Chương 6

"Cô thật sự là người do nhạc trưởng tự mình tìm đến?"

Không ít thành viên của dàn nhạc giao hưởng Phong Diệp mang theo vẻ mặt bát quái vây quanh Hoàng Hi Nguyệt.

"Ừm." Hoàng Hi Nguyệt cầm đàn violon của mình, trong ánh mắt mang theo chút xấu hổ khi nhìn thấy người xa lạ, nhưng cử chỉ lại tự nhiên hào phóng, làm cho người ta không thể sinh ra chán ghét, "Nhạc trưởng anh ấy …. Đi xem buổi diễn tấu của chúng tôi, sau đó đi đến hậu trường tìm tôi."

"Oa!" Đám người xung quanh thổn thức cảm thán.

"Có chuyện gì sao?" Hoàng Hi Nguyệt cho rằng bản thân đã làm sai chuyện gì.

Nghệ sĩ dương cầm thiện chí giải thích: "Cô là người đầu tiên mà nhạc trưởng tự mình tìm tới, ban đầu chúng tôi là do các đoàn khác đề cử tới. Chuyện này cũng có nghĩa là cô được nhạc trưởng coi trọng."

Hai má Hoàng Hi Nguyệt đỏ ửng: "Là do may mắn mà thôi."

Đang lúc phòng tập luyện náo nhiệt, Tạ Dịch Chi đẩy cửa đi vào, mọi người lập tức trở lại chỗ ngồi của mình, chỉ có Hoàng Hi Nguyệt còn đứng tại chỗ không biết phải làm gì.

"Hôm nay tập luyện hai tiếng đồng hồ, bản nhạc mới đã được chia cho mọi người." Tạ Dịch Chi nói xong những lời này, ánh mắt mới dừng lại trên người Hoàng Hi Nguyệt bên cạnh, "Ngồi vào vị trí của mình, thời gian thử việc là một tháng, không đủ tư cách thì rời đi."

Chuyện này hoàn toàn khác với mong đợi khi gặp mặt dàn nhạc vào lần đầu tiên của Hoàng Hi Nguyệt, cũng may cô ta vẫn có thể duy trì biểu cảm trên khuôn mặt, không có thất thố.

Tạ Dịch Chi khiến các thành viên của dàn nhạc Phong Diệp sợ hãi như vậy, không thể tách rời với quá trình tập luyện nghiêm khắc của anh.

Ngắn ngủi hai giờ, anh cũng không bởi vì Hoàng Hi Nguyệt là người mới tới mà nhẹ giọng đối đãi, vẫn bắt bẻ cô ta giống như những người khác.

"Hôm nay kết thúc ở đây, mọi người tự mình tập luyện hoặc nghỉ ngơi." Tạ Dịch Chi bỏ lại một câu, sau đó lập tức rời đi.

Tạ Dịch Chi cũng có một căn hộ ở đường Hoa Hằng, có đôi khi dàn nhạc phải luyện tập bản nhạc mới, anh sẽ nghỉ ngơi ở đây.

Mặc dù hôm nay rảnh rỗi, nhưng vì phòng ngừa Tần Bạc lại tới cửa, anh không muốn trở về chỗ ở trong nội thành, trực tiếp ở lại chung cư đường Hoa Hằng.

Mấy ngày nay thời tiết ở Định Thành không tệ, không có gió mạnh tàn sát, ánh mặt trời ấm áp, cảm giác đặc biệt thoải mái. Cũng rất ... Thích hợp để luyện tập nhị hồ.

Hoàng Thu Thu nghĩ như vậy, cô kéo ra một cái ghế từ trong phòng, tràn đầy tinh thần ngồi xuống, đặt nhị hồ trên đùi mình, đang chuẩn bị bắt đầu luyện tập.

Trùng hợp là Tạ Dịch Chi cũng cảm thấy thời tiết không tệ, rất thích hợp đứng ở ban công uống chút trà nóng, kết quả vừa mới đi ra đã nhìn thấy 250 ( đồ ngốc ) ngày đó, cô đang ý đồ kéo khúc nhị hồ đáng sợ.

"Này!" Tạ Dịch Chi lập tức buông chén trà xuống, muốn gọi người trên ban công đối diện.

Đáng tiếc từ trước đến nay Tạ công tử luôn chú ý hình tượng, không thể làm được những hành động dã man thô bạo kia, căn bản âm thanh không có truyền đến lỗ tai của Hoàng Thu Thu đối diện, ngược lại trong nháy mắt tiếng nhị hồ của Hoàng Thu Thu đã lập tức công kích lỗ tai Tạ Dịch Chi.

Khoảng cách lúc trước xa như vậy, cách một tòa nhà, dòng người, còn có kính xe, Tạ Dịch Chi vẫn có thể bị âm thanh nhị hồ của Hoàng Thu Thu tra tấn đến. Hiện tại chỉ cách một con đường không tính là quá rộng rãi, Tạ Dịch Chi cảm giác chính mình giống như bị sóng âm công kích.

Tạ Dịch Chi dùng tốc độ cực nhanh đi xuống lầu, xuyên qua đường phố, đi vào căn hộ đối diện, cuối cùng gõ vang cửa phòng Hoàng Thu Thu.

Tiếng gõ cửa mãnh liệt, cho dù là Hoàng Thu Thu đang ngồi trên ban công cũng có thể cảm nhận được sự nôn nóng của người ngoài cửa.

"Xin … Xin chào?" Hoàng Thu Thu mở cửa ra, nghi hoặc nhìn Tạ Dịch Chi đang đứng ngoài cửa.

Tạ Dịch Chi chưa bao giờ nhìn kỹ Hoàng Thu Thu như vậy, cô mặc bộ quần áo ở nhà màu nâu cũ kỹ, càng tôn lên làn da trắng nõn tỉ mỉ, ánh mắt sạch sẽ trong suốt, thoạt nhìn coi như đẹp mắt, chẳng qua giờ phút này trong lòng Tạ Dịch Chi giống như ác ma.

"Cô là người của dàn nhạc nào?" Có thể ở chung cư đường Hoa Hằng, nếu không phải là thành viên của dàn nhạc nào đó, thì chính là dự bị do một dàn nhạc nào đó bồi dưỡng.

Hoàng Thu Thu nghe giọng điệu mang theo tức giận của Tạ Dịch Chi, lập tức cảm thấy hoang mang, không biết chính mình đã làm cái gì khiến cho người đối diện tức giận gõ cửa.

Trên thực tế, bề ngoài giọng điệu của Tạ Dịch Chi vẫn lạnh nhạt như thường lệ, mang theo lạnh lùng, cho dù là thành viên của dàn nhạc Phong Diệp đã ở chung với anh hai năm cũng không thể nghe ra.

"Là dàn nhạc Tố Trúc." Nói xong, Hoàng Thu Thu nghiêm túc hỏi: "Anh là dàn nhạc nào vậy?"

Vốn dĩ Hoàng Thu Thu muốn biết Hoàng Hi Nguyệt thuộc dàn nhạc nào, lại không biết căn bản người đàn ông đối diện không để ý tới câu nói phía sau của cô.

Tạ Dịch Chi nhíu mày cúi đầu nhìn Hoàng Thu Thu thoạt nhìn đặc biệt dễ nói chuyện: "Cô phụ trách nhạc cụ gì ở dàn nhạc Tố Trúc?"

"Trống định âm." Mặc dù Tạ Dịch Chi không trả lời câu hỏi của mình, nhưng tính tình Hoàng Thu Thu rất tốt, vẫn trả lời câu hỏi của anh.

"Năm ngoái, tay trống định âm của dàn nhạc Tố Trúc không phải là cô." Tạ Dịch Chi trần thuật nói, không phải ai cũng có thể gõ trống định âm, mà năm ngoái thiếu chút nữa dàn nhạc Tố Trúc đã thắng dàn nhạc Phong Diệp, đủ để chứng minh tay trống của bọn họ không kém với người trong dàn nhạc của anh.

"Tôi vừa đến." Hoàng Thu Thu gật đầu, ngửa đầu nhìn người đàn ông, cô cảm thấy dường như anh đã có chút hết giận.

"Có thể vào dàn nhạc Tố Trúc gõ trống định âm, chứng tỏ cô rất lợi hại ở phương diện bộ gõ." Tạ Dịch Chi nhíu mày, "Đừng suốt ngày lấy nhị hồ ra tạo ra tiếng ồn, luyện tập cái khác không tốt sao?"

"Tôi đã rất nỗ lực để luyện tập nhị hồ, đó là sở thích của tôi." Hoàng Thu Thu có chút không vui, "Tôi cho rằng ở đây có thể tự do luyện tập, tất cả mọi người xung quanh đều đang luyện tập nhạc cụ của mình."

"Nhưng bọn họ đều học được những kỹ năng cơ bản, mặc dù xảy ra lỗi nhưng giai điệu dễ nghe." Những lời này của Tạ Dịch Chi là nói dối, ở đường Hoa Hằng này, hiếm khi có âm thanh nào khiến cho anh cảm thấy khó chịu.

"Anh nghe lầm rồi." Hoàng Thu Thu không phục, "Căn hộ tầng ba phía trước chúng ta, căn hộ bên phải tầng hai, còn có tầng ba của căn hộ bên cạnh nó, đều có người mới đang luyện tập nhạc cụ, không quen thuộc với kiến thức cơ bản của nhạc cụ."

Tạ Dịch Chi sửng sốt, trong đầu cẩn thận nhớ lại, phát hiện quả thật là như thế, cuối cùng không còn cách nào, chỉ có thể nói: "Cô …. Tôi sống đối diện căn hộ này, nhị hồ của cô quấy nhiễu giờ nghỉ trưa của tôi. Nếu cô thật sự muốn luyện tập, vậy có thể vào phòng đóng cửa sổ, căn hộ ở nơi này đều được cách âm."

Hoàng Thu Thu theo bản năng nhìn thoáng qua ban công, sau đó vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi, vậy sau này tôi vào nhà luyện tập là được rồi."

Tạ Dịch Chi không dấu vết nhướng mày, quả nhiên, dường như cô gái này rất dễ bị bắt nạt.

Trước khi xoay người rời đi, đột nhiên Tạ Dịch Chi nói thêm một câu: "Cơ sở nhị hồ của cô quá kém, nếu muốn học tốt, vẫn nên tìm một lão sư thì tốt hơn."

.....

Buổi chiều, Hoàng Thu Thu chính thức trở thành thành viên của dàn nhạc Tố Trúc. Có lẽ là chịu ảnh hưởng của nhạc trưởng Cốc Thành Kính, mọi người trong dàn nhạc đều tương đối ổn trọng, Tất Chu ngày hôm qua dẫn cô đến căn hộ xem như là người năng nổ nhất ở đây.

Cốc Thành Kính là một người đàn ông trung niên, không hoạt động tích cực như người trẻ tuổi, phần lớn là chững chạc cùng trách nhiệm mà tuổi này nên có.

"Thu Thu, cố lên, đừng căng thẳng." Người đàn ông trẻ tuổi cầm dùi trống bên cạnh quay đầu hiền lành nói.

"Được, được ạ." Hoàng Thu Thu lắp bắp kinh hãi, không phải là bởi vì chưa từng gặp qua đối phương, nhưng đối phương lại biết tên của cô, mà là bởi vì lần đầu tiên có người đối xử thân thiện với cô như vậy.

Trong lòng Hoàng Thu Thu bồn chồn, lần trước có người đối xử tốt không thể giải thích được với cô như vậy, chính là thời điểm học trung học, sau đó người bạn thân thiện trong lòng Hoàng Thu Thu xoay mặt liền cười nhạo cô ở trước mặt những người khác, mặc dù cô cũng không thèm để ý mấy thứ này.

Lúc này Hoàng Thu Thu bỗng nhiên phát hiện không ít thành viên của dàn nhạc ngồi ở phía trước đều quay đầu lại nhìn cô, thời điểm ánh mắt chạm nhau, bọn họ đều lộ ra nụ cười thân thiện.

"Hôm nay dàn nhạc của chúng ta chào đón một thành viên mới." Cốc Thành Kính đứng ở phía trước, không còn khí thế bức người như lúc phỏng vấn, càng giống như một ông chú trung niên tốt bụng ven đường, "Tôi biết khoảng thời gian trước, có người đã cá cược trong bốn người tham gia phỏng vấn kia, ai có thể vào đoàn chúng ta, thế nào?"

"Tôi thắng!" Cốc Thành Kính mang theo chút đắc ý, lúc này tuyệt đối không giống nhạc trưởng ổn trọng.

Toàn bộ người trong dàn nhạc lập tức "trợn mắt nhìn" nhạc trưởng, trong đó có một người cầm đàn hô to một tiếng: "Giảo hoạt!"

Vì lý do gia đình, tay trống định âm ban đầu của dàn nhạc Tố Trúc phải rời khỏi dàn nhạc. Bọn họ ở lại Định Thành hơn nửa năm để tìm kiếm người dự bị thích hợp, tháng trước trải qua sàng lọc, có bốn người tiến vào vòng phỏng vấn, vốn dĩ bọn họ chỉ đặt cược trong phạm vi bốn người kia, kết quả Cốc Thành Kính lại thêm một lựa chọn —— bốn người ban đầu đều không vào được.

Khi đó Hoàng Thu Thu còn chưa tới Định Thành, sở dĩ Cốc Thành Kính đưa ra lựa chọn này, kỳ thật nguyên nhân cũng rất đơn giản.

Một dàn nhạc muốn chọn thành viên mới phù hợp, phải luôn vô cùng cẩn thận, đôi khi năng lực không được xếp hạng hàng đầu, phù hợp với mắt của toàn bộ dàn nhạc mới là người thích hợp nhất.

Không phải ai cũng giống như dàn nhạc Phong Diệp, người nào cũng chọn vào. Mặc dù năng lực cá nhân của Tạ Dịch Chi rất cao, nhưng dù sao tuổi vẫn còn quá trẻ, có vài thứ nhìn không thấu.

Nghĩ đến đây, Cốc Thành Kính không khỏi lắc đầu. Ông sẽ không đánh thức Tạ Dịch Chi, người này không phù hợp với mắt duyên của Cốc gia bọn họ.

Kí©h thí©ɧ xong toàn bộ dàn nhạc, cuối cùng Cốc Thành Kính cũng bắt đầu luyện tập bản nhạc, hôm nay chủ yếu là để cho Hoàng Thu Thu làm quen với tiết tấu của mọi người. Vốn dĩ ông đã chuẩn bị sẵn sàng phải mất ít nhất mấy ngày để cho Hoàng Thu Thu thích ứng, sau đó lại để cho mọi người đến giao lưu với cô.

Kết quả là ... Sau một khúc, Hoàng Thu Thu giống như giọt nước tiến vào biển rộng, hòa làm một với toàn bộ dàn nhạc, không có bất kỳ cảm giác khó chịu hoặc không thoải mái nào. Giống như cô đã ở trong dàn nhạc Tố Trúc được nhiều năm.

Cảm giác khi nghe cá nhân biểu diễn cùng với nghe dàn nhạc biểu diễn không giống nhau, mặc dù lúc phỏng vấn biểu hiện của Hoàng Thu Thu không tệ, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức không tệ, ở trong lòng Cốc Thành Kính, chưa thể nói tới kinh diễm, dù sao ông đã gặp qua nhiều người có thiên phú như vậy, hơn nữa bản thân cũng là một nghệ sĩ diễn tấu ưu tú. Mà khi Hoàng Thu Thu hợp tác với người khác, quả thực là ... Hòa vào toàn bộ khúc nhạc.

Cốc Thành Kính nhìn Hoàng Thu Thu ở phía sau, vẻ mặt khó có thể tin được: "Làm sao cháu có thể đạt tới trình độ này?"

Vẻ mặt Hoàng Thu Thu mờ mịt.

"Quên đi, cũng may cháu đã là người của dàn nhạc chúng ta." Cốc Thành Kính khôi phục vẻ bình thường, "Cháu còn phải luyện tập trống định âm nhiều hơn, mặc dù phần lớn không tệ, nhưng vẫn có thể phát hiện ra là người mới. Nhất định là do gõ kẻng tam giác quá nhiều, quên mất cách gõ trống định âm."

Lời này vừa đúng lại vừa không đúng, trống định âm là do Hoàng Thu Thu học được trong dàn nhạc trước đó, trực tiếp bỏ qua quy trình học tập bình thường của một tay trống định âm.

Ngày đầu tiên luyện tập ở dàn nhạc coi như thuận lợi, Hoàng Thu Thu trở về căn hộ của mình, ngồi trong phòng một lát, nhịn không được mà đi ra ban công.

Đột nhiên cô nhớ Tạ Dịch Chi, thật ra trong lòng Hoàng Thu Thu không trách anh luôn hung dữ với cô. Dường như đối với âm thanh ... Anh đặc biệt mẫn cảm, mà nhị hồ lại có tính xuyên thấu mạnh, hơn nữa quả thật cô kéo quá khó nghe.

Có đôi khi cũng bởi vì âm thanh mà Hoàng Thu Thu không thể chuyên tâm làm việc, cô có thể hiểu được cảm giác này.

Đi ra ban công, Hoàng Thu Thu ngây ngẩn cả người. Người đàn ông đứng đối diện có dáng người cao lớn thon dài, mặc dù nhìn không rõ mặt nhưng lại có thể cảm nhận được áp lực vây quanh người anh.