Chương 17

Bồi An đẩy xe lăn Giang Hoài lên sườn dốc, Thư Tiếu đi phía trước, cô ấn mật khẩu rồi mở cổng. Ơn trời, Giang Hoài cuối cùng cũng bị cô “uy hϊếp”, anh đồng ý theo cô về nhà nghỉ tạm một lát rồi mới về biệt thự Giang gia. Thư Tiếu phát hiện, mặc dù anh có mang nẹp cố định trên người nhưng cũng không ngồi vững, cả người vô lực giống như con bướm trắng ướt sũng nước mưa.

Bướm?! Cô cười lắc đầu, cô bị gì rồi mà lại so sánh anh với con bướm chứ. Bươm bướm có cánh, sẽ bay lượn tự do, mà người đàn ông trước mặt này e rằng cả đời này cũng không thể đi được. Anh gầy như vậy, tiều tụy như vậy thậm chí còn có chút nhếch nhác, nhưng mà, không biết tại sao, cho dù bộ dạng của anh khó coi như thế nào thì vẫn toát lên một loại khí chất nho nhã thanh dật. Một thân thể khiếm khuyết không trọn vẹn hợp với nội tâm và khí chất cao quý mê người này tạo nên sự tương phản mãnh liệt khiến Thư Tiếu cảm thấy vô cùng tiếc hận thay cho anh.

Thang máy dừng lại ở lầu mười. Thư Tiếu nhường đường để xe lăn Giang Hoài đi phía trước, cô lấy chìa khóa trong túi xách. Vừa mở cửa vừa không quên trấn an Giang Hoài: “Chúng ta về đến nhà rồi, anh vào nghỉ ngơi một lát cho đỡ mệt.”

Cô ngẩn người, ý thức được lời vừa rồi của mình có hơi tự nhiên quá mức, giống như đang nói chuyện với người nhà vậy. Thật ra cô biết, Giang Hoài đối với quyết định đến nhà cô nghỉ tạm vẫn có chút chống đối. Anh lo ngại điều gì cô cũng biết rõ. Vì vậy cô nói: “Bồi An, cậu mau đưa Giang Hoài vào trong đi, tôi vào phòng tắm chuẩn bị nước nóng, lát nữa phiền cậu giúp anh ấy tắm rửa một chút.”

Giọng Giang Hoài rất nhỏ, nhưng ánh mắt lại rất chăm chú nhìn cô: “Không cần phiền phức vậy đâu, tôi…ngồi nghỉ một lát rồi đi ngay.”

Bồi An cũng có chút khó xử nhìn Thư Tiếu: “Cô Lâm, ở đây không có bồn tắm chuyên dụng e là rất khó tắm rửa. Hơn nữa, cũng không có quần áo sạch cho anh Giang thay.”

Vấn đề Bồi An vừa nói Thư Tiếu đã sớm nghĩ ra biện pháp giải quyết: “Tôi biết, giờ tôi sẽ vào phòng pha một chậu nước, anh giúp Giang Hoài lau người một chút cũng được. Còn về quần áo, ngại quá, ở đây chỉ có đồ nữ nhưng mà áo choàng tắm của tôi vừa rộng vừa dài anh ấy có thể mặc tạm. Một lát, cậu giúp Giang Hoài lau xong nếu anh ấy thấy khỏe thì hai người cứ về, còn nếu thấy không thoải mái cứ để anh ấy ngủ lại đây một đêm, không sao cả. Sáng mai, cậu đến đón Giang Hoài thuận tiện đem quần áo và đồ dùng cần thiết cho anh ấy luôn.”

Giang Hoài nhìn cô, ho khan mấy tiếng. Không khó để nhận ra trong mắt anh bây giờ tràn ngập ý tứ “phản đối”, chẳng qua là vì quá mệt mỏi nên không còn sức để nói ra thôi. Cô ngồi xổm trước mặt anh nói: “Giang Hoài, tin tôi đi, trước mắt đây là biện pháp tốt nhất, anh không có làm phiền tôi cái gì cả. Nhìn xem, tôi cũng đâu có giúp anh làm cái gì đâu! Đều là Bồi An giúp anh! Anh thuê cậu ấy làm hộ lý tôi tin chắc anh chưa từng bạc đãi cậu ấy, mà cậu ấy cũng rất hết lòng chiếu cố anh, đúng không?” Cô lại ngẩng đầu lên nhìn Bồi An chớp mắt vài cái, “Bồi An, cậu nói xem, có đúng phải vậy không?”

Bồi An vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, anh Giang! Tôi không thể lấy không tiền của anh được!”

Giang Hoài chỉ biết thở dài một tiếng, anh gật đầu coi như ngầm đồng ý với bọn họ. Nhưng khi xe lăn từ phòng khách đi đến cửa phòng ngủ anh lại bảo Bồi An dừng lại,

“Sao vậy?” Thư Tiếu trong đầu tưởng anh lại đổi ý, định nổi giận mắng anh tại sao cứ phải vì người khác mà tự làm khổ mình.

“Khoan vào đã.” giọng anh lí nhí như tiếng muỗi kêu, “Cô đi tắm trước đi, quần áo trên người cô lúc nãy bị tôi làm bẩn…” Anh xấu hổ đỏ mặt, cúi thấp đầu.

Thư Tiếu nghe lời anh, vào tắm trước rồi thay bộ quần áo ở nhà, thuận tiện chuẩn bị nước nóng rồi mới đi ra kêu Giang Hoài và Bồi An vào.

“Tôi vào bếp đun chút nước.” Cô đi

hai bước liền dừng lại, trong lòng cảm thấy không yên tâm: “Bồi An, một mình cậu có được không? Hay là để tôi giúp một tay…”

Bồi An chưa kịp mở miệng thì đã bị Giang Hoài cướp lời: “Không cần”

Cô thật hết cách với tính cố chấp của anh, chỉ đành nói thêm: “Áo choàng tôi treo phía sau cửa phòng tắm, nếu có cần gì cứ gọi, tôi ở nhà bếp.”

Thư Tiếu khép hờ cửa phòng tắm rồi ra phòng khách ngồi đợi, thời điểm cô đổ thức ăn cho chó vào tô cho Ròng Rọc trong lòng vẫn cảm thấy không yên, không biết trong phòng tắm Giang Hoài có cần hỗ trợ gì không. Nhưng cô vẫn cố đè xuống “thiện ý” này: Cô không muốn bởi vì mình đột nhiên mở cửa xông vào khiến cho Giang Hoài vốn nhạy cảm càng thêm căng thẳng. Cô hiểu rất rõ anh không muốn để người khác nhìn thấy thân thể “mặc người định đoạt” của mình. Mặc dù có Bồi An là hộ lý trung thành giúp đỡ nhưng sâu trong lòng anh vẫn không muốn ở nơi xa này bại lộ thân thể mình trước mặt người khác. Hơn nữa lại còn ở nhà của một cô gái trẻ bại lộ thân thể vô năng——trong lòng anh có bao nhiêu quẩn bách và bất an cô dường như có thể tưởng tượng được.

Vì vậy cô lựa chọn chờ đợi, chờ đợi Bồi An giúp anh xóa bỏ những thứ không sạch sẽ kia, chờ đợi anh không còn bộ dáng chật vật nhếch nhác, mới đi vào gặp anh. Như vậy, khi anh nhìn thấy cô, trong lòng sẽ cảm thấy khá hơn một chút chăng?

Ước chừng qua ba mươi phút, cửa phòng ngủ cuối cùng cũng mở ra. Nhìn thấy Bồi An đi ra cô không có lập tức đi vào phòng mà ngăn Bồi An lại hỏi: “Anh ấy đỡ hơn chưa?”

Bồi An kéo cô tránh khỏi khe cửa, nhỏ giọng nói: “Tôi mới giúp anh ấy lau người, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì? ” Thư Tiếu sốt ruột đến giậm chân, “Cậu mau nói đi!”

“Anh Giang sống chết không chịu nằm trên giường để tôi lau người, nói là sẽ làm bẩn giường của cô, kêu tôi đem khăn trải giường lót trên mặt đất cho anh ấy nằm là được rồi…có điều là ngoài khăn trải giường thì sàn nhà….cũng bị dơ một chút. Hi vọng cô Lâm bỏ qua. Về phần áo choàng tắm, anh Giang có nói anh ấy sẽ mua cái khác đền cho cô.”

“Anh ta đang làm cái quái gì vậy!” Thư Tiếu không nghe nổi nữa, lập tức xông vào phòng ngủ của mình. Chỉ thấy Giang Hoài đang nằm trên sàn, bên dưới chỉ lót một tấm khăn trải giường mỏng dính, thân thể được áo choàng tắm bao bọc thỉnh thoảng run lên vài cái.

“Tôi đem xe lăn lau rửa một chút.” Dường như cảm nhận được bầu không khí quỷ dị trong phòng, Bồi An đẩy xe lăn Giang Hoài tìm cớ chạy ra ngoài.

Thư Tiếu tức giận ngồi xổm xuống, luồn tay dưới nách Giang Hoài xốc anh ngồi dậy. Thấy anh khẽ hít khí lạnh cô mới ý thức được bản thân đã dùng lực quá mạnh, lửa giận liền nguội hơn phân nửa, vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi xốc mạnh quá làm anh choáng váng sao?”

Anh gật đầu.

Thư Tiếu một tay ôm anh, một tay dùng tốc độ nhanh nhất rút cái gối trên đầu giường kê trên khăn trải giường rồi mới nhẹ nhàng giúp

anh nằm xuống trở lại.

“Nằm một chút trước đã, lát nữa đỡ anh lên giường sau.” Giọng nói cô tuy nhẹ nhàng nhưng lại chắc như đinh đóng cột.

“Thư Tiếu, tôi nằm ở đây cũng được mà.” Anh nói, dường như thể lực đã phục hồi đôi chút, “Dù sao thân thể tôi nằm ở đâu cũng không có gì khác biệt.”

“Câu này là tên lang băm nào đã nói với anh?” Cô nói: “Tôi biết thân thể anh không hoàn toàn mất cảm giác, ngược lại thỉnh thoảng nó sẽ rất nhạy cảm, yêu cầu đối với môi trường xung quanh cũng vô cùng cao. Giường của tôi tuy không phải là loại thích hợp cho anh nằm, nhưng trước mắt nó là biện pháp tốt nhất rồi. Anh lại vì cái lý do buồn cười nào đó tự đi làm khổ mình! Tôi không thể trơ mắt nhìn anh làm vậy…cũng…cũng giống như lúc nãy ở quán bar anh không thể trơ mắt nhìn tôi bị bọn người đó khi dễ.”

“Thư Tiếu…” Anh ngập ngừng, cuối cùng nhắm mắt lại nói: “Cô cũng thấy tình trạng tôi khi

nãy rồi, tôi thật không dám đảm bảo mình sẽ không xảy ra vấn đề nữa, có thể sẽ…lại làm bẩn giường của cô…tôi sợ tôi không khống chế được…”

Lúc anh nói chuyện lông mi khẽ chớp, mí mắt trắng nõn khẽ lay động, cả khuôn mặt ngập tràn nỗi bất an. Mỗi một cử động trên gương mặt anh đều khiến cô thấy đau lòng, nhất thời đem tay lên che trước môi ngăn không để anh tiếp tục nói những lời tự khiến mình tổn thương. Giang Hoài bị hành động đột ngột của cô làm cho kinh ngạc, mở to mắt. Bốn mắt nhìn nhau, Thư Tiếu mới ý thức được mình hành động lỗ mãng vội rụt tay về.

Bầu không khí trở nên thật lúng túng, mãi đến khi Bồi An đẩy xe lăn trở vào Thư Tiếu mới khôi phục tinh thần. Sau đó, cô nhìn Bồi An, nói: “Phiền cậu giúp Giang Hoài ngồi lại xe lăn, ở nhà có máy ngâm chân tôi muốn để anh ấy ngâm một lát cộng với mát xa có thể giúp giảm bớt cơn co rút. Nếu lát nữa Giang Hoài thật sự không sao nữa thì cậu có thể đưa anh ấy về.”

“Được được” Vương Bồi An rất đồng tình với đề nghị của Thư Tiếu.

“Không cần phiền toái như vậy, chúng tôi sẽ về ngay bây giờ.” Ý tứ của Giang Hoài rất rõ ràng, hoàn toàn trái ngược với hai người còn lại.

Thư Tiếu quyết định chống đối anh đến cùng: “Giang Hoài, nếu bây giờ anh nhất quyết muốn đi, được thôi, tôi không cản nhưng tôi nhất định phải đưa anh về đến nhà. Nếu không, lỡ như trên đường về anh lại bị co rút hay gì đó thì Bồi An cậu ấy phải làm sao đây? Anh không phải sợ nhất là làm phiền người khác sao? Tôi lấy danh nghĩa của một bác

sĩ phục hồi nói cho anh biết, tôi bắt ép anh ở lại là muốn giảm “phiền toái” cho anh xuống mức thấp nhất. Có hiểu chưa?”

Giang Hoài không lên tiếng, Thư Tiếu liền coi như anh đã đồng ý lập tức cùng Bồi An, cẩn thận giúp anh ngồi lại xe lăn.

Thư Tiếu đem máy ngâm chân tới, điều chỉnh mức độ một chút. Sau đó liền thuận tay cầm chân Giang Hoài lên

“Để Bồi An làm đi.” Giọng nói anh lạnh như băng trái ngược với gương mặt đã hồng một mảng.

Cô cũng không đôi co với anh nữa, chỉ cười khẽ rồi buông chân anh ra. Bồi An vội vàng tiếp lấy, cẩn thận đặt chân Giang Hoài vào máy ngâm chân.

“Nhiệt độ rất thoải mái!” Bồi An nói, “Cám ơn cô Lâm suy nghĩ chu đáo.”

“Đừng khách sáo! Cái này còn có chức năng mát xa, rất có lợi cho Giang Hoài.” Thứ Tiếu nói, “Tuy nhiên lát nữa tôi cũng sẽ tự mình xoa bóp một chút, dù sao xoa bóp bằng tay vẫn tốt hơn là máy móc.”

Vừa dứt lời Thư Tiếu liền nhận được vẻ mặt “phản đối” của người nào đó, nhưng cuối cùng Giang Hoài lại không lên tiếng chỉ lặng lẽ trao cho cô ánh mắt “chấp nhận”.

***********

“Anh Giang ngủ rồi sao?”

“Ừ” Mới đầu khi Thư Tiếu xoa bóp cho anh.

Anh còn khách sáo nói “không cần” nhưng cuối cùng không cản được đành mặc kệ cô và Bồi An “song kiếm hợp bích” muốn làm gì thì làm. Cũng không biết từ lúc nào anh ngủ

thϊếp

đi.

Thư Tiếu rón rén mở tủ lấy tấm trải giường mới trải lên giường. Ra hiệu cho Bồi An đem Giang Hoài lên giường.

Trong lúc đó Giang Hoài khẽ mở mắt, vẻ mặt mơ màng có chút nghi ngờ nhìn xung quanh nhưng có lẽ vì quá mệt mỏi rất nhanh đã ngủ trở lại, mặc cho Bồi An đem anh đặt trên giường. Thư Tiếu đưa tay sờ trán anh, mái tóc bị mồ hôi thấm ướt, làn da cũng có chút nóng. Cô đau lòng kéo chăn đắp cho anh.

“Để anh ấy ngủ ở nhà tôi một đêm đi.”

Cô vừa đưa tay rút khăn giấy ở tủ đầu giường lau mồ hôi trên sống mũi Giang Hoài, vừa khẽ nói với Bồi An.