Môi Thư Tiếu nhẹ nhàng hôn lên vành tai Giang Hoài. Nơi đó vốn hơi lạnh giờ đây đã nóng rực như lửa đốt. Anh kêu khẽ một tiếng, tay phải hơi nâng lên đặt ở eo cô: “Không…” Vốn định ngăn cản hành động của cô như vì không có lực đành để mặc cho cánh tay rơi xuống mà Thư Tiếu lại kịp thời bắt lấy nó đem tay anh đặt trở lại eo mình.
Thân thể của anh có chút run rẩy, vẻ mặt lại nhăn nhó vô cùng quái dị. Anh né mặt ra nhìn cô chăm chú sau đó thì nhắm tịt mắt nghiêng đầu tránh né. Cô lại một mực cố chấp đưa tay kéo đầu anh trở lại, bắt anh đối diện với mặt cô.
Giang Hoài chậm rãi mở mắt, l*иg ngực phập phồng kịch liệt, ánh mắt anh cũng dần dần khóa lại trên mặt cô, Thư Tiếu cảm giác được tay anh ở eo cô khẽ siết chặt hơn một chút, chỉ một chút dấu hiệu cũng đủ để cô càng dán chặt trên người anh không buông.
“Anh đừng lo lắng, em đáp ứng anh, khi trời sáng chúng ta sẽ quên
sạch
chuyện này đi.” Lời lẽ của cô rõ ràng, tỉnh táo nói với Giang Hoài,
“Nếu như anh cảm thấy không được tự nhiên, thì anh có thể…xem đây là một loại trị liệu.”
“Thư Tiếu…ưm…” Giọng nói của Giang Hoài so với thân thể càng run rẩy lợi hại hơn,
“Cô không cần thiết…vì tôi làm những loại trị liệu này.”
Thư Tiếu hoàn toàn mặc kệ sự chống cự của Giang Hoài, đôi môi một lần nữa hôn lên vành tai anh tiếp đến là xương quai xanh. Trong ánh mắt anh mang theo chút thê lương và bi thương, cũng mang theo chút điên cuồng và nóng bỏng. Cuối cùng khi môi Thư Tiếu một lần nữa quét qua môi anh, anh khẽ nói: “Tha thứ cho tôi.” Sau đó liền cạy miệng cô, cô để mặc cho đầu lưỡi anh càn quét trong khoang miệng mình. Giang Hoài than nhẹ, âm thanh phát ra có chút đứt quãng, cổ cũng nâng lên một chút dường như có thể thấy gân xanh trên cổ anh, có điều không giữ được bao lâu đã ngã trở về gối nằm.
Thư Tiếu nhìn thấu trong mắt Giang Hoài lóe lên sự suy sụp, cô biết anh lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, lại bắt đầu rơi vào vực sâu thương tiếc thân thể tàn tật. Không được! Cô không chịu được khi nhìn thấy dáng vẻ nản lòng thoái chí đó của anh. Ánh mắt cô long lanh, cười tủm tỉm nói: “Giang Hoài, em mới phát hiện, vành tai của anh rất dày, em nghĩ phúc khí của anh nhất định nhiều nha.”
“Thật sao?” Anh cười rất miễn cưỡng, nghẹn ngào một cái lại nở ra nụ cười thật sâu, nói: “Có lẽ đại nạn không chết, ắt có hậu phúc?”
“Ừ” Cô nói,” Nhất định là như vậy.” Hơi thở nóng bỏng của Thư Tiếu phả vào tai Giang Hoài, cô dịu dàng vén tóc mai bên thái dương của anh, lại dùng ngón tay mơn trớn lông mi đang run rẩy của anh.
Sau đó, cô đổi một tư thế khác, đưa tay xuống phía dưới tìm kiếm cho đến khi tìm được nơi bí mật kia…
Cô để cho anh phóng thích vào tay mình. Cảm giác trơn trượt dính dính đó khiến cô bất giác đỏ mặt. Mặc dù hết thảy đều do cô chủ động, nhưng trong lúc nhất thời cô lại cảm thấy vô cùng lúng túng, cô tuột khỏi giường chạy ào vào nhà vệ sinh.
Đầu tiên cô nặn nước rửa tay, rửa tay sạch sẽ lại dùng khăn lông lau mặt. Trong gương đầu tóc cô có chút toán loạn, gương mặt vẫn còn vẻ mê ly, cô đưa tay ngắt hai gò má mình cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo. Thật sự là quá điên cuồng! Nhưng mà việc điên cuồng nhất không phải một màn mới xảy ra vừa mà là cho đến bây giờ cô không hề hối hận vì hành động của mình với Giang Hoài.
Thật ra thì, ở phương diện nào đó cũng làm cho anh thật cao hứng đúng không?
Cô tự an ủi mình như thế.
Khi Thư Tiếu trở lại phòng ngủ mới sực nhớ, Giang Hoài vẫn duy trì tư thế ngã ngửa, cơ thể trần trụi nằm trên giường, ánh mắt anh trống rỗng nhìn lên trần nhà.
“Thật xin lỗi, đầu óc của tôi, thân thể của tôi vốn dĩ không nên mơ tưởng đến những thứ đó…tôi làm bẩn giường của cô còn làm bẩn tay cô…”
Thư Tiếu trong lòng vừa đau vừa hoảng nhận ra: Bản thân vừa rồi giúp Giang Hoài phóng thích
sau đó lập tức xông vào nhà vệ sinh đã khiến
anh tổn thương. Cô vội bước đến ngồi xuống bên mép giường, nhìn anh nói: “Anh không bẩn. Nhưng mà nếu như anh cảm thấy lau rửa một chút sẽ thoải mái hơn thì để em giúp anh được không?”
Mắt anh chuyển động, không thể tin nhìn cô.
Thư Tiểu không biết tại sao lại cảm thấy chột dạ, đứng lên nói: “Chẳng lẽ anh muốn đợi ngày mai Bồi An tới, để cậu ấy lau rửa? Lỡ như cậu ấy phát hiện ra cái gì…”
“Làm phiền cô.” Anh nói,”Nhìn xem, tôi chính là phiền toái như vậy đấy.”
Trong lòng Thư Tiếu dâng lên một loại phiền não không nói nên lời,: “Em sớm đã thấy rồi, được chưa?”
Cô đi pha một chậu nước ấm, cô nhìn dòng nước ào ào mà ngẩn người, thật lâu mới giật mình đưa tay tắt vòi nước. Giang Hoài nhìn cô, không nói gì, vẻ mặt của anh không nhìn ra là vui vẻ hay buồn rầu, nhưng bộ dạng bình bình đạm đạm đó của anh càng khiến cho Thư Tiếu lo lắng hơn. Giang Hoài bình tĩnh để mặc cho cô lau thân thể của anh, một câu cũng không nói, ngay cả mắt cũng không chớp, cho đến khi cô bưng chậu nước rời khỏi phòng ngủ anh vẫn không có phản ứng gì.
Sau khi trở lại phòng ngủ, thái độ của Giang Hoài vẫn không thay đổi, Thư Tiếu không nhịn nổi chạy đến trước mặt anh nói: “Giang Hoài, tính tình em vốn nóng nảy, anh đừng để ý…”
Im lặng. Im lặng. Im lặng. Ngay khi Thư Tiếu cho rằng anh sẽ không đáp lại thì đột nhiên anh hé miệng nói
“Không, cô dịu dàng như vậy, tốt đẹp như vậy, cô vì tôi làm…“trị liệu”…tôi rất vui…”Anh cắn cắn môi, gương mặt lại đỏ lên,
“Chẳng qua đây không phải chuyện cô nên làm, tôi không hy vọng cũng không đành lòng để cô làm những chuyện này. Đừng nữa…”
“Anh nghĩ nhiều rồi!” Thư Tiếu liều mạng ngăn lại nước mắt, nhếch môi nặn ra một nụ cười, nói: “Chuyện như vậy chỉ một lần này thôi! Nhưng mà…tối nay ít nhất chúng ta đã chứng minh được một chuyện…tiểu…tiểu Hoài của anh vẫn còn rất “hoạt bát” đấy!”
Lời này nói ra làm chính cô cũng thấy ngượng ngùng, liền lập tức đưa tay che mặt lại không nhịn được hé ra một chút nhìn trộm vẻ mặt Giang Hoài—–mà anh đang dở khóc dở cười nhìn cô.
“Cảm ơn?” Anh dùng một câu nghi vấn.
“Về chuyện gì?”
“Vì cô đã trị liệu và…khích lệ.”
Tuy tay cô che mặt nhưng vẫn không giấu được tiếng cười.
“Cảm ơn.” Anh nói.
Trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm: Bất kể như thế nào thì không khí lúng túng giữa hai người đã giảm xuống một chút.
“Em giúp anh mặc áo ngủ vào nhé.” Thư Tiếu không muốn anh bị cảm lạnh, càng không muốn để cho Bồi An ngày mai đến phát hiện ông chủ của mình cơ thể trần trụi lại suy nghĩ lung tung.
Giang Hoài cũng nghĩ giống cô, vì vậy cũng không khước từ. Sau khi mặc xong áo ngủ, Thư Tiếu điều chỉnh vị trí để đảm bảo anh nằm thật thoải mái rồi mới lấy thêm cái đệm con trải phía cuối giường.
“Em tắt đèn được không?” Cô hỏi anh.
“Ừ” Anh đáp,”Ngại quá, hại cô ngủ không ngon.”
“Không đâu,” Cô nói “Anh xem em cũng không
béo, nửa cái giường là đủ rồi.”
“Ngủ ngon, Thư Tiếu.”
“Ngủ ngon, Giang Hoài.” Cô bỗng nhớ tới cái gì, vội nói: “Đúng rồi, nếu cần cái gì anh cứ
gọi
em nhé.”
“Ngủ ngon.” Giang Hoài chỉ là lặp lại hai chữ này.
Cô thở dài, tắt đèn nằm xuống.
Thư Tiếu cài báo thức để dưới gối mình. Cô không muốn ngày mai bị chuông cửa reo tỉnh, sau đó rối tinh rối bù chạy đi mở cửa. Cô thức dậy lúc sáu giờ rưỡi, vừa ngồi dậy chuyện đầu tiên cô làm là liếc nhìn Giang Hoài, anh dường như đã sớm tỉnh, ánh mắt nhìn qua mười phần thanh tỉnh.
“Là chuông báo thức làm anh tỉnh sao?” Cô hỏi.
“Không phải, tôi dậy được một lúc rồi.”
“Vậy sao anh không gọi em?”
“Tôi muốn để cô ngủ thêm một chút, dù sao trước mắt
tôi cũng không có chuyện gì cấp bách cần phải xử lý.” Anh ngừng một chút nói: “Bồi An cũng sắp tới rồi nhỉ?”
“Để em giúp anh
xoay
người.” Cô có thể nghe ra được chút manh mối từ trong lời nói của Giang Hoài: Mặc dù trước mắt anh không có chuyện cấp bách gì nhưng lại lơ đãng để lộ tâm tình dường như rất hy vọng Bồi An sớm xuất hiện. Động não một chút cô nhớ đến anh từng nói anh cần một người giúp anh
xoay
người, như vậy thì thân thể nằm bất động sẽ cảm thấy thoải mái hơn chút.
Quả nhiên, anh nói với cô: “Không cần, lát nữa Bồi An tới tôi sẽ nhờ cậu ấy giúp tôi trực tiếp rời giường.”
Thư Tiếu nghiêm mặt nói: “Bồi An đã nhờ em chiếu cố anh thật tốt, nếu cậu ấy biết em ngủ say như chết để anh cả đêm không lật người thì sau này em còn mặt mũi nào mà nói chuyện với cậu ấy đây? Anh Giang, anh làm ơn phối hợp với em một chút có được không?”
Lời của cô đã có tác dụng, Giang Hoài ngoan ngoãn nghe theo “chỉ thị” của cô, tận lực phối hợp với cô thay đổi một tư thế. Sau đó Thư Tiếu xuống giường đánh răng rửa mặt, rồi xuống bếp hâm nóng sữa tươi.
Thư Tiêu lôi trong tủ ra một túi bánh sandwich hôm qua mới mua, theo bản năng cầm trên tay ước lượng——cám ơn trời đất, bánh sandwich này hình dáng cũng rất thích hợp để Giang Hoài cầm. Cô xếp vài cái bánh lên đĩa sứ, cắm thêm ống hút vào ly sữa rồi mới bưng vào phòng.
“Chào buổi sáng, phục vụ điểm tâm tới rồi đây.” Thư Tiếu hơi khụy gối làm cái lễ trước mặt Giang Hài. Cô thừa nhận là mình cố ý làm vậy, sau khi trải qua chuyện tối qua cô
nghĩ mình nên biểu hiện tự nhiên một chút như thể đây hoàn toàn là một chuyện không đáng lo, nếu không, với tính tình của Giang Hoài anh nhất định sẽ lại suy nghĩ tiêu cực ngu ngốc gì đó. Về phần chính cô…tuy cô cũng không hối hận việc tối qua đã làm, nhưng mà cô không thể làm như không có chuyện gì xảy ra được. Cô sợ anh sẽ nhìn thấu cô
đang nghĩ
cái
gì, sợ anh sẽ phát hiện
cô xấu hổ
rồi lại quy tất cả “sai lầm” này về mình.
Thật ra bởi vì
xoay
người, mặt Giang Hoài không có nhìn cô, khi nghe thấy giọng nói của cô anh mới cố hết sức nghiêng đầu lại.
Thư Tiếu đem điểm tâm đặt trên tủ đầu giường, cầm đệm, giúp Giang Hoài chậm rãi ngồi dậy: “Tốc độ như vậy được không?” Cô không dám dùng lực quá mạnh sợ anh bị choáng
váng.
Giang Hoài nhắm hai mắt gật đầu, dường như anh không dám mở mắt ngay lúc đó. Cho đến khi Thư Tiếu đem gối đầu và đệm lót điều chỉnh vị trí xong xuôi anh mới chậm rãi mở mắt ra.
“Em có cái này rất tuyệt.” Cô đứng dậy,từ tủ đầu giường lấy ra một cái bàn xếp nhỏ,
“Tada, chính là cái này, dùng điểm tâm trên giường cảm giác thật thích đúng không?”
Anh mỉm cười nói:
“Thỉnh thoảng thì rất thích. Có điều đối với một người suốt hai năm trời nằm trên giường ăn cơm thì đây cũng không phải một kỉ niệm đẹp đẽ gì.”
Thư Tiếu cứng họng. Tuy lời nói của anh nghe có vẻ nặng nề như gương mặt lại bình thản vô cùng.
“Anh có bao giờ cùng người khác dùng điểm tâm trên giường chưa?” Quỷ thần xui khiến làm Thư Tiếu thốt ra câu này.
Giang Hoài sửng sốt: “Chưa từng.”
“Em cũng chưa.” Cô nói,”Vậy thì chúng ta thử một chút nhé? Em xem trên tivi, có vẻ rất lãng mạn.” Thư Tiếu dường như không ý thức được lời này đối với cô và Giang Hoài có chút không thích hợp.
Anh hiển nhiên so với cô tỉnh táo hơn nhiều: “Cùng tôi ăn cơm, chẳng thể nào lãng mạn được.”
“Xem như là tập luyện trước.” Cô càng nói càng miễn cưỡng còn cộng thêm nụ cười khúc khích,
“Một ngày nào đó em gặp được một người lãng mạn, có thể cùng người đó tận hưởng bữa sáng trên giường.”
Giang Hoài cười còn miễn cưỡng hơn cô: “Thư Tiếu, mặc dù sau này cô có gặp được một người lãng mạn thì hôm nay “đối tượng tập luyện” này cũng rất đặc thù, cho nên kết quả luyện tập có lẽ sẽ khác xa so với thực tế, không có giá trị tham khảo.”
Ơ, anh cũng có tính hài hước sao! Nhưng mà sao cô lại cảm thấy trong lòng ê ẩm? Thư Tiếu bĩu môi, máu lì lên não: “Đối tượng đặc thù thì có giá trị đặc thù, anh cứ việc nói thẳng một câu đi, giờ anh có chịu hợp tác hay không đây?”