vì cô nhìn thấy sắc mặt của Giang Hoài ngày càng nặng nề. E là cô gái trong lời nói của Giang Hoài thân phận còn phức tạp hơn cả bạn gái, sức ảnh hưởng cũng không nhẹ. Có lẽ Giang Hoài đã từng vì cô

ấy

mà bi thương, từng vì cô ta mà đả kích, nên cô cũng không muốn vạch trần vết sẹo của anh nữa.

“Tốt lắm, Giang Hoài,” Cô đứng lên, hai tay chấp sau lưng đi qua đi lại, “Mặc kệ người khác như thế nào, nhưng riêng em thì cảm thấy rất

vui

khi được anh dựa dẫm, nhưng mà anh có biết em chán ghét nhất điểm gì ở anh không? Chính là anh rõ ràng rất cần sự giúp đỡ nhưng lại một mực từ chối người khác!” Trừ điểm đó ra thì anh chính là một người bạn hoàn hảo! Này—–” Cô dừng lại trước xe lăn của anh, “Tại sao anh không bỏ cái khuyết điểm ấy, làm một Giang Hoài đáng yêu hơn đi?”

“Giang Hoài đáng yêu? Người bạn hoàn hảo?” Giang Hoài lẩm bẩm nói,



“Đáng yêu” và “Hoàn hảo” cảm giác những từ này đối với tôi thật xa vời. Quả là những mỹ từ làm cho người ta không nhịn được



khát khao…”

“Xa vời cái gì!” Thư Tiếu nắm lấy ngón tay anh, giống những đứa nhỏ đang làm nũng, “Em biết trong đầu anh lại suy nghĩ những thứ không đâu nữa rồi đúng không? Làm ơn đi, anh đừng có dùng cái chiêu cũ rích ấy đối phó em được không?”

Anh khẽ cử động mấy ngón tay phải đang bị Thư Tiếu nắm trong tay, không biết là do lực không đủ mạnh hay do anh không muốn tránh thoát khỏi tay cô, tay anh vẫn bị cô nắm lấy, anh dường như lấy hết dũng khí, ánh mắt bỗng nhiên trở nên trong trẻo vô cùng, “Thư Tiếu, tôi không biết mình có thể trở thành người bạn hoàn hảo hay Giang Hoài đáng yêu như trong lời nói của cô hay không, nhưng tôi quyết định sẽ không tránh mặt cô nữa, bởi vì…trong mắt tôi cô thật sự là một người bạn hoàn hảo nhất, một Thư Tiếu đáng yêu nhất. Thư Tiếu, tôi chỉ hy vọng đến một ngày nào đó cô sẽ không vì làm bạn với tôi mà cảm thấy gánh nặng, nếu lúc đó…”

“Đến khi đó hãy nói.” Cô vẫn nắm chặt tay anh, thản nhiên trả lời.

Giang Hoài khẽ cười cười, “Có thể xin cô giúp tôi một việc không?”

“Rất vinh hạnh.”

“Tôi hơi khát, cô giúp tôi ăn chút trái cây được không?”

Thư Tiếu buông tay anh ra, lúc này cô mới ý thức được mình nắm tay anh lâu như vậy. Ánh mắt cô vội vàng chuyển đến vị trí lúc nãy cô đặt đĩa trái cây, cầm một múi cam đưa lên miệng anh.

“Không phải cái này.” Giang Hoài cau mày, “Ăn cam rất dễ làm bẩn quần áo.”

“Không phải bình thường anh vẫn ăn đó sao?” Thư Tiếu chẳng thèm để ý lời anh, “Nếu là những món anh không thích ăn, em tin chắc dì Liên sẽ không chuẩn bị. Thế nào? Chẳng lẽ người giúp anh ăn là em nên anh ngượng ngùng sao?”

Giang Hoài không lên tiếng.

“Cam bổ sung rất nhiều vitamin C, anh nên ăn nhiều một chút. Ăn cái này so với uống nước cam còn tốt hơn nhiều.” Cô làm động tác há mồm, trước sự “áp bức” của cô, Giang Hoài rốt cục hé miệng cắn một miếng.

“Rất ngọt!” Giang Hoài lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói.

Thư Tiếu cười cười, “Thật sao? Em cũng ăn.” Vừa nói, cô cũng cầm lên một múi cam.

Dì Liên chuẩn bị trái cây rất phong phú, từ táo, lê, cam đến chuối tiêu đều có. Vốn vượt xa khẩu phần của hai người nhưng Thư Tiếu và Giang Hoài hai người anh một miếng em một miếng đã ăn sạch cả đĩa trái cây. Ăn xong, Thư Tiếu dùng khăn giấy ướt lau tay, cũng giúp Giang Hoài lau sạch nước trái cây còn đọng lại quanh môi, hiếm khi Giang Hoài không nói tiếng khách sáo với cô.

“Khẩu vị của anh không tệ nhỉ.” Lúc này Thư Tiếu cảm thấy có chút hối hận vì đã cho anh ăn quá nhiều, “Em đút anh ăn nhiều như vậy, tối nay sẽ không hại anh đau bao tử chứ?”

“Tôi đối với cảm giác no hay đói không rõ lắm”

Anh nói, “Hôm nay tôi cũng không ăn bao nhiêu, cô đừng lo lắng, tôi không có chuyện gì đâu?”

Dường như cô phát giác được điều gì đó, “Giang Hoài, anh khai ra mau, có phải hôm nay anh vẫn chưa ăn cơm đàng hoàng đúng không?”

Anh cúi đầu: “Tôi vốn định chờ cô về sẽ xuống ăn, dù sao tôi cũng không thấy đói.”

Thư Tiếu nhìn bộ dạng của anh, rất muốn nổi giận nhưng lại không đành lòng.

“Nếu hôm nay em không lên đây tìm anh, có phải anh sẽ vĩnh viễn tránh mặt em đúng không?” Nín nhịn nửa ngày, giọng nói của cô vừa có tức giận vừa có ủy khuất nói.

“Tôi cũng không biết.” Ánh mắt anh thẳng thắn, khẽ thở dài nói: “Tôi thật có chút…không biết nên làm thế nào.”

Thư Tiếu giậm chân: “Giang Hoài, em thật sự rất ngạc nhiên, bên ngoài anh đẹp đẽ như vậy bên trong hóa ra lại rất kì quái! Anh nói không biết nên làm thế nào với em trong khi anh đã làm quá nhiều chuyện không giải thích được, đưa áo choàng tắm và khăn trải giường còn chưa đủ, anh còn chơi trò tránh né em, còn vì tránh né mà chấp nhận nhịn đói không ăn cơm! Trời ạ! Em không biết mình có phải cô gái kì quái duy nhất mà anh từng gặp hay không, nhưng anh chính là chàng trai kì quái nhất mà em từng gặp đấy!”

“Trong công việc, không phải cô thường tiếp xúc với người tàn tật hay sao? Ít nhiều gì cô cũng hiểu, những người như chúng tôi….”

Thư Tiếu đánh gãy lời anh: “Em biết, em có thể hiểu, nhưng dù sao cũng không thể hiểu hết, huống chi em rất không đồng tình với cái ý nghĩ mà anh luôn cho là đạo lý đó. Ít nhất khi anh đem những băn khoăn của anh áp đặt lên người em, điều đó là dư thừa! Còn nhớ bức thư em vẽ chứ? Sau khi em rời khỏi nhà anh, anh cũng không đem những thứ em vừa chạm qua vứt đi đúng không? Em cũng thế! Bởi vì em cũng giống như anh, tiếp đãi một người bạn tốt đến chơi. Anh không bẩn thỉu, lại càng không có ghê tởm, cũng không làm chuyện gì đáng hổ thẹn, anh hoàn toàn có thể thản nhiên tiếp nhận tình bạn của em, không cần vì đón nhận sự giúp đỡ từ em mà cảm thấy áy náy trong lòng.”