Chương 18

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mèo như cũ trốn rất xa. Lâm Gia không quản mèo, xả ống tay áo, cài khuy măng sét, mặc áo khoác vào, đứng dậy.

Tới cạnh cửa, Lâm Gia đặt tay lên tay cầm kim loại, ấn nhẹ, cửa được kéo ra nhẹ nhàng. Khe cửa lộ ra cảnh hẹp. Lâm Gia quay đầu nhìn mèo, thiếu kiên nhẫn thúc giục: “Không đi à? Vậy mày ở lại nơi này nhé.”

Cửa ‘lạch cạch’ bị Lâm Gia rời đi đóng lại. Người cuối cùng trong Bong bóng cá rời đi, cánh cửa thực thể dần trở nên trong suốt.

Nhớ cửa sẽ biến mất, không rời đi sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này, mèo chạy nhanh nhảy lên, mở cửa nhảy ra ngoài.

Mèo vừa nhảy ra, giây tiếp theo cửa trong suốt gần như không thấy, ngay sau đó hóa thành một sợi sáng biến mất trong không khí.

Mèo ngẩng đầu.

Lâm Gia không đi xa, đứng ở một nơi rộng lớn, giương mắt xem cái gọi là Thế giới đáy biển.

Mèo âm thầm quan sát bóng lưng Lâm Gia, trong cảm xúc hỗn loạn vạn phần.

Không định tính sổ? Nhưng thế thì không phù hợp với thiết lập của Lâm Gia!

Nếu Lâm Gia muốn diệt khẩu mèo, khi kết thúc Bong bóng cá là cơ hội tốt nhất. Lâm Gia chặn cửa, mèo căn bản trốn không thoát. Nhưng bọn họ đều ra khỏi Bong bóng cá, thế giới đáy biển bốn phương thông suốt, Lâm Gia ở chỗ này động thủ không chê phiền hả? Không sợ thất thủ, nó ôm nhược điểm của Lâm Gia chạy trốn sao?

Ảnh ngược thế giới đáy biển lọt vào mắt Lâm Gia. Tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, đường xá ngang dọc đan xen… Một thành phố rất lớn. Nhưng không phải thế giới thật, khác thường nằm ở không trung. Trên không trung không có mặt trời, chỉ có tầng tầng lớp lớp tầng mây hình dạng cá nổi lơ lửng.

Vài tầng mây trĩu thấp vài tầng mây treo cao, lớn nhỏ không giống nhau, giống như bầy cá du lịch đáy biển, bao trùm toàn bộ bầu trời.Đừng Hỏi - Chương 18Hèn gì gọi là thế giới đáy biển.

Lâm Gia đứng ở đầu đường, con đường rộng lớn trước mắt thông hướng nơi xa mà tầm nhìn khó có thể với tới. Dòng người tới lui hai bên đường. Gương mặt bọn họ hoặc là chết lặng, hoặc là mỏi mệt, hoặc là may mắn.

Đi ngang cậu, lướt qua vai cậu.

Xem đủ rồi, Lâm Gia xoay người nhìn mèo. Mèo do dự đi tới.

Lâm Gia hỏi: “Cụ thể đổi cá linh như thế nào?”

Xem ra Lâm Gia không có ý tứ muốn tính sổ. Mèo thở phào nhẹ nhõm. Nó chạy tới bên người Lâm Gia, chờ Lâm Gia cách xa dòng người mới mở miệng: “Đi đăng ký trước.”

Mới đến, hết thảy đều xa lạ. Thành phố và quy tắc cũng vậy.

Lâm Gia nói: “Dẫn đường.”

Mèo nói: “Tôi ngẫm lại đã.”

Lâm Gia chờ mèo nhớ lại, ước chừng đợi mười mấy phút, mèo mới nhớ ra: “Văn phòng quản lý có thể đăng ký, đi tìm văn phòng quản lý là được.”

Lâm Gia: “Ở đâu?”

Mèo: “Rất nhiều, ở đâu cũng có.”

Lâm Gia không chọc mèo nghĩ không ra vị trí cụ thể. Cậu đi dọc theo con đường phía trước.

Hai bên đường phố có các cửa hàng mở cửa buôn bán, đủ loại cửa hàng. Cửa hàng tiện lợi, nhà sách, tiệm cơm… Thậm chí còn có khách sạn. Nếu là không ngửa đầu xem bầu trời, sẽ cho rằng nơi này là thế giới thật. Nhưng nhìn kỹ vẫn thấy sự khác thường. Bất luận là cửa hàng nào, nhân viên trong tiệm đều mặc đồng phục màu xanh.

Phát hiện ánh mắt Lâm Gia, mèo nhảy lên bả vai Lâm Gia nhỏ giọng nói: “Đó đều là người quản lý. Cả thế giới đáy biển đều được ban quản lý quản hạt.”

Nói xong, bên tai có một chiếc xe chạy như bay qua. Mèo nhìn chiếc xe, nhớ ra cái gì, nói với Lâm Gia: “Thế giới đáy biển không có nhiều xe lắm. Phần lớn là xe từ ban quản lý, một phần là xe taxi hoạt động, một phần rất nhỏ là xe tư nhân. Người có xe cơ bản đều là người có kinh nghiệm dày dặn, bởi vì đa số người vào Bong bóng cá không ra được, chứ đừng nói là kiếm được lượng lớn cá linh đổi thành tiền.”

Lâm Gia giương mắt, nhìn đuôi xe mau chóng biến mất.

Theo lời mèo, văn phòng quản lý rất dễ tìm, cách hai ba con đường là có một chỗ. Lâm Gia đi vào tòa nhà quản lý đầu tiên cậu nhìn thấy, nhìn chung bên trong giống office building.

Có nhiều tầng, chia thành các khu quy hoạch.

Mèo nói đăng ký là đăng ký người mới, ở ngay lầu một.

Lâm Gia đi theo bảng hướng dẫn.

Không có thủ tục phức tạp, hỏi tên và ngày tháng năm sinh, chụp thêm bức ảnh là xong. Sau khi đăng ký, người quản lý dịch vụ yêu cầu anh đến văn phòng làm thẻ để xin cấp thẻ.

Nơi cấp thẻ ở lầu hai, Lâm Gia đi lên lầu hai.

Toàn bộ lầu hai là khu cấp thẻ. Có mười khung cửa sổ, mỗi cửa sổ đều có người. Lâm Gia liếc sơ một lượt, phần lớn người xếp hàng đều có biểu cảm khủng hoảng. Khỏi cần đoán, những người này giống cậu đều là người mới đến thế giới đáy biển.

Lâm Gia chọn đứng một hàng. Mèo ở trên vai nhìn khắp nơi xung quanh, nhớ được cái gì liền ghé tai Lâm Gia, thấp giọng nói: “Card là thẻ thân phận của cậu ở thế giới đáy biển, cũng là tài khoản của cậu. Sau này tiền đổi được từ cá linh sẽ hiển thị trên card dưới hình thức số ảo.”

“Card bị mất sẽ rất phiền. Nếu bị người khác nhặt rồi chuyển sạch tiền trong tài khoản, sẽ rất khó truy hồi, phải giữ cho cẩn thận.”

Mèo nói bô bô, Lâm Gia an tĩnh lắng nghe.

Tốc độ xếp hàng rất mau, mèo chưa nói mấy câu đã đến lượt Lâm Gia.

“Thông tin đăng ký.” Quản lý cấp thẻ nói.

Lâm Gia đưa giấy thông tin vừa đăng ký được giao cho quản lý.

Quản lý gõ hai lần, nói: “Bảy ngày sau quay lại lấy.”

Lâm Gia nhíu mi.

Quản lý trả giấy thông tin đăng ký cho Lâm Gia, mặt trái nhiều thêm một dòng địa chỉ.

Quản lý: “Mấy ngày nay ở chỗ này đợi, đừng chạy loạn đừng gây chuyện.”

Nói xong, quản lý tiếp đón một người khác.

Lâm Gia liếc trang giấy trong tay, card có tính năng giao dịch tài khoản. Hiện tại cậu chưa có card, cũng không thể trao đổi cá linh.

Xem địa chỉ đại khái là địa phương nào, Lâm Gia tính toán trong lòng.

Không có card người mới không thể giao dịch ở thế giới đáy biển, tất nhiên địa phương này là loại địa phương thuộc dạng trưng dụng. Thời hạn tạm trú là bảy ngày, sau khi nhận được card phải lăn ra khỏi khu tạm trú, hoặc là lang bạt ở thế giới đáy biển hoặc là tự sinh tự diệt.

Không có biện pháp nào khác, Lâm Gia chỉ có thể đi tới địa chỉ này.

Mèo đã nhớ ra cái gì, nhưng đợi Lâm Gia đi ra khỏi văn phòng quản lý, mèo mới mở miệng: “Thật ra thời gian làm card không có lâu như vậy. Tại người mới tương đối dễ chết, làm card lãng phí tài nguyên, cũng lãng phí nhân lực đi thu về, nên mới có bảy ngày chờ đợi.”

Lâm Gia bình luận: “Nhân tài.”

Nhìn thế nào thì việc thu thẻ cũng không có gì khó khăn, chi phí cũng không cao hơn bảy ngày ăn ở.

Mèo nói: “Trước kia không có khu tạm trú cho người mới. Tôi nhớ hình như từng có một đám người mới tập hợp quậy ầm ĩ, quản lý không muốn mất mặt nên sửa đổi quy định, hiện giờ mới có địa chỉ này.”

Ý của mèo là, quản lý không phải hạng người tốt.

Lâm Gia hỏi: “Quản lý là người?”

Mèo: “Đương nhiên là người, đều là người từ thế giới thật rơi xuống thế giới đáy biển.”

Cũng may địa chỉ không quá xa, Lâm Gia không đi bao lâu đã đến đích.

Đứng trước cửa, Lâm Gia không hề vui lòng đi tiếp vào trong. Nhìn từ thái độ quản lý đối với người mới, kiến trúc nơi này không tính cũ nát cũng chẳng ra gì.

Mặt đất dơ bẩn, xoang mũi đủ loại mùi hỗn tạp, mèo khó có thể miêu tả.

Diện tích không to bằng office building quản lý, đầu người lại chen chúc. Không cần vào, Lâm Gia đã có thể tưởng tượng được một căn phòng nhét bao nhiêu người, một chiếc giường ngủ bao nhiêu người.

Lâm Gia trầm mặc một lúc, hỏi: “Nhớ đám người mới đã quậy ầm ĩ như thế nào không?”

Mèo: “…”

Nhìn sắc mặt Lâm Gia nặng nề, phát giác Lâm Gia không nói giỡn, mèo sốt ruột nói: “Không được quậy không được quậy. Sau vụ đó, ban quản lý đã thành lập đội tuần tra, chuyên quản lý trật tự. Tình huống đặc biệt có thể trực tiếp nổ súng!”

“Cậu chờ tôi ngẫm lại nhá.” Đầu mèo không được lanh cho lắm, “Để tôi nghĩ cách.”

Sợ Lâm Gia quậy thật, nhân tiện liên lụy mình, mèo không bắt Lâm Gia chờ lâu lắm. Nó nảy ra một ý, “Tôi nhớ ra rồi, có tên một người dùng rất tốt, báo tên của anh ta là có thể đi cửa sau.”

Lâm Gia chờ mèo nói nốt.

Mèo co rúm lại một chút, nói: “Nhớ không rõ lắm, nhớ là họ Trần.”

Lâm Gia vô cảm cười: “Đầu óc.”

Nhưng Lâm Gia vẫn tính thử một lần. Cậu quay về văn phòng quản lý, đổi khung cửa sổ cấp thẻ khác, nói với quản lý sau cửa sổ: “Anh Trần kêu tôi tới đây.”

Mèo trên vai cậu căng thẳng cụp móng vuốt, bám vô quần áo.

Quản lý ngẩn người, ngẩng đầu, “Là… Phó trưởng phòng Trần?”

Lâm Gia: “Ừm.”

Quản lý nghi ngờ quan sát Lâm Gia. Do Lâm Gia quá tỉnh kèm khí chất hơn người, quản lý thế mà tin thật. Lập tức lưu thông tin Lâm Gia, đưa một tấm card màu đen cho Lâm Gia.

Lâm Gia nhận lấy, nhìn tấm card. Bề mặt thẻ được làm mờ, góc phải bên dưới có một chuỗi sáu con số.

Quản lý tri kỷ giải thích: “Số dư tài khoản hiện tại của cậu là 0. Cần đổi cá linh không? Tôi có thể giúp cậu làm luôn.”

Lâm Gia đưa cá linh cho quản lý.

Nhìn khối cá linh hoàn chỉnh, quản lý càng tin Lâm Gia có quan hệ với phó trưởng Trần. Không có người mới nào lần đầu tiên đổi tiền có thể lấy ra cá linh hoàn chỉnh như vậy.

“Mười hai vạn đã chuyển vào tài khoản.” Quản lý nhìn thông tin đăng ký của Lâm Gia: “Lâm tiên sinh, cậu có chỗ ở chưa? Cần tôi giúp cậu sắp xếp không?”

“Có rồi, cảm ơn.”

Lấy được card, cá linh cũng đổi thành thành tiền, Lâm Gia không nấn ná, mang mèo xoay người rời đi.

Ra ngoài văn phòng quản lý, mèo thở phào một hơi thật dài. Nó nhìn Lâm Gia, vô cùng bội phục tố chất tâm lý của Lâm Gia.

“Giá cả ở thế giới đáy biển cao hơn một chút so với thế giới thật.” Mèo nói: “Chỉ cần không chạy loạn bị cuốn vào bong bóng cá, mười hai vạn đủ cho cậu sống thoải mái dễ chịu một khoảng thời gian dài.”

Lâm Gia đi vào một khách sạn cao cấp thuê phòng hạng vip, giá một đêm một vạn.

Mèo: “…”

Coi như nó chưa nói gì.

Ở bong bóng cá mấy ngày không tắm rửa không thay quần áo, đã tới cực hạn nhẫn nại của Lâm Gia. Cậu gọi quản lý khách sạn mua hộ một bộ bộ đồ mới, lập tức vào phòng tắm, mở nước tắm rửa.

Bồn tắm chứa đầy nước ấm, Lâm Gia xuống nước khiến mực nước dâng cao một chút.

Hai tay thả lỏng đặt trên mép bồn tắm, một tay cầm ly thủy tinh hình kim cương, trong ly có một viên đá hình cầu chìm trong vang đỏ Pinot Noir.

Lâm Gia ngửa đầu, để ánh sáng sáng ngời dư thừa rải lên người mình, nhắm mắt.

Mới vừa thoải mái chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng mèo kêu, “Lâm Gia, bọn họ đưa quần áo. Tôi bảo họ đặt ngoài cửa.”

Cách cửa, quản lý khách sạn không biết là người hay mèo đang nói chuyện.

“Trời ơi, cậu còn khui rượu.” Âm thanh mèo khϊếp sợ vang lên, “Cái đệt, quý quá!”

Lâm Gia giật giật ngón tay.

Mèo cẩn thận mở cửa phòng, thừa dịp không người chú ý, ngậm túi giấy đựng quần áo tha vào, xem nhãn mác quần áo.

“Đm!” Mèo kinh ngạc cảm thán: “Đm đm đm đm.”

Không thể nhịn được nữa, Lâm Gia uống sạch ly rượu còn dư một ngụm.

Mặc áo tắm dài, đi ra khỏi phòng tắm.

Nhìn bộ đồ mới chưa mặc đã dính lông mèo, Lâm Gia không nói gì. Cậu đặt ly rượu trên bàn trà, đi đến bên con mèo, vươn tay tới.

Mèo cảnh giác: “Làm cái gì?”

Lâm Gia vuốt thuận lông mèo. Mèo lâu lắm rồi chưa tắm, xúc cảm không tốt lắm.

Hiếm khi không bị Lâm Gia ghét bỏ, ngón tay xuyên qua lông mèo dày, miễn cưỡng tìm gáy mèo, nhàn nhạt: “Tính sổ.”

Mèo mang Lâm Gia tới thế giới đáy biển, còn biết nhược điểm trí mạng của Lâm Gia, Lâm Gia sao có thể buông tha nó.

Sở dĩ không giải quyết nó trong Bong bóng cá, vì Lâm Gia còn cần nó tìm hiểu về thế giới đáy biển.

Mèo: “…”

Mèo phẫn nộ, “Cậu lợi dụng tôi!”

Trả lời Mèo là Lâm Gia vòng tay nhấc mèo lên. Mèo nhất thời luống cuống: “Cậu không thể gϊếŧ tôi!”

Lâm Gia liếc nó: “Lý do.”

Mèo: “Tôi đã cứu cậu! Nếu không có tôi, cậu đã bị người chết gϊếŧ!”

“Nếu không phải tại mày, tao sẽ không tới nơi này. Hại tao rồi cứu tao, không được đâu.” Lâm Gia chậm rãi tăng lực độ trên tay, lạnh nhạt cực kỳ: “Còn lý do khác không?”

Mèo sợ hãi cực kỳ, nó không thể chết.

“Tôi… Tôi biết cách rời khỏi thế giới đáy biển như thế nào… Chỉ có tôi biết! Cậu gϊếŧ tôi phải vĩnh viễn ở lại chỗ này, đến chết cũng không thể rời đi.”

Lâm Gia nhìn chằm chằm mèo, suy xét hai giây: “Nói.”

Mèo cuối cùng cũng học được thông minh: “Nếu tôi nói át chủ bài cho cậu, tôi càng khó sống.”

Lâm Gia cười một tiếng, buông lỏng mèo.

Mèo lập tức nhảy xuống bàn. Lâm Gia không quản nó, đi đến cạnh cửa khóa trái cửa. Cố tình tao âm thanh khoá cửa ‘lạch cạch’ nhắc nhở mèo: Nói không được nguyên cớ, đừng hòng chạy ra khỏi cửa.

Cậu cầm chai rượu tới, lắc rượu, rót vào ly rượu.

Ngồi xuống, nhìn con mèo chui rúc gầm giường.

Lâm Gia: “Nói đi.”

Mèo yếu ớt hỏi: “… Sau khi tôi nói, cậu sẽ không gϊếŧ tôi chứ?”

Lâm Gia không dám bảo đảm: “Xem tình huống.”

“Nhưng không nói, mày chắc chắn không ra nổi cửa này.”

Mèo hít sâu một hơi, cân nhắc vài giây, mở miệng: “Nói ra thì rất dài.”

Lâm Gia: “Nói ngắn gọn.”

Mèo: “Không thể nói ngắn gọn.”

Lâm Gia: “… Nói.”

Mèo quyết tâm nói: “Thật ra tôi không phải mèo.”

Lâm Gia không thấy ngoài ý muốn. Cậu chưa từng cảm thấy mèo là mèo.

Mèo lập tức nói: “Nhưng cũng không tính là người, tôi chỉ là một niệm tưởng.”

Lâm Gia nhìn kỹ mèo. Mèo ngẩng đầu, “Không phải cậu muốn rời khỏi thế giới đáy biển sao? Tôi chính là niệm tưởng ‘nhất định phải rời khỏi thế giới đáy biển’ bị tróc ra khỏi bản thể.”

“Cậu nhớ đợt mưa sao băng không? Lúc ấy tình huống nguy cấp, để tránh niệm tưởng bị xóa sổ, bản thể đã xé mở cổng vào thế giới đáy biển, ném tôi ra ngoài. Nếu tôi chết, bản thân tôi sẽ không còn suy nghĩ muốn rời khỏi đây, mơ màng hồ đồ ở lại thế giới đáy biển cả đời.”

Trận mưa sao băng, đã làm ‘niệm tưởng’ rơi lên người mèo.

“Mèo của cậu không chết, nó chỉ tạm thời ngủ say.” Mèo nghĩ đến cái gì, nói: “Nhưng tôi rời bản thể quá lâu không dung hợp, tôi sẽ dần dần bị tiêu biến. Trí nhớ của tôi rất kém, rất nhiều thứ cần nhắc nhở mới có thể nhớ được. Nếu tôi chia cách bản thể lâu hơn, có khả năng sẽ quên hết tất cả.”

Nó chỉ là ‘niệm tưởng’, chỉ cần nhớ ‘nhất định phải rời khỏi thế giới đáy biển’ là đủ rồi. Cái khác thì rất khó khăn, ví dụ như thực sự không có cách nào nhanh chóng hiểu được con người Lâm Gia.

Mèo nói: “Tôi vẫn luôn quan sát cậu.”

Mèo biết mình yếu thế, nó cần có người trợ giúp nó trở về bản thể. Lâm Gia là người đầu tiên mèo tiếp xúc khi rời thế giới đáy biển, nhưng sau đủ loại suy tính, mèo pass qua Lâm Gia.

Nếu không phải xác sống ngửi được mùi nó và mò tới cửa, nó sẽ không mang Lâm Gia đến thế giới đáy biển.

“Ngại quá.” Mèo thành khẩn xin lỗi Lâm Gia, nói: “Cậu có thể hiểu ý tôi không?”

Có gì mà không rõ.

Ý mèo là, nó chỉ là ‘niệm tưởng’, rất nhiều thứ không nhớ rõ, trong đó tất nhiên bao hàm cách rời khỏi thế giới đáy biển. Lâm Gia muốn rời thế giới đáy biển, phải giúp mèo dung hợp cùng bản thể của nó.

Nhìn thật sâu vào mèo, Lâm Gia mở miệng: “Dung hợp như thế nào?”

Mèo vỗ vuốt vào trán mình, nói: “Nơi này lưu giữ suy nghĩ và niệm tưởng, chạm trán cùng bản thể là có thể dung hợp.”

Không tính là khó, Lâm Gia lắc lư ly rượu, hỏi: “Bản thể của mày là ai?”

Mèo ngượng ngùng nói: “Không… Không nhớ rõ.”

Lâm Gia xùy: “Ha.”

Mèo vội nói: “Bản thể của tôi tất nhiên là nhân vật lớn uy hϊếp thế giới đáy biển. Trong thế giới đáy biển có nhiều người muốn rời đi như vậy, tại sao chỉ có mình tôi bị tróc ra?”

Nhìn Lâm Gia trầm mặc không nói, mèo thử dụ dỗ: “Người có suy nghĩ kiên định phải rời khỏi thế giới đáy biển như vậy, phẩm hạnh chắc chắn đoan chính. Cậu giúp ta tìm được bản thể, chờ sau khi tôi dung hợp bản thể, tôi sẽ giúp cậu rời thế giới đáy biển. Kể cả nhất thời không có biện pháp rời đi, tôi bảo đảm sẽ che chở cho cậu.”

“Phẩm hạnh đoan chính hay không không biết.” Lâm Gia liếc con mèo cuộn tròn thành một nhúm: “Nhát gan sợ phiền phức là sự thật.”

Mèo không vui khi nghe Lâm Gia nói nó như vậy, phản bác: “Tôi chỉ là niệm tưởng, không đại biểu tính cách bản thân tôi. Là cậu nuôi mèo nhát gan, tôi mới bị ảnh hưởng.”

Lâm Gia lại xùy một tiếng: “Ha.”

“Tôi thật sự không nhớ cách rời khỏi thế giới đáy biển.” Mèo nhìn Lâm Gia rũ mắt tự hỏi, thử nói: “Bản thể của tôi có thể đưa tôi ra khỏi thế giới đáy biển, hẳn là biết biện pháp rời khỏi thế giới đáy biển… Muốn thử một lần không?”

Lâm Gia không tỏ ý kiến, mở miệng dò hỏi: “Về bản thân mày, còn nhớ bao nhiêu?”

Mèo: “Chắc là không nhiều không ít.”

Lâm Gia: “Là nam hay nữ?”

Mèo: “Chắc là nam, âm sắc của tôi là nam.”

Lâm Gia hờ hững chỉ ra sự thật: “Mèo của tao là đực.”

Mèo: “Ặc.”

“Vậy…” Mèo xấu hổ khụ khụ, “Một nửa xác suất là nam, một nửa xác suất là nữ.”

Lâm Gia uống ngụm rượu: “Mời cao nhân khác đi.”

Cậu xoay người trở về phòng tắm, rửa mùi mèo thúi dính trên tay mình.