Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dũng Khí Để Yêu

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Cô ấy có nhận đồ dì đưa tới không?” Ánh mắt Giang Hoài từ thanh gỗ nhỏ nắm trong tay chuyển đến trên mặt dì Liên.

“Nhận.” Dì Liên nói, “Có điều cô ấy kiên quyết không để tôi dọn dẹp phòng, cho nên tôi mới về sớm một chút.”

Giang Hoài không nói gì, cúi đầu tay lại chậm rãi rút một thanh gỗ khác từ chồng gỗ xếp trước mặt. Đây là cách anh dùng để luyện tập ngón tay, ban đầu anh sẽ theo lời nói của bác sĩ phục hồi rút ra thanh gỗ có màu sắc mà họ yêu cầu, về sau mỗi khi một mình buồn chán anh thường lấy ra tự mình luyện tập. Những bài tập phục hồi anh có thể tự mình làm không nhiều, đây là một trong số đó. Chỉ tiếc cho tới bây giờ chỉ có tay phải của anh là có thể sử dụng linh hoạt hơn một chút.

Dì Liên đứng một hồi thấy Giang Hoài không có phản ứng mới mở miệng nói tiếp: “Cậu Giang, cô Lâm có bức thư nhờ tôi chuyển cho cậu.”

Ngón tay anh dừng lại trong không trung nửa giây, làm cho chồng gỗ trước mặt run rẩy muốn đổ, “Đưa tôi đi.”

Dì Liên mở bìa thư sau đó đặt nó trên đùi Giang Hoài. Anh cầm tay trái đặt lên một góc nhỏ của bức thư, tay phải cử động cố gắng lôi bức thư ra ngoài, lại bất cẩn làm nó rơi xuống thảm. Anh theo bản năng cúi người muốn nhặt lên bỗng nhiên bật cười vì hành động của mình.

Dì Liên nhanh chóng nhặt bức thư lên đưa cho anh. Anh nói “Cám ơn.” Sau đó thì phát hiện vẻ mặt dì Liên hình như là đang cố nhịn cười.

Giang Hoài cúi đầu nhìn nội dung bên trong thư, lúc này mới hiểu rõ tại sao vẻ mặt của dì Liên lúc nhìn anh lại kỳ quái như vậy.

Bên ngoài bức thư chỉ là tranh phong cảnh rất bình thường, vậy mà bên trong lại có hình vẽ manga: Bên trái là một bé trai ngồi trên xe lăn, phía sau ót của cậu bé có một mảnh vải, trên đó viết bốn chữ thật to: “Tôi có bệnh sạch sẽ.” Bé trai hướng mắt “ra lệnh” cho một phụ nữ trung niên một tay bưng trà một tay cầm khăn lau:

“Đem những thứ người kia vừa chạm vào vứt hết cho tôi! Đổi tất cả thành cái mới!” Bên phải lại là hình của một bé gái tóc xoăn đang vùi mình vào chăn ngủ say, khóe miệng còn chảy nước miếng, trên chăn hay trên ra giường đều có mấy chấm màu đen nằm rải rác, có kí hiệu bằng chữ kế bên, “sữa tươi”, “vụn bánh mì”; Càng khiến Giang Hoài giật mình hơn chính là dòng chữ nhỏ bên phải ——–“Muốn có giấc ngủ ngon hãy mặc áo ngủ có mùi hương của soái ca.”

“Cậu Giang, cô Lâm đúng là một người có lòng.” Vẻ mặt dì Liên có chút sâu xa cười cười nhìn Giang Hoài.

Anh có chút chột dạ vội cất bức thư đi, “Cô ấy thật sự



rất tốt.” Chỉ đổi một chữ đã khiến cho câu nói mang nghĩa hoàn toàn khác.

“Cậu Giang, tôi cảm thấy cô Lâm đối với cậu không phải chỉ tốt bình thường.” Dì Liên thản nhiên nói, “Mặc dù đây không phải là chuyện tôi nên xen vào, nhưng mà cậu cũng trưởng thành rồi, những tôi tớ trong nhà như tôi và lão

Lê cũng

dần lớn tuổi cả

rồi, Bồi An tuy tốt nhưng chưa chắc có thể chiếu cố cậu cả đời, nếu như bên cạnh cậu có thêm một cô gái nguyện ý bầu bạn, chúng tôi cũng yên tâm.”

Giang Hoài kinh hãi: “Dì Liên, dì đang nói cái gì vậy? Chẳng lẽ dì cho rằng tôi còn có thể đi trêu chọc người khác?”

“Gì mà trêu chọc?” Dì Liên cau mày, “Ý cậu là cùng người khác hẹn hò

sao? Nếu là ý này tôi cảm thấy chuyện này cũng rất bình thường mà! Cô Lâm dường như cũng có ý với cậu, phòng ngủ của con gái đâu phải ai cũng có thể vào! Huống chi cô ấy còn giữ cậu lại một đêm.”

“Ha ha.” Giang Hoài cười khan hai tiếng, bỗng nhiên không biết lấy đâu ra sức lực vung tay phải, xô đổ tất cả thanh gỗ và bức thư

trước mặt xuống đất, “Dì cho rằng tại sao cô ấy lại làm vậy? Đó là bởi vì tối hôm qua tôi thượng thổ hạ tả, người không ra người quỷ không ra quỷ căn bản không thể chống cự để về đến nhà nên cô ấy mới chứa chấp tôi một đêm, giống như…giống như khi cô ấy có lòng tốt cứu vớt con chó nhỏ tàn tật của mình, dì hiểu chứ?”

Chóp mũi dì Liên đỏ lên, vội vã khom người nắm lấy tay anh: “Cậu Giang, là tôi không tốt, khiến cậu tức giận. Cậu đừng kích động, xem như tôi chưa nói gì cả.”

“Dì Liên…” Anh nức nở nói: “Sau khi tôi bị tai nạn dì đã chăm sóc tôi suốt mười mấy năm, trong lòng tôi sớm đã xem dì như người nhà, tôi không nên nổi giận với dì mới phải.”

“Cũng tại vì cậu xem tôi như người nhà nên mới có ý cáu kỉnh mà.” Dì Liên yêu thương vỗ vỗ vai anh, “Bây giờ cậu đừng cử động, để tôi thu dọn mấy thanh gỗ rơi trên sàn trước đã.”

“Xin lỗi, lại khiến dì bận rộn.” Anh áy náy nói.

“Được rồi mà.” Dì Liên ngồi chồm hổm xuống vừa dọn dẹp vừa nói: “Nếu đã coi tôi là người nhà thì cậu đừng nói mấy lời khách sáo đó nữa. Cậu cho rằng tôi không biết hai năm qua cậu tuyển thêm người giúp việc là vì lý do gì sao? Chính là cậu muốn tôi và lão Lê được nhàn rỗi hơn đúng không? Lão Lê thường to nhỏ với tôi rằng bây giờ không lái xe cho cậu nữa cũng không phải khuân vác dọn dẹp thứ gì, mỗi ngày chỉ ra vào trông nom mấy chậu cảnh đến tháng vẫn lấy tiền lương của cậu ông ta cảm thấy rất ngại, cứ luôn miệng nói chi bằng sớm về quê nghỉ hưu cho rồi.”

“Chú Lê cũng đã sáu mươi tuổi rồi, vốn dĩ nên được về hưu dưỡng già, nếu chú ấy có người phụ dưỡng thì tôi đã sớm đưa ấy một khoản tiền để chú ấy về quê rồi, nhưng theo tôi được biết thì chú Lê không còn người thân nào dưới quê nữa. Chỉ cần chú ấy đồng ý, thì có thể ở lại nhà họ Giang bao lâu cũng được, chỉ là tôi sợ chú Lê làm việc ở đây nhiều năm nhưng vậy đột nhiên bỏ xuống sẽ cảm thấy không được thoải mái nên mới để chú ấy chăm sóc cây cảnh trong vườn, trong lòng tôi thật sự muốn chú ấy có thể cảm thấy vui vẻ lúc về già. Dì Liên cũng vậy. Dì và chú Lê đã dành gần nửa đời người để làm việc cho tôi, tận tình chăm sóc tôi cho tới ngày hôm nay, cái

khác tôi không có nhưng để cho hai người vui vẻ an hưởng tuổi già đó chính là trách nhiệm của tôi. Nếu như một ngày nào đó hai người nói muốn nghỉ việc nhưng vẫn đồng ý ở lại nhà họ Giang tiếp tục bên cạnh tôi, tôi thật sự rất vui mừng.”

“Cậu…” Nước mắt của dì Liên rơi xuống mu bàn tay đang cầm thanh gỗ, “Ông trời thật sự là….không có mắt

mà!” Sau khi đem mấy thanh gỗ sắp lại trên bàn, dì cúi đầu nức nở chạy ra khỏi phòng.

Giang Hoài nhìn bức thư

rơi trên thảm, trong thư là hình vẽ manga và “điển cố”

của Thư Tiếu, không ai có thể hiểu rõ hơn anh. Cô bỏ nhiều công sức như vậy là muốn anh hiểu, bản thân không ngại anh, cũng hi vọng anh không ghét bỏ mình, cô thật sự là một cô gái tốt. Nhưng mà…Giang Hoài đột nhiên có chút sợ, sợ hãi một điều gì đó mà ngay cả anh cũng không thể xác định.

Thứ hai, sau khi ăn cơm trưa Thư Tiếu liền gọi điện cho Giang Hoài, bởi vì tuần trước đã hẹn lịch trị liệu cho mẹ anh nhưng lại không đi được nên cô muốn hỏi anh xem hôm nay đến có được không.

Nhận điện thoại là Bồi An. Cô có chút ngoài ý muốn, nói: “Bồi An, phiền cậu đưa điện thoại cho Giang Hoài được không?”

“Bây giờ anh Giang đang làm phục hồi, không tiện nghe máy.” Giọng Bồi An vừa có chút khách khí vừa có chút vội vã, “Cô có chuyện gì muốn nói với anh ấy sao?”

“Vậy sao, đừng làm phiền anh ấy.” Trong lòng Thư Tiếu có chút mất mác, cũng không tiện nói nhiều,

“Chỉ là tôi muốn hỏi anh ấy xem sau khi tan làm tôi đến trị liệu cho bác Giang được không?”

“Anh Giang nói có thể.” Bồi An giống như nhận được chỉ thị sau đó mau chóng truyền đạt lại, “Anh Giang nói, à không, là tôi, tôi cảm thấy không có vấn đề gì.”

Trong lòng Thư Tiếu phát giác, liền cảm thấy có chút tức giận. Nếu như Giang Hoài cầm điện thoại không tiện thì có thể nhờ Bồi An cầm hộ mà! Lúc trước không phải chính anh luôn tự mình nghe máy sao? Vậy mà hôm nay, rõ ràng đang ở bên cạnh anh lại để Bồi An làm “người phát ngôn”. Tuy bực bội nhưng cô vẫn duy trì giọng nói bình thường: “Được rồi, sau khi xong việc tôi sẽ qua.”

“Cô Lâm,” Bồi An nói,: “Anh…à không, là tôi nói, cô cứ xong việc rồi hãy qua, cơm tối ăn ở chỗ

chúng tôi đi.”

“Ừ, cám ơn cậu.” Cô buồn buồn trả lời.

Sau khi cúp điện thoại lại cảm thấy có gì đó không đúng. Cô cắn cắn môi trở lại phòng làm việc, đột nhiên cảm thấy mất hết hứng thú

xử lý công việc. Cuối cùng cô đứng dậy, hít một hơi

thật

sâu, quyết định đẩy cửa đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua phòng làm việc của mấy bác sĩ phục hồi khác vô tình nghe thấy bọn họ đang nói chuyện phiếm. Thư Tiếu vốn không có ý định dừng lại nghe lén nhưng do bản thân bị bất ngờ khi nhìn thấy Vi Minh mang theo vẻ mặt khinh thường ném một cành hoa hồng vào thùng rác, theo sau anh ta là bác sĩ Tiểu Tào, cô ta cầm một tách trà trên tay, nói: “Anh đối xử với tấm lòng của người ta như vậy sao? Thật tàn nhẫn quá!”

“Hừm, tôi chịu nhận hoa của cô ta cũng tính là

không tàn nhẫn!” Giọng điệu của Vi Minh cợt nhả trả lời.

“Nhưng anh cũng đâu có đồng ý!” Tiểu Tào uống một hớp.

“Làm sao tôi đồng ý được? Cô cũng đâu phải chưa từng thấy Ninh Hoan Hoan đó, cô ta như vậy…” Vừa nói anh ta vừa nghẹo cổ, lè lưỡi nhại lại bộ dạng của mấy bệnh nhân bị bại não, chọc cho Tiểu Tào nở nụ cười, sau đó anh ta khôi phục bộ dạng của mình, tiếp tục nói: “Chỉ trách bình thường tôi đối tốt với cô ta, chỉ là thương hại một chút, dịu dàng một chút không ngờ lại khiến cô ta suy nghĩ lung tung.”

“Cũng không thể trách cô ấy, mặc dù bị bại não nhưng đầu óc cô ấy vẫn bình thường, còn là một thiếu nữ mới lớn, trong cuộc đời e là chưa từng tiếp xúc nhiều với người khác phái. Lại được anh dịu dàng chăm sóc như vậy nên cô ấy nảy sinh tình cảm cũng là chuyện đương nhiên.”

“Quên đi, tôi chỉ là một bác sĩ phục hồi không phải là nhà từ thiện.” Vi Minh hời hợt trả lời, “Nói thật, Ninh Hoan Hoan chẳng qua là sinh ra trong một gia đình giàu có, nếu như là chúng ta, cha mẹ đã sớm từ bỏ rồi! Nhiều năm như vậy, tốn nhiều tiền của và sức lực đi làm phục hồi, làm trị liệu nhưng hiệu quả lại chẳng bao nhiêu, có một câu nói: Bỏ ra nhiều công sức chưa chắc đã có được thứ mình muốn! Lần công tác này bản thân tôi cũng cảm thấy có chút…lãng phí thời gian!”
« Chương TrướcChương Tiếp »