"Tôi thực sự đã kết hôn với một người đàn ông lạ mặt mà tôi biết chưa đầy một ngày! Tôi bị c̠ôи ŧɧịt̠ làm mù mắt rồi hả?"
- ----------------------------------
Nếu là trong phim truyền hình thì sau khi nhân vật chính lấy lại trí nhớ anh ta hẳn nên tông cửa lao vào màn mưa, vừa chạy vừa khóc lớn cho đến khi nhân vật chính khác đuổi theo, gào to tên anh ta ở phía sau, anh ta sẽ xoay người lại, hai người ôm nhau đầy tình cảm. Mái tóc ướt nhẹp dính trên trán, cho dù mưa to như trút nước nhưng kiểu tóc vẫn đẹp mỹ miều của "dày công chăm chút".
Tuy nhiên đường vành đai II của Bắc Kinh trời quang ráo hoảnh không một bóng mây, trăng sáng treo cao, tâm trạng Văn Địch cũng ổn, không có dấu hiệu phát điên.
Cậu buông lỏng cổ áo Biên Thành, im lặng một lúc rồi hỏi: "Lúc tôi tỉnh dậy thì anh đã không còn ở đấy, là đi lấy tiền hả?"
"Đúng vậy."
"Sau đó anh có quay lại không?"
"Bố tôi phải nhập viện cấp cứu nên tôi đi thẳng ra sân bay."
"Sức khỏe của bác trai thế nào rồi?"
"Hồi phục tốt."
Văn Địch gật đầu nói: "May mà không bắt anh chờ."
Cậu nhìn Hà Văn Hiên qua khóe mắt, người này chỉ từ vài câu từ ngắn gọn của bọn họ mà đã thoáng nhận ra được một tin cực kỳ sốc, còn sốc hơn cả người trong cuộc, hồn lìa khỏi xác trôi về miền cực lạc.
Điều này làm Văn Địch nhớ ra cậu vẫn đang trong buổi họp lớp.
"Tôi có chuyện, về trước đây, " Văn Địch nói với bạn trai cũ, "Cậu nói với Tưởng Nam Trạch giúp tôi." Sau đó cậu quay sang Biên Thành, "Anh, trước đừng có nói chuyện với tôi, chờ tôi bình tĩnh sắp xếp lại mọi chuyện đã."
"Tôi đưa em về." Biên Thành nói.
"Không, tôi đi tàu điện ngầm về," Văn Địch thấy anh muốn đi theo, ra hiệu ngăn cản: "Tránh xa tôi ra."
Điện thoại hôm nay không phản chủ, hoạt động bình thường, cung cấp cho cậu lộ trình hai hướng. Tiếng đùng đoàng của tàu điện ngầm ra vào trạm, tiếng ầm ĩ của hành khách, tiếng bíp bíp của xe hơi nghe giống như âm thanh nền trong phim, không liên quan gì tới cậu. Cầu thang bê tông cũ kỹ, chữ "phúc" lủng lỗ trên cửa, đây giống như cuộc sống của một người khác. Cậu mở cửa, cảm thấy như mình đã đã vô tình bước vào một nơi xa lạ, mờ mịt nhìn xung quanh.
Cậu đưa tay mò mẫm, tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống, đầu óc cậu như trục cán vải cho láng, kẽo kẹt kẽo kẹt, nhả ra từng đoạn ký ức bị phong ấn. Lượng thông tin khổng lồ khiến thái dương cậu đau nhức, cậu ôm đầu, từ từ ghép lại những mảnh vụn cũ kỹ, xâu chuỗi lại ký ức.
Cậu cứ ngồi đơn độc như vậy lâu thật lâu, chẳng hề để ý tới thắt lưng đau mỏi. Mãi đến 10 giờ đêm ngoài cửa leng keng tiếng chìa khóa tra vào ổ, Vu Tĩnh Di về.
Cô bước vào, nhìn thấy Văn Địch nghiêm mặt nhìn cái bàn chằm chằm thì kinh hãi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Văn Địch ngẩng đầu lên, trả lời câu hỏi của cô một cách máy móc - cậu đang cần sắp xếp lại suy nghĩ, kể lại cho người khác nghe dường như là một phương pháp tốt. Cậu bắt đầu từ lần gặp mặt đầu tiên ở quán bar, sang chuyện bị cướp, máy đánh bạc, Texas Hold"em và trực thăng. Biểu cảm của Vu Tĩnh Di cũng thay đổi từ bất ngờ tới khϊếp sợ, tò mò, hồi hộp, cuối cùng biến thành đờ đẫn, tâm trạng như chiếc đèn kéo quân lướt qua mặt cô.
"Vậy..." Vu Tĩnh Di kết luận, "Tên ác ôn lừa tiền lừa tình chính là thầy Biên?"
Câu nói này đã đánh thức kẻ đi lạc trong miền quá khứ. Văn Địch nhìn cô bằng đôi mắt long lanh, bỗng cậu đập bàn đứng dậy.
Vu Tĩnh Di giật mình: "Sao vậy?"
"Điên rồi!" Văn Địch chỉ vào không khí hét lớn: "Tụi tôi điên hết rồi!"
Má ơi, Vu Tĩnh Di vô thức muốn tìm bó tỏi treo lên cổ cậu, đừng nói là trúng tà nha?
Nhưng sắc mặt Văn Địch hồng hào, đôi mắt trong veo, giống như người bình thường. Cậu trịnh trọng chỉ về chỗ ngồi đối diện, mời Vu Tĩnh Di ngồi xuống.
Vu Tĩnh Di sợ hãi ngồi xuống.
"Bà nói thử xem có phải anh ta có vấn đề không?" Văn Địch hỏi. Giọng điệu không giống trưng cầu ý kiến mà giống tìm kiếm sự ủng hộ khi đã có kết luận.
"À..." Vu Tĩnh Di vẫn còn choáng váng vì diễn biến câu chuyện chẳng hợp lẽ thường, "Là vì...?"
"Anh ta biết tụi tôi kết hôn từ rất sớm, " Văn Địch lại vỗ bàn, nói "Ba tháng! Tụi tôi biết nhau ba tháng, gặp mặt nhiều lần như vậy nhưng anh ta chưa bao giờ nói với tôi cái chuyện quan trọng này!"
"Ồ," Vu Tĩnh Di bừng tỉnh, gật đầu: "Đúng là vậy thật."
"Trời ạ," Văn Địch ôm mặt, cảm thấy đầu đau như búa bổ, "Tôi theo đuổi ông chồng đã cưới năm năm, trên đời còn có chuyện này nữa hả?"
"Việc này..." Vu Tĩnh Di cau mày suy nghĩ, cuối cùng vẫn đành lắc đầu, "Tôi cũng không hiểu sao lại thành thế này."
"Còn tôi nữa, " Văn Địch tức giận nói: "Tôi điên rồi hả?"
"Nhẹ mồm với bản thân xíu đi..."
"Tôi thực sự đã kết hôn với một người đàn ông lạ mặt mà tôi biết chưa đầy một ngày! Tôi bị c̠ôи ŧɧịt̠ làm mù mắt rồi hả?"
Vu Tĩnh Di mấy bận muốn nói lại thôi, nghẹn ngào an ủi cậu: "Đừng khắt khe với bản thân như vậy."
"Nếu anh ta là tội phạm bị truy nã xuyên bang thì sao? Nếu anh ta bán tôi sang Myanmar để tham gia vào các kế hoạch kim tự tháp thì sao? Nếu anh ta là kẻ lừa đảo muốn mua bảo hiểm nhân thọ cho tôi rồi gϊếŧ tôi để kiếm tiền thì sao?" Văn Địch ôm ngực, như thể bản thân đã chết oan ở thế giới song song, "Từ nhỏ tôi đã nghiêm túc học giáo dục pháp luật, nỗ lực nâng cao ý thức phòng bị của mình, sao tôi lại làm ra loại chuyện đó vậy?"
Người này vô cùng có tinh thần tự phê bình, Vu Tĩnh Di cảm thấy cậu nên quay lại đoạn này rồi đưa cho kênh giáo dục để tuyên truyền.
"Anh ta còn không thích Shakespeare!" Văn Địch hét lên: "Anh ta chê Shakespreare trước mặt tôi nhưng tôi vẫn cưới bỏ trốn với anh ta!"
"Bốn việc này đặt ngang hàng với nhau được hả?"
"Cho dù anh ta là người tốt thì tôi cũng không thể cứ thế mà kết hôn được!" Văn Địch máy móc dùng tay cào tóc, "Còn phân chia tài sản, nghĩa vụ nuôi con, khai thuế..."
"Được rồi được rồi," Vu Tĩnh Di nói, "Tất cả đều đã là quá khứ, giờ ông nên nghĩ xem hiện tại phải làm gì đi."
Văn Địch ngơ ngác nhìn cô, hiển nhiên vẫn chưa thoát khỏi hồi tưởng.
"Giấy kết hôn của Mỹ có hiệu lực trong nước không? Để tôi kiếm thử..." Vu Tĩnh Di mở trình duyệt di dộng lên tìm một lúc rồi nói, "Chà, ông phải thông báo với đại sứ quán nhưng nước ta không thừa nhận kết hôn đồng tính, thông báo cũng vô ích. Vậy nên ông vẫn còn độc thân khi ở trong nước nhé."
"Về mặt pháp lý thì điều đó đúng, nhưng..."
Vu Tĩnh Di đặt điện thoại lên bàn: "Nói chuyện với anh ấy đi. Chẳng phải ông tò mò tại sao anh ấy không nói ông biết ư? Ông hỏi anh ấy tại sao lại làm vậy đi."
Văn Địch suy tư một hồi, cầm điện thoại lên bấm số, ba giây sau lại đột ngột bùng nổ: "Máy bận? Anh ta còn có tâm tư gọi cho người khác?"
Biên Thành đúng là bị "oan Thị Kính" mà. Sau khi Văn Địch rời khỏi bữa tiệc, trong đầu anh chỉ có cuộc hôn nhân chớp nhoáng năm năm trước. Hà Văn Hiên yêu cầu anh giải thích rõ ràng toàn bộ câu chuyện và anh vẫn mỏ hỗn thành thói: "Liên quan quái gì tới cậu."
Anh lái xe về Hà Thanh Uyển, đứng trước cửa 302 rất lâu, mấy lần đưa tay lên định gõ nhưng cuối cùng lại lùi lại hai bước, bước vào nhà mình.
Phòng ngủ thứ hai loáng thoáng truyền đến một điệu khúc vui vẻ của phim hoạt hình, chắc Giang Vũ đang xem TV. Biên Thành ngồi trong phòng khách, chỉnh đốn lại dòng suy nghĩ, quyết định tìm thằng bạn nối khố không đáng tin để thảo luận.
Tống Vũ Trì nhanh chóng chạy tới, vừa bước vào cửa đã nhìn xung quanh, hỏi bạn đời của anh đâu rồi.
"Vẫn đang ở nhà đối diện." Biên Thành nói.
Tống Vũ Trì nhìn anh như đang nhìn một kẻ điên: "Người ta cũng nhớ ra rồi, chẳng phải vào lúc này hai người nên giơ tay ôm nhau khóc lớn sao. Sao cứ thế đi về vậy?"
"Tôi có hơi rối."
"Hiếm thấy nha, " Tống Vũ Trì ngồi xuống, nói "Rối chỗ nào?"
Biên Thành trầm mặc một lát, đột nhiên oán hận nói: "Em ấy bị gì vậy?"
"Hả..." Tống Vũ Trì không hiểu, "Là vì...?"
"Tôi đã dùng rất nhiều phương pháp," Biên Thành nói, "Tôi bật bài hát khi tụi tôi mới gặp nhau lần đầu, em ấy không nhớ ra; gửi ảnh Grand Canyon, em ấy không nhớ ra; tới phòng suite giống phòng chúng tôi từng ở, em ấy không nhớ ra, kết quả nói bảy trăm đô thì em ấy lại nhớ ra!" Giọng anh đầy oán giận, "Trong lòng em ấy cuộc hôn nhân này còn chẳng bằng bảy trăm đô! Em ấy cưới tôi vì bảy trăm đô hả?"
"Ai nói thế," Tống Vũ Trì phản bác, "Rõ là vì chọc tức bạn trai cũ mà."
Biên Thành im lặng, hiếm khi Tống Vũ Trì nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của anh, y cực kỳ cực kỳ muốn chụp hình lại.
Hồi lâu sau, cuối cùng Biên Thành cũng lên tiếng, "Ừ," anh nói, "Là vì bạn trai cũ."
Anh nhấc điện thoại lên bấm số, không hiểu sao Tống Vũ Trì luôn có cảm giác không ổn, tiếng bíp thông báo của điện thoại giống như tiếng đếm ngược của quả bom hẹn giờ.
Vài giây sau, Biên Thành lại buông điện thoại xuống, cau mày nói: "Em ấy đang gọi điện với người khác?"
"Ồ," Tống Vũ Trì cười trên sự đau khổ của người khác, "Chắc gọi bạn trai cũ đấy."
Biên Thành liếc y, Tống Vũ Trì chưa từng thấy biểu cảm lạnh lùng này của anh, vừa định đứng dậy chạy trốn thì điện thoại của Biên Thành vang lên.
Sự chú ý của Biên Thành nhanh chóng tập trung vào điện thoại, Tống Vũ Trì dòm màn hình rồi lại ngồi xuống.
Nhân lúc Biên Thành nhận cuộc gọi thì y lén lấy điện thoại mình ra gửi tin nhắn: [Cưng à, anh nghĩ hai người họ sắp xảy ra chuyện lớn rồi.]
Đối phương nhanh chóng trả lời: [Nữa hả???]
~~~~
Tên chương được trích từ:
"and now you are metamorphosed with a mistress, that, when I look on you, I can hardly think you my master."
- William Shakespeare《The Tempest》
Tạm dịch:
"Và bây giờ ngài đã thay đổi quá nhiều vì quý cô, tới mức khi tôi nhìn ngài, tôi đã chẳng thể liên hệ ngài với vị chủ nhân của tôi."
– Trích từ "Giông tố" của William Shakespeare.